Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 6 -



- CHAP 6 -

- Tại anh “phá rối” mà nãy ăn cơm chẳng có miếng canh nào. Khô queo à. Sau bữa cơm Duy vừa rửa chén vừa làu bàu.
- Lâu lâu ăn thiếu một món có chết đâu. Nhưng mà thiếu người này thì anh chết thiệt nè. Phong tiến lại phía sau rồi lại ôm chặt Duy. Vẫn hành động cũ, mũi anh lại cạ cạ vào gáy cậu.
- Dang ra đi. Cạ cạ một hồi bể hết chén nữa bây giờ. Cậu cựa quậy để thoát ra. Cứ nhè vào điểm yếu của người ta mà “lấn tới” thì ai mà chịu cho nổi 
- Bể thì anh mua lại cho. Còn xịn hơn đống này nữa đó. Mũi vẫn tiếp tục cạ cạ.
- Thôi mà. Lên phòng đi. Em rửa xong rồi lên ngủ... Ớ... Hình như có ai đã nói hớ gì đó. Tuy chỉ đơn thuần là một câu nói nhưng dụng ý đã bị sai lệt đi trong suy nghĩ của người đối diện. Bằng chứng là...
- Hahahahaha. Hứa rồi đó nha. Anh buông cậu ra rồi thủng thẳng lên phòng. Vừa đi Phong vừa ngoáy đầu lại nhìn “đầu bếp nhỏ” của anh đang đỏ mặt vì câu nói hớ kia mà cười suốt. Dưới này tim cậu cũng đập loạn xạ. Mặc dù đã hứa sẽ xếp chuyện quá khứ lại nhưng để bắt đầu chuyện đó quá sớm thế này thì cậu chưa muốn tí nào. Lát nữa lên đó mà làm gì để “đại thiếu gia” kia giận nữa thì... Rồi cậu tiếp tục công việc mặc cho những dòng suy nghĩ tuôn trào...
Tắt nước. Úp chén. Lau khô tay. Dọn dẹp bàn ăn. Lau nhà bếp... Duy ráng kiếm việc để nán lại trong bếp thật lâu. Cậu mong rằng trên kia anh đợi lâu sẽ ngủ mất chứ nếu không... Khổ thân làm sao... Rồi cũng chẳng còn việc gì để làm nữa. Nhà bếp đã sạch quá mức quy định. Cậu lê từng bước lên lầu lòng thầm mong đại thiếu gia đã ngủ rồi.
CẠCH... Duy hé cửa nhìn vào thấy Phong đang nằm nhắm mắt trên giường.
- Phù. May quá. Ngủ rồi. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi rón rén lên giường nằm. Khẽ nghiêng mình quay qua nhìn anh đang ngủ cậu thấy có gì đó bình yên lắm. Hơi thở nhẹ nhàng, khuôn mặt “thánh thiện”, hàng mi khép kín còn môi thì hơi chu ra nhìn là muốn “cắn” một cái. Đang mải miết nhìn thì đột nhiên anh mở mắt ra nhìn cậu. Cậu giật nảy mình lùi ra xa.
- Hã... Anh...
- Anh sao... Chờ lâu muốn chết... Bây giờ mình... Phong cười gian rồi ngồi dậy cởi áo ra. Cậu lật đật quay mặt đi. Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy anh cởi trần nhưng sao lần này khác quá. Nó kì kì. Những lần trước thì ai làm việc nấy hơn nữa cậu cũng chẳng ngủ chung với anh mà yên vị dưới phòng khách. Còn hôm nay..
- Anh Phong đừng... Cậu bỏ lửng câu nói ngồi dậy nhảy thẳng xuống giường.
- Ủa em sao vậy? Trời nóng cởi trần ngủ cho mát thôi mà. Phong quay qua nhìn cậu rồi nằm xuống giường trở lại. Ánh mắt vạn phần chưa hết sự gian tà. 
- ....
- Sao tự nhiên nhảy xuống rồi đứng đó vậy?
- Em...
- Lại đây. Chưa phải lúc đâu nhóc. Anh hứa anh không làm gì cho tới khi em đồng ý. Nằm xuống đây với anh. Anh nằm đó vừa nói vừa để duỗi một cánh tay ra “mời gọi”. Thấy Duy còn chần chừ anh khẽ nhăn mặt ra vẻ không đồng ý. Cậu thấy không còn “rút lui” được nên cũng lên giường rồi nằm lên tay Phong. Vừa nằm xuống anh đã nghiêng qua ôm cậu vào lòng. Lần đầu tiên tiếp xúc với thân thể Phong trong hoàn cảnh này càng làm cậu càng ngượng hơn. Tuy ngượng nhưng vẫn thấy có gì đó rất thích, rất ấm áp khi nằm gọn trong vòng tay này rồi áp mặt vào bộ ngực kia. Đã vậy còn “có mùi” nữa chứ. Nhẹ nhẹ, nam tính và thoáng chút phong trần pha lẫn với mùi “Chà Neo”. Chẹp. Sao tim đập nhanh quá vậy “đầu bếp nhỏ” ???? Đỏ mặt nữa rồi kìa... Haha...
- Ngủ đi. Anh nói là giữ lời mà. Phong hôn lên trán cậu rồi nhắm mắt lại. Duy cũng không nói gì nữa. Chỉ cần một lời bảo đảm vậy là đủ rồi. Cậu tin anh. Từng cơn gió nhẹ thổi vào căn phòng dỗ dành giấc ngủ cho “đôi trẻ”...

----------------------------------------------------------------------------------

- Duy. Dậy đi em. Dậy đi chơi với anh nè. Ngủ đến chiều thì cậu bị anh đánh thức bởi một nụ hôn trên má.
- Ưm... Ưm.... Bữa nay em mệt. Cho em ngủ thêm đi... Cậu đáp giọng đầy uể oải.
- Thôi mà. Dậy đi. Đi với anh. Hồi sáng nói rồi mà...
- Hồi sáng ai nói gì đâu... Em mệt lắm... Vừa nói cậu vừa dụi mặt vào gối.
- Không đi thì thôi. Tôi rủ em Tâm đi nha. Phong thôi không lay cậu nữa mà quay mặt đi chỗ khác.
- Ừ. Cũng được...Rủ nó đi đi... Hã... Anh nói gì... Cậu bật dậy.
- Thì em không đi tôi phải rủ “người yêu” của tôi đi chứ sao.
- Thôi. Dậy rồi. Chịu chưa. Đợi chút nha. Em đi thay đồ.
- Giận rồi. Không đi nữa. Chà. Hình như “Phong thiếu gia” đang nhõng nhẽo kìa...
- Riết rồi thấy nhõng nhẽo ghê. Ngồi đó lẫy đi hen. Em đi tắm. Cậu chẳng thèm “dỗ” mà ôm đồ đi thẳng vào nhà tắm. Càng “dỗ” càng làm nư thêm cho xem. Cho ngồi đó chưng hửng chơi. Hà hà.
- Người đâu mà lúc thì ngọt ngào lúc thì khô queo vậy trời. Phong vỗ trán than trời. Cậu nhóc của anh dạo này cư xử càng ngày càng khác. Chẳng “dịu dàng” tí nào.
- Nói gì đó? Nghe đó nha. Tiếng từ trong phòng tắm vang ra.
- ...
- Xong rồi nè. Duy bước ra khỏi phòng tắm rồi tiến lại tủ lấy ra một cặp kính sát tròng mới đeo vào. Ngẫm nghĩ thêm một lát cậu đeo thêm chiếc hoa tai đính đá màu xanh dương tối hôm kia lên. Hôm nay cậu lại mặc đồ trắng. Áo thun trắng cách điệu bằng những đường xếp tinh tế trước ngực kết hợp với quần jean trắng làm người mặc trông vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ.
- Sao tự nhiên bữa nay diện dữ vậy. Phong ngạc nhiên hỏi.
- Tại anh thích mà. Hì. Cậu quay lại nháy mắt với anh.
- Đơn giản vậy thôi đó hã?
- Chỉ cần anh thích là đủ. Cậu không trả lời mà lặp lại ý của mình một lần nữa.
- Chìu anh vậy không sợ anh hư sao? Phong tiến lại rồi tựa cằm lên vai cậu.
- Đôi khi chỉ cần thấy người mình yêu vui vẻ cũng là một cách để hạnh phúc. Em biết anh thích em khi đi với anh phải chăm chút bản thân một tí hơn là để xuề xòa như ngày thường. Dù gì thì tối nay cũng chỉ có em với anh đi với nhau nên diện lên cho anh vui thôi. Duy cười nhẹ rồi đưa tay vỗ nhẹ lên má anh.
- ... Phong cảm thấy mình không cần nói thêm gì nữa. Việc anh cần làm lúc này chỉ là ôm người vừa thốt ra câu nói kia thật chặt mà thôi. Anh cảm thấy mình đã chọn đúng người để trao trọn trái tim. Không quá màu mè diêm dúa. Cũng không ra vẻ đưa đẩy ngon ngọt miệng lưỡi. Chỉ cần đơn giản như vậy đã là quá đủ với anh.
- Đi được chưa? Cứ đứng ôm em hoài vậy hã? Duy huých nhẹ vào bụng anh.
- Ừ. Rồi. Đi... Phong siết tay cậu kéo đi...

--------------------------------------------------------------------------

- Ủa? Sao tới đây? Chỗ này là chỗ nào? Duy hỏi khi Phong cho xe dừng trước một căn biệt thự lớn trong khu Sunrise.
- Đây là nhà anh.
- Ủa. Sao tự nhiên tới nhà anh? Cậu ngạc nhiên.
- Thì anh biết nhà em rồi không lẽ em không muốn biết nhà anh sao?
- Nhưng mà tự nhiên rủ đi chơi rồi chở em tới đây chi?
- Thì tối nay chơi ở nhà anh. Haha.
- Trời đất. Lỡ ba mẹ anh...
- Có bao giờ họ ở nhà đâu mà sợ. Yên tâm. Rồi em sẽ thích. Không đợi cậu nói thêm Phong đã lôi tuột cậu vào nhà.
- Sao vắng tanh vậy nè? Ba mẹ anh đi vắng rồi trong nhà cũng không còn ai khác sao?
- Anh cho họ nghỉ đến hết ngày mai. Tối nay giang sơn là của trẫm. Phong lại giỡn với cậu.
- Nhưng lỡ ba mẹ anh về rồi sao?
- Trời sập có anh lo. Bây giờ đi ra vườn. Không đợi Duy có thời gian để hỏi câu tiếp theo anh lại lôi cậu đi. Căn nhà rộng khủng khiếp với kiểu decor sang trọng theo style cổ điển làm ai cũng choáng ngợp khi có dịp “tham quan”. Tuy nhiên những bức tường màu xám, những bức màn nhung màu tím đậm cùng ánh đèn mờ ảo lại làm người ta có cảm giác nơi đây luôn chứa đầy phiền muộn và u uất bên cạnh vẻ hào hoa vốn có cỉa mps. Rải rác ở các góc tường là những bình hoa hồng trắng càng làm tăng sự khó hiểu trong suy nghĩ của chủ nhân căn nhà này - tức Trần Hữu Minh thầy hiệu trưởng của trường sư phạm Trung ương. Có phải người ấy thực sự đang mãn nguyện và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại?
- Em nghĩ gì mà im ru vậy? Phong hỏi khi thấy cậu chỉ im lặng đi theo anh mà không nói tiếng nào.
- Nãy giờ em để ý thấy trong nhà anh toàn những gam màu trầm mặc và u uất. Nó làm em cảm thấy căn nhà này hình như chưa bao giờ có được niềm vui thì phải. Cậu rụt rè trả lời.
- Ừ. Em nói đúng. Chưa bao giờ có niềm vui từ khi cả nhà anh dọn vào đây...
- Thôi. Bỏ qua đi. Từ đây em sẽ mang tới niềm vui cho anh. Hì hì. Cậu nói rồi nắm lấy tay anh.
- Nhớ nói thì giữ lời đó nha. Anh siết chặt tay cậu. Chẳng mấy chốc thì hai người đã ra tới vườn. Duy ngạc nhiên khi trong vườn trống trơn. Gọi là vườn nhưng thực ra chỉ có hai thứ là cỏ và đá. À. Còn thêm một dòng suối nhân tạo nữa là ba.
- Sao vườn nhà anh trống trơn vậy?
- Lúc trước thì có cây cỏ hoa lá nữa nhưng anh không thích nên phá bỏ hết rồi. Anh thích những hòn đá kia hơn. Phong nói rồi chỉ tay vào những hòn đá nằm ngồi la liệt trong vườn.
- Để anh chỉ cho. Hòn to nhất ở giữa là “Vòng xoáy cuộc đời”. Em thấy những đường vân xoáy tròn trên đó không. Nó giống như cuộc sống này vậy. Xoay tròn và không bao giờ có hồi kết. Kế bên là “Gà con”. Nhìn kỹ nha. Đầu gà, miệng gà rồi “chảo” gà đó thấy chưa... Còn cái tròn vo bên này kêu là “Mặt trăng” cho lãng mạn. Ở góc bên kia là “Khủng long”. Thấy con khủng long của anh đẹp trai giống anh không? Hehe... Anh liên tục nói về những hòn đá trong vườn. Cậu vừa nghe vừa trầm trồ thích thú. Không ngờ “đại thiếu gia” của cậu lại có sở thích lạ như vậy. Hơn nữa. Cậu cảm thấy Phong bây giờ hoàn toàn không phải con người mà cậu gặp ba tháng trước. Người đang mải mê thuyết trình về những hòn đá kia chẳng có nét gì là một cậu công tử nhà giàu ngạo mạn lêu lổng ăn chơi cả. Nhìn Phong như một nhà bác học đang hăng say nói về công trình nghiên cứu của mình vậy. Đâu phải ai cũng đủ cảm nhận để hiểu những hòn đá vô tri vô giác kia.
- Đây là “Nụ hôn bất tử”. Anh dắt cậu đến một phiến đá dựng đứng kế bên dòng suối nhân tạo rồi nói.
- “Nụ hôn bất tử” sao? Cậu nhìn kỹ thì thấy những vết lồi lõm trên hòn đá vô tình tạo thành hình ảnh của một cặp đôi đang hôn nhau say đắm. Liếc nhìn xuống chân phiến đá cậu thấy có một mảnh gỗ khắc hai ký tự P & B treo ở đó. Phong cúi xuống lấy mảnh gỗ đó lên rồi nói:
- Đây là nơi anh và Bảo hôn nhau lần đầu tiên. Cũng là nơi chứng kiến nhiều thứ trong mối tình của anh và Bảo. Mảnh gỗ này là do anh khắc để kỷ niệm mối tình với Bảo. Mỗi khi buồn hay nhớ Bảo anh đều ra đây. À. Quên. Ngoài Bảo ra thì em là người thứ hai đặt chân vào khu vườn này đó. Nói đoạn anh thả mảnh gỗ kia chìm xuống dòng suối...
- Ủa. Anh làm gì vậy? Duy nói rồi định với tay vớt mảnh gỗ đó lên thì anh chụp tay cậu lại.
- Đừng. Hãy để nó chìm xuống đó đi. Hãy để mối tình của anh và Bảo chìm vào quá khứ. Anh sẽ luôn trân trọng và nhớ đến nó. Còn giờ đây anh đã có em. Em mới là hiện tại của anh Duy à. Vừa nói Phong vừa rút ra một mảnh gỗ khác trên đó khắc sẵn hai ký tự P & D treo lên chỗ cũ. Anh làm việc đó mà không biết mắt ai kia đang đỏ dần lên. Cậu đang rất xúc động vì hành động này của anh.
- ... Có gì đó nghèn nghẹn làm cậu không thể thốt nên lời.
- ... Anh cũng im lặng nhìn cậu rồi từ từ cúi đầu xuống. Trong một khoảnh khắc môi hai người lại áp vào nhau. Tự nhiên và say nồng trong men tình ái. Hạnh phúc đang trào dâng trong lòng họ. Nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng như chính tình yêu của họ trong lúc này đây. Cứ thế... Cứ thế...
- Phong. Người làm trong nhà đâu hết rồi. Chợt một giọng đàn ông trung niên vang lên làm cậu giật bắn mình rồi buông anh ra.
- Dạ... Em... Em chào thầy... Em... Duy lắp bắp khi nhận ra người đàn ông kia là ai. Thầy Minh - Hiệu trưởng của cậu.
- Con cho họ nghỉ đến ngày mai. Phong đáp lời ba anh.
- Ừ. Cũng được nhỉ. Ông Minh nói rồi nhìn qua cậu.
- ... Duy bối rối tới mức không nói thêm được lời nào. Nỗi sợ đang dần xâm chiếm các giác quan trên người cậu. Cậu không ngờ rằng mọi chuyện lại bị phát hiện sớm như vậy. Hơn hết cậu sợ vì việc này mà việc tiếp tục theo học của cậu tại trường sẽ chấm dứt.
- Thì ra là em.
- Da... Em...
- Ba có thể nói chuyện với Duy ? Ông Minh quay qua hỏi Phong.
- ... Phong chần chừ trước lời đề nghị bất ngờ kia.
- Chỉ một chút thôi. Ba không làm gì cậu ta đâu.
- Dạ. Không đợi Phong đồng ý cậu đã trả lời ông Minh.
- Em... Phong lo lắng nhìn cậu.
- Không có gì đâu. Thầy chỉ muốn nói chuyện với em thôi mà. Cậu trấn an anh.
- Theo tôi lên phòng đọc sách. Ông Minh quay lưng bước đi còn Duy nối gót theo sau.
- Em ngồi đi.
- ...
-...
Không gian im lặng đến đáng sợ. Không hề có một tiếng động nào trong căn phòng ngoại trừ tiếng máy lạnh chạy rì rì. Cậu có thể cảm thấy được ánh mắt của thầy hiệu trưởng đang nhìn mình như dò xét. Có phải ông đang thăm dò người con trai đang ngồi trước mặt ông không? Chợt. Ánh mắt hai người chạm nhau làm cậu sững người. Ánh mắt ông sâu thẳm chứa đầy sự kiên định nhưng đâu đó phảng phất một nét buồn vô hạn. Chưa bao giờ cậu ngồi đối diện và quan sát thầy hiệu trưởng kĩ càng như vậy.
- Bao lâu rồi? Ông Minh lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Giọng nói đều đều trầm mặc chứa đầy uy lực.
- Dạ? Ý thầy là?
- Em và Phong đã bắt đầu bao lâu rồi?
- Dạ... Vừa được 2 ngày... Cậu thành thật trả lời.
- 2 ngày. Khá nhanh nhỉ... Vừa nói ông Minh vừa nhìn cậu.
- Dạ... Thật ra...
- Gác chuyện đó qua một bên đi. Bây giờ. Tôi hỏi em. Em hãy nói cho tôi biết cảm nhận của em về Phong. Em thấy nó là người thế nào? Ông lập tức chuyển chủ đề không cho cậu có cơ hội nói thêm.
- Dạ...
- Nhớ. Hãy nói thật... Ông nhấn mạnh.
- Thưa thầy. Em không hẳn là đã hiểu hết về anh Phong. Nhưng trong mấy tháng làm bạn và 2 ngày chính thức quen nhau vừa qua em thấy Phong là một người sống khá nội tâm, giàu tình cảm, quyết đoán và rất ít khi thể hiện suy nghĩ ra ngoài. Có chăng chỉ là cái vỏ bọc ngổ ngáo bất cần của anh ấy. Tuy nhiên em thấy anh Phong rất dễ kích động và những khi như thế thì anh ấy thường không làm chủ được hành vi của mình. Nhưng gần đây em không thấy chuyện đó xảy ra thường như ban đầu em vừa biết anh Phong. Quan trọng nhất em cảm nhận được anh Phong lúc nào cũng mong mỏi một thứ gọi là “tình cảm gia đình”. Ban đầu em làm bạn với anh Phong cũng vì lý do đó. Em và anh Phong có điểm chung là rất cần hơi ấm của gia đình. Em thì không còn ba mẹ nhưng anh Phong thì vẫn còn. Nhưng tại sao anh ấy lại không thể có được? Anh Phong rất cần thầy, cần cô nhưng hai người lại không khi nào có thể ở bên cạnh anh ấy. Hai người... Cậu chợt im bặt khi thấy một nụ cười buồn trên môi ông Minh.
- Em cứ nói tiếp. Tôi đang nghe...
- Hai người có thật sự yêu thương anh Phong không? Em chỉ muốn hỏi thầy câu này thôi. Cậu nhìn thẳng vào ông rồi tiếp lời.
- Tôi không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà em lại hiểu được nó đến thế. Câu hỏi của em tôi sẽ không trả lời vì tôi có lý do riêng. Nhưng. Tôi chỉ nói với em. Không cha mẹ nào là không thương con. Kể cả khi nó không phải là...
- Ý thầy... Duy có vẻ thắc mắc trước câu nói của ông Minh.
- Em chỉ cần biết như vậy. Hãy chăm sóc tốt cho Phong. Ông ngắt lời cậu.
- Thầy không phản đối em và anh Phong sao? Cậu ngạc nhiên trước câu nói của ông Minh.
- Tôi là hiệu trưởng của trường sư phạm Trung ương em đang theo học đúng không? Đột nhiên ông hỏi cậu.
- Dạ...
- Vậy thì tại sao em nghĩ tôi có thể không biết gì về đồng tính? Ông nói rồi mỉm cười.
- Nhưng...
- Nếu đã là chuyện của tự nhiên thì hãy để mọi thứ xuôi theo tự nhiên. Con người nếu cố ngăn cản dòng chảy của tự nhiên thì phần thiệt thòi vẫn sẽ thuộc về con người. Con người vốn dĩ cũng chỉ là một nguyên tố nhỏ trong tự nhiên chứ không phải nguyên tử chính để tạo ra tự nhiên. Vậy thì sao tôi phải làm vậy? Hơn nữa. Đôi lúc hạnh phúc chỉ đơn giản là nhìn thấy người mình yêu thương được vui vẻ.
- Dạ. Duy hoàn toàn bất ngờ trước những gì mình vừa nghe được. Đặc biệt là câu cuối cùng. Ý nghĩa giống như câu nói mà cậu nói với Phong lúc chiều. Cậu không ngờ thầy lại dễ dàng chấp nhận mọi chuyện như thế.
- Thôi được rồi. Em xuống dưới với Phong đi. À. Quên. Tôi xin lỗi vì trước đây đã vì những chuyện không may của em mà đánh giá sai con người em. Em không phải là một cậu bé hoàn hảo nhưng ít ra em tốt trong mắt tôi và Phong. Ông lại mỉm cười. Nụ cười có phần thân thiện và ấm áp. Với bản lĩnh và kinh nghiệm cuộc sống cũng như cách nhìn người bao nhiêu năm nay ông tin rằng cậu nhóc trước mặt ông là một đứa trẻ tốt và thành thật. Ngay cả Bảo lần đầu khi nói chuyện với ông cũng không thể có được thần thái như cậu ta.
- Dạ. Em cảm ơn thầy. Em xin phép. Cậu khẽ nói rồi mở cửa bước ra ngoài.
- Sao rồi em. Phong đã đứng trước cửa từ bao giờ.
- Em nghĩ anh nên tìm hiểu ba của anh kỹ hơn. Mọi chuyện rất bất ngờ.
- Là sao? Ba anh đã nói gì với em? Em nói rõ coi? Ông ấy có làm gì em không? Có phản đối anh và em không? Phong lo lắng hỏi.
- Không có. Nói rồi Duy từ từ kể hết diễn biến câu chuyện vừa xảy ra trong phòng đọc sách cho anh nghe.
- Lạ thật. Lần đầu nói chuyện với Bảo không êm xuôi như vậy đâu. Không biết ba anh đã nói gì mà Bảo đã nổi giận bỏ ra khỏi phòng và tuyên bố không bao giờ muốn gặp lại ông ấy nữa.
- Em thấy thầy nói chuyện rất điềm tĩnh và sâu sắc. Không thể nào làm Bảo tức giận tới mức đó được. Trừ khi...
- Trừ khi sao? Phong thắc mắc.
- Không có gì đâu. Chuyện đã xong xuôi. Thầy không phản đối là vui rồi.
- Ừ. Xuống dưới vườn nha. Lúc nãy còn chưa xong chuyện. Còn một chuyện vẫn chưa làm.
- Hã. Còn gì nữa. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.
- Đi theo anh rồi biết. Nói rồi anh kéo cậu đi mất mà không để ý phía sau cửa phòng đọc sách có một người đang nở một nụ cười. Nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc... Nhưng sao trong ánh mắt người đó vẫn có nét buồn và suy tư...
- Anh nói còn chuyện gì nữa? Vừa xuống tới nơi cậu đã kéo anh lại rồi hỏi.
- Đưa tay phải đây. Phong xòe tay ra.
- Chi vậy? Lộn xộn ghê. Cậu cằn nhằn.
- Sao tay trống trơn vậy? Anh lật lật bàn tay cậu rồi nói.
- Chứ có gì đâu mà đeo. Với em không thích đeo gì hết. Vướng víu lắm.
- Vậy giờ đeo vì anh nha. Không đợi cậu trả lời anh xỏ nhanh vào ngón áp út của cậu một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn làm bằng bạch kim vô cùng tinh tế. Trên đó có cẩn một hạt kim cương màu trắng. Trên thân nhẫn còn có đường viền màu xanh dương trùng với màu chiếc hoa tai cậu đang đeo.
- Hã. Cái gì zậy. Sao tự nhiên... Cậu bỏ ngang câu nói khi thấy Phong đưa bàn tay trái lên. Trên ngón áp út anh đã đeo sẵn một chiếc nhẫn y chang của cậu.
- Gài hàng. Gian manh. Cậu đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
- Không thích vậy trả lại đây. Phong xoay xoay chiếc nhẫn như muốn rút ra khỏi ngón tay cậu.
- Để yên đó... Để yên đó... Nó là của... của em rồi... Cho rồi không được lấy lại... Cậu trả lời mà vẫn không quay qua nhìn anh. Nhìn mặt cậu lúc này đỏ lựng lên như trái gấc chín mà Phong không nhịn được cười.
- Khục... Khục... Khục... Phong đang cố nén lại nụ cười đang sắp thoát ra khỏi miệng. “Cho rồi không được lấy lại” sao??? Đầu bếp nhỏ của anh trở thành trẻ con hồi nào vậy???
- Cười con khỉ. Người ta đeo nhẫn lãng mạn bao nhiêu còn anh cà rỡn bấy nhiêu.
- Như vầy đủ lãn mạn chưa? Anh nói rồi đặt lên môi cậu nụ hôn thứ hai trong buổi tối hôm nay và ai kia cũng đang đáp lại nụ hôn đó nên chẳng lên tiếng nữa rồi. Mọi chuyện đang diễn ra như một giấc mơ. Nhưng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ. Và giấc mơ rồi cũng có lúc sẽ tan biến để nhường chỗ cho hiện thực...

--------------------------------------------------------------------------------

- Trời ơi đeo nhẫn cặp kìa. Thằng đó ghê quá. Nó gù được ông Phong rồi hã.
- Im đi mày. Ổng nghe được ổng bẻ răng như thằng bữa hổm giờ.
- Cái thằng đó nó không xứng với thằng Phong tí nào. Có muốn thì phải tìm một thằng nào đó còn nguyên chứ ai lại lấy hàng xài rồi.
- Tiền nhà thằng Phong nhiều quá mà. Không mê cũng uổng. haha.
............
Cả trường lại được dịp xôn xao khi thấy cặp nhẫn đang ngự trị trên tay của Phong và Duy. Từ sáng đến giờ ai cũng xôn xao bàn tán. Sợ. Họ cũng sợ đó chứ. Nhưng bản chất con người lúc nào cũng vậy. Họ thích bàn tán những gì mà họ “thích” dù cho nó có “nguy hiểm” tới đâu đi chăng nữa. Đặc biệt là các nàng. Họ đang ganh tức khi “Soái ca” trong lòng họ đã bị một thằng “Pede dâm đãng” như Duy cướp mất.
- Mẹ. Nó dám cướp anh Phong của tao. Khốn nạn. Con Tâm đang lồng lộn lên khi nghe tin đó.
- Giờ mày tính sao? Để cho nó hớt tay trên vậy hã?
- Mà thôi đi mày ơi. Trong trường này ai dám đụng vô thằng đó.
- Không ai dám nhưng tao dám. Không gì con Ngô Hoàng Mỹ Tâm này muốn mà không làm được. Tao sẽ xử đẹp thằng đó. Nó cũng vì tiền của anh Phong mà thôi chứ có yêu thương gì ổng. Tụi mày lại đây... Con Tâm tụm mấy đứa bạn của nó lại rồi xì xào một hồi lâu.
“Nếu muốn giữ danh dự của thằng Phong thì chiều nay ra sau sân trường. Nếu không đến thì sáng mai sẽ có chuyện xảy ra. Nhớ. Không được cho thằng Phong biết. Chỉ được đi một mình. Nếu không đừng trách. Thằng Phong không làm được gì tụi này đâu.” Vừa vào lớp Duy đã thấy một bức thư trong hộc bàn của mình. Cậu phân vân không biết phải làm sao. Nửa muốn đi nửa không muốn vì nguồn gốc của bức thư kia quá mập mờ. Có thể nó là trò đùa của một đứa nào đó, cũng có thể là thật. Nếu có nhỏ Uyên ở đây thì hay biết mấy. Tự nhiên nhỏ lại xin nghỉ đúng ngay ngày hôm nay chứ. Cả buổi học cậu cứ suy nghĩ về bức thư đó. Cuối cùng cậu quyết định sẽ đến đó. Dù gì cũng là trong trường chắc sẽ không có gì nghiêm trọng. Hơn nữa danh dự của Phong cũng không phải việc đáng đùa. Vô hình chung cậu đã tự sa vào bẫy.
- Cuối giờ anh đi lấy xe trước rồi đợi em nha. Em có việc trên thư viện nên xuống trễ tí. Cậu nói dối để tránh làm Phong lo lắng.
- Ok. Đừng xuống trê đó. Chờ lâu anh cho đi bộ ráng chịu. Hehe. Phong vẫn vô tư.

--------------------------------------------------------

- Mày đến rồi à? Giọng con Tâm vang lên sau lưng cậu
- Thì ra là Tâm à? Cô hẹn tôi chắc có mục đích gì? Duy biết mình đã mắc lừa nên lùi lại để đề phòng. Chợt...
- Ah...... Cậu cảm thấy tê nhói ở gáy rồi đổ gục xuống. Cậu không ngất xỉu nhưng toàn thân không thể cử động được.
- Mày đừng cố cử động vô ích. Thằng Tiến mới cho mày một liều Lidocain đậm đặc rồi.
(*Lidocain: Loại thuốc gây tê sử dụng trong y tế – Tuy nhiên khi sử dụng dưới dạng đậm đặc sẽ gây nhiễm độc đãn đến tê liệt hoạt động của hệ thần kinh )
- Cô... Duy yếu ớt lên tiếng vì lúc này cả cơ thể cậu đã không còn cảm giác vì tác dụng của thuốc.
- Tụi bay. Xử nó. Con Tâm hất hàm ra lệnh cho đám bạn của nó gồm 2 trai, 3 gái lao vào đánh cậu. Cậu chỉ biết nằm im đó mặc cho bọn chúng đấm đá mà không thể phản ứng được. Con Tâm đứng đó nhìn mà cười như man dại. Tụi kia đấm đá một hồi thì chiếc nhẫn trên tay cậu văng ra. Thấy vậy cậu cố hết sức với cánh tay hi vọng chụp được chiếc nhẫn nhưng không cách nào di chuyển được. Cậu co duỗi các ngón tay một cách tuyệt vọng.
- Tụi bay. Dừng tay. Con Tâm thấy vậy ra lệnh cho tụi kia ngừng tay rồi bước lại gần cậu.
- Mày muốn lấy à. Để tao coi mày lấy kiểu gì đây. Ngay lập tức con Tâm đạp mạnh lên tay cậu rồi chà mạnh.
- AAAAAA.... Cậu thét lên đau đớn trong tiếng cười man rợ của con Tâm. Nước mắt cậu rơi xuống vì bất lực.
- Chà. Khóc à. Coi bộ cũng chung tình quá. Trời ơi. Tụi bay coi nè. Coi cái mặt nó khóc tội nghiệp ghê không? Tao mủi lòng quá hà... Hahahahahaha....... Con Tâm lại rống lên cười.
- Tụi... Tụi... mày... Khốn... nạn... Cậu cố nặn ra từng tiếng trong cổ họng.
- Để tao coi. Con Tâm nâng mặt cậu lên rồi lấy ngón tay miết trên má cậu.
- Mày... muốn... gì....
- Có phải mày dùng cái bản mặt ngây thơ này để mê hoặc anh Phong không? Vậy thì bữa nay nó sẽ hết ngây thơ. Hahaha. Nói rồi nó rút trong túi áo khoác ra một con dao rọc giấy rạch một đường lên má cậu. Máu ngay lập tức tóe ra từ vết rạch rồi chảy dài trên má.
- ... Cậu đã không còn sức để la nữa. Toàn thân đau nhức dữ dội vì trận đòn tập thể. Trên mặt thì đau rát. Cậu cảm tưởng như bầu trời sắp sụp xuống.
- Cởi đồ nó ra cho tao. Hôm bữa thằng Tùng chụp chưa đẹp. Bữa nay tao chụp lại dùm nó bộ khác nghệ thuật hơn. Bảo đảm...
- TỤI MÀY... TRÁNH RA CHO TAOOOOOO....... Tiếng Phong thét lên từ đằng xa. Anh đã thấy sự lo lắng bất thường của cậu trong cả buổi học nên đã âm thầm đi theo thay vì ra lấy xe theo như lời cậu nói. Đang bám theo thì anh bị mấy đứa bạn trước kia chặn lại “hỏi thăm” giữa đường nên đã mất dấu cậu. Khi đến nơi thì đã quá muộn. Phong thấy “đầu bếp nhỏ” của anh đang nằm bất động dưới đất. Trên mặt có một vết rạch dài đang tứa máu. Tim anh như bị ai bóp nghẹn khi thấy tình cảnh đó.
- Anh... Anh... Phong... Con Tâm tái mặt đứng chết trân. Tụi bạn nó chưa kịp cởi đồ cậu theo lệnh đã vội bỏ chạy khi thấy Phong.
- MÀY. Phong gầm lên lao tới nắm tóc con Tâm.
- Anh ơi... đau... đau... Con Tâm khổ sở gỡ tay Phong ra.
- TAO ĐÃ TỪNG TUYÊN BỐ VỚI CÁI TRƯỜNG NÀY THẾ NÀO HÃ CON Đ* CHÓ. AI ĐỤNG TỚI NGUYỄN KHÁNH DUY THÌ SAO HÃ... HÃ... Mắt anh đỏ ngầu long lên sòng sọc, chân mày nhíu lại vô cùng dữ tợn tay liên tục giật mạnh tóc con Tâm làm nó chẳng thể nói nên lời. Nó sợ đến mức muốn ngất tại chỗ. Nó không ngờ Phong lại có thể vì cậu mà lên cơn thịnh nộ khủng khiếp như vậy.
BỐP. BỐP. Anh dùng hết sức đấm thẳng vào mặt con Tâm hai cái làm nó văng ra rồi ngất xỉu. Máu từ mũi miệng con Tâm trào ra đỏ lòm thấm đẫm cái áo nó đang mặc. Cũng đúng thôi. Làm gì có đứa con gái nào chịu nổi cú đấm trong lúc tức giận tột độ của một thằng con trai cơ chứ?
- Duy. Trả lời anh. Em thấy trong người sao rồi? Lúc này Phong mới chạy lại chỗ Duy. Anh đỡ cậu dậy rồi lo lắng hỏi dồn nhưng vì tác dụng của thuốc nên cậu không thể cử động được mà chỉ mấp máy môi...
- Nhẫn... Chiếc nhẫn... Cậu yếu ớt nói rồi lịm đi. Phong nhanh chóng nhìn quanh tìm chiếc nhẫn nhặt lên rồi lật đật cõng cậu đến bệnh viện. Lòng anh lúc này như lửa đốt. Vừa giận cậu đã giấu diếm anh vừa lo cậu xảy ra chuyện gì vì toàn thân cậu lúc này đang bất động. Anh còn giận mình đã để mất dấu cậu để giờ đây mọi chuyện thành ra thế này. Trong lúc chạy ra sân trước để đưa cậu đi bệnh viện thì có nhiều người đã thấy và lại bắt đầu bàn tán. Có vẻ đây là chủ đề còn Hot hơn cả cặp nhẫn hồi sáng...

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 6 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét