Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trờ Về - CHAP 4 -



- CHAP 4 -

4 giờ chiều
- Ngủ ngon ghê... Phong mở mắt nhìn đồng hồ sau một giấc ngủ ngon lành. Ngước nhìn lên trên anh thấy Duy đã ngủ quên từ lúc nào. Mặc dù ngủ nhưng tay cậu vẫn đỡ dưới đầu Phong.
- Đồ ngốc. Tê tay hết rồi còn gì. Vừa nói anh vừa ngồi dậy xoa xoa bàn tay đang đỏ ửng lên của cậu. Khuôn mặt Phong lúc này ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời. Hạnh phúc vì đang được ai kia quan tâm chăm sóc và có phần “cưng chìu nhẹ”.
-...
- Ngủ mà cũng đeo kính nữa. Sợ không thấy đường ngủ chắc.
- ...
- Ráng chờ nhé “đầu bếp nhỏ”. Anh cúi xuống thì thầm bên tai Duy rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng, ý tứ và đầy trân trọng dành cho cậu.
- Bao lâu cũng được. Chợt cậu mở mắt ra rồi cười với Phong.
- Dậy hồi nào mà sao im ru vậy? Hay là chỉ giả đò ngủ để gài tôi vậy hen?
- Xoa tay người ta“rầm rộ” như vậy không giật mình mới lạ. Hì hì.
- Thôi chiều rồi. Tôi về đây. Sáng mai tôi sẽ qua sớm rước em ăn sáng rồi đi học. Nhớ dậy sớm đó. Anh lại vuốt mũi cậu.
- Dạ. Anh về. Cậu tiễn anh ra cửa rồi nhìn anh chạy di với một tâm trạng phơi phới. Có lẽ điều tuyệt vời đang dến gần với cậu...
- Mà nè...
- Ủa. Sao chưa đi nữa? Duy giật mình khi thấy Phong quay trở lại.
- Tại quên nói với em cái này. Anh ra hiệu cho cậu lại gần.
CHÓC...
- Ơ...
- Haha. Về thật đây... Tên “tội đồ” chạy mất.
-....
Khi bóng Phong đã khuất xa sau những làn xe qua lại thì tại cửa ngôi nhà mà anh vừa chạy ra có một cậu nhóc đang xoa xoa tay lên má còn mặt mày thì đỏ ửng vì cái “chóc” bất ngờ kia. Có phải anh ta vừa hôn cậu ấy không nhỉ?
- Tao thấy rồi nha. Hai đứa bay ghê quá nha. Nhỏ Uyên từ đâu lù lù xuất hiện rồi vỗ vai Duy khi cậu còn chưa kịp hoàn hồn vì cái “chóc” bất ngờ kia.
- Trời đất. Có ngày tao rớt tim ra ngoài vì mày với ổng. Lần thứ hai cậu bị giật mình trong cùng một thời điểm “sát vách” nhau.
- Thôi chiều rồi. Tôi về đây. Sáng mai tôi sẽ qua sớm rước em ăn sáng rồi đi học. Nhớ dậy sớm đó. Nhỏ Uyên chống nạnh nhại giọng Phong để chọc cậu. Trong mắt nhỏ ánh lên một niềm vui khó tả.
- Thôi. Vô nhà. Qua kiếm tao có chuyện gì?
- Tao tính rủ mày ngày mai đi sinh nhật thằng Việt với tao. Nó mời mà tao đi một mình ngại chết đi được.
- Nó cũng có gửi thiệp cho tao. Chưa biết nên đi không. Ủa. Mà mày cũng biết ngại hã Uyên?
- Bà già mày. Tao là con gái nha. Rồi sao? Mày đi không? Mày không đi tao rủ ông Phong đi xong tao cua ổng luôn. Hứ. Nhỏ đe dọa.
- Rồi rồi. Em sẽ đi với đại tỷ.Được chưa. Dẫu biết lời đe dọa kia sẽ chẳng bao giờ thành thật nhưng cậu vẫn “nghiêm túc” chìu ý nhỏ Uyên.
- Ngoan đó. Mai 5 giờ chiều qua rước tao rồi đi. Mặc đồ đẹp tí vì nhà thằng đó không thua gì nhà ai kia của mày đâu. Hê hê. Giờ tao đói rồi. Đi ăn với tao. Tao bao coi như trả công mày đi với tao. Nói rồi nhỏ lôi cậu ra khỏi nhà không đợi một câu đồng ý...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------

SÁNG HÔM SAU
- Trễ 2 phút rồi nha “đầu bếp nhỏ”. Vừa nói Phong vừa gõ gõ tay lên đồng hồ ra vẻ không hài lòng.
- Trời. Anh canh kỹ vậy đó hã. Hic. Duy giả vờ nhăn mặt.
- Tôi ghét trễ giờ. Ai trễ sẽ bị phạt. Chịu không?
- Ơ. Vậy phạt gì?
- Hôm nay em phải làm tài xế chở tôi đến trường. Phong nháy mắt.
- ... Nhưng em đâu biết chạy cái này. Mặc dù cậu biết chạy xe máy nhưng không phải là chiếc moto to đùng như vầy. Chưa kể lại phải chở thêm Phong làm cậu có phần e ngại...
- Không sao. Nó giống như chiếc xe của em phóng to lên tôi. Yên tâm. Tôi sẽ ngồi sau kềm em. Mạnh dạn lên. Nếu sau này thành người yêu tôi thì phải biết chạy xe này đó. Haha. Anh cười lớn làm Duy chỉ biết im lặng làm theo. BRỪM... Chiếc xe lao nhủi tới làm cậu hết hồn.
- Đừng có rồ ga mạnh quá nó vọt xe đó. Nhẹ nhẹ thôi...
- Để từ từ. Chưa bao giờ em chạy chiếc xe bạ chà bứ thế này.
- Rồi. Bây giờ vô số rồi rồ ga nhẹ nhẹ chạy từ từ thôi. Khi nào quen rồi hãy vặn ga mạnh hơn. Nhớ đừng đạp số đột ngột nó sẽ giật đó.
Cậu rụt rè làm theo lời anh chỉ. Chiếc xe to tướng dưới sự điều khiển khó khăn của cậu đang chầm chậm đi hay có thể nói là “lết” qua từng con đường từng góc phố. Ai đi ngang cũng ngoái nhìn vì chưa bao giờ thấy chiếc moto nào chạy với tốc độ rùa bò như thế nhưng rồi họ cũng chạy đi chẳng để ý đến nữa. Chắc thằng đó mới biết lái – Có lẽ họ đang nghĩ vậy. Mà quả thực là rất khó. Do chạy chưa quen nên hầu như cậu phải gồng hết sức mà giữ cho xe đừng chao đảo. Chạy được một đoạn thì tay cậu mỏi nhừ, mồ hôi nhỏ từng giọt.
- Làm gì mà căng thẳng thế. Thả lỏng tay ra rồi chạy. Gồng quá khó bẻ lái lắm. Chưa kể gồng cứng như vậy một hồi lỡ có gì xoay chuyển không kịp đâu. Phong ngồi sau nhắc cậu.
- Ừm... Ừm... Cậu nới lỏng tay một tí. Quả thực là dễ chịu hơn một tí.
- Đó đó. Đúng rồi. Chạy nhanh lên tí. Không một hồi người ta chửi giờ.
Cậu tăng tốc theo lời đề nghị của anh. Tuy nhiên chỉ ở mức “tạm chấp nhận”. Chiếc xe chở theo hai người cứ thế lăn bánh đều đều trên đường. Không quá vội cũng không quá chậm cũng như tình cảm của anh và cậu lúc này vậy. Cứ bình thường trôi qua. Chợt Phong vòng tay lên ôm ngang bụng Duy rồi gác cằm lên vai cậu.
- Anh Phong. Đang ở ngoài đường đó. Cậu khẽ nhắc Phong rồi định gỡ tay anh ra.
- Để yên. Anh nói nhẹ nhàng nhưng cứ như một “quân lệnh” bắt buộc cậu phải răm rắp nghe theo.
- ...
- Ghé chỗ Tư bánh mì nha. Còn nhớ không?
- Dạ nhớ.
KÉT...
Xe dừng lại trước chỗ dì Tư.
- Trời. Dì chưa tỉnh ngủ hay sáng nay mặt trời mọc lộn hướng vậy bây. Thằng Phong mà cũng chịu để người khác chở đi hã? Dì Tư nhìn hai người rồi tròn mắt ngạc nhiên trước cảnh tượng lạ đang diễn ra.
- Cho con 2 ổ nha Tư. Phong không trả lời mà “order” luôn.
Shizzzz... Duy xuýt xoa nhẹ khi khẽ cử động cánh tay. Hai cánh tay lẫn bàn tay cậu đã tê rần do gồng quá lâu. Mỏi nhừ và có gì đó nhức nhức tận xương...
- Đã kêu đừng có gồng quá mà. Thấy chưa. Giờ lãnh hậu quả rồi đó. Anh khõ nhẹ lên nón cậu.
- Bây nói nó là cục cưng cục vàng gì đó của bây mà bây bắt nó chở bây là sao? Tư nhìn là biết nó mới chạy xe bây lần đầu phải không? Mọi khi bây tới là động đất cả khu mà nay xe chạy êm ru.
- Dạ. Con không sao Tư ơi. Mới đầu không quen nó vậy thôi chứ riết rồi quen hà. Cậu nhanh nhảu đáp lời.
- Chà. Vậy mỗi sáng chở tôi đi học luôn nha.
- Hã... Cậu cảm thấy mình nói hớ thì phải. Sáng nào cũng chở thế này chắc hai cánh tay cậu lìa ra mất. Xe gì mà nặng như quỷ đã vậy còn hay vọt ga nữa.
- Haha... Anh cười lớn...
- Rồi nè. Bây coi chở nó đi chứ để nó chạy một hồi Tư nghi hai đứa bây đáp vô bãi rác quá. Ăn hiếp người ta vừa vừa thôi.
- Trời ơi. Mới gặp có hai lần mà binh dữ vậy Tư. Còn con với Tư “yêu” nhau mấy chục năm nay sao Tư nỡ...
- Thôi đi đi ông thần... Đứng đây một hồi tao xách chổi chà ra quét hai đứa đi à. Dì Tư đe dọa.
- Rồi rồi. Đi liền. Đi liền. Duy. Ra sau đi. Chở vậy được rồi. Phong ra lệnh.
- Chiều nay đi sinh nhật thằng Việt với tôi không? Hình như hôm bữa tôi thấy nó có gửi thiệp cho em. Phong hỏi sau khi cậu đã yên vị sau lưng anh.
- Chiều nay em với nhỏ Uyên cũng đi nè. Trùng hợp ghê. Nhưng em hứa qua rước nó rồi. Thôi gặp nhau ở đó luôn nha.
- Cũng được. Ghê nhỉ. Đến đó không sợ người ta dị nghị sao?
- Có gì đâu. Em quen rồi. Với lại Việt nó cũng không phải đứa hay bới móc chuyện đời tư. Trong lớp em cũng có nói chuyện với nó vài lần. Cũng không đến nỗi nào. Còn người khác kệ. Ai nói gì nói. Em đi với nhỏ Uyên chứ đâu có đi với mấy người đó. Đặc biệt là tối nay có anh nữa. Hihi.
- Gớm. Ý là có thằng “bảo vệ chùa” này thì không sợ chứ gì. Haha.
- Chắc vậy đó. Haha. Cậu cũng giỡn lại với Phong.
- Càng ngày em càng thay đổi nhièu hơn đó. So với lúc đầu thì khác xa hoàn toàn. Lúc đó cả ngày ngôi cạy miệng chắc nói chưa tới 10 câu. Bây giờ thì biết nói biết cười biết chọc tôi rồi.
- Thì khi có chất xúc tác thích hợp thì hợp chất hóa học sẽ tự thay đổi tính chất mà.
- Cứ như vầy thì... Phong lấp lửng.
- Thì sao anh?
- Ai biết. Tới trường rồi. Đứng đây đợi tôi vào gửi xe rồi lên lớp.
Trong lúc đứng đợi thì cậu để ý xung quanh mình một chút. Mọi người vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng tuyệt nhiên không ai dám hó hé gì về cậu nữa. Chắc họ sợ cái cảnh hôm trước lắm rồi. Cũng tốt. Từ nay cậu đã dễ thở hơn khi tới trường. Ít ra là về mặt thính giác cậu không phải bị tra tấn bởi những lời độc địa kia nữa. Đang suy nghĩ thì anh bước ra khỏi bãi giữ xe rồi kéo tay cậu lên lớp. Ngày học rồi cũng qua mau. Trưa nay anh không qua cậu ăn cơm vì bận việc nhà với chuẩn bị quà sinh nhật cho Việt. Nói là quà cho Việt nhưng thực ra là “quà” cho ba Việt. Giới làm ăn là thế. Chỉ cần có tiệc là họ lại “quà cáp”...
- Đi được chưa... WOW.... Hoangtubachma. Chàng ở đâu chui lên vậy nè. Nhìn mày menly phong độ quá Duy ơiiiiiiiiiiiiiiiiii.. Nhỏ Uyên trầm trồ khi Duy từ trên lầu bước xuống. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean đều màu trắng trông rất hài hòa với cơ thể. Chiếc áo bỏ nút cài trên cùng khoe ra khuôn ngực thấp thoáng khá gợi cảm, tuy không quá lực lưỡng nhưng đủ rắn chắc và nam tính để làm nhiều cô nàng chết mê chết mệt. Trên cổ và tay áo sơ mi còn thêu hoa văn nổi màu xám làm chiếc áo thêm phần trang nhã. Kết hợp theo đó là mái tóc được vuốt keo tạo kiểu đơn giản nhưng lại rất hợp “rơ” với khuôn mặt của Duy. Lúc trên phòng không biết nghĩ gì mà tự nhiên cậu quyết định đeo thêm lên tai phải một chiếc hoa tai nhỏ đính viên đá màu xanh dương đã lâu chưa có dịp dùng tới. À. Và hôm nay Duy cũng không đeo kính thường mà sử dụng contact- lens... Chà chà. Có vẻ như cậu đã chuẩn bị rất kỹ để đi với nhỏ Uyên. Mà có thật là vậy không hay...
- Thôi đi. Mày nói một hồi tao quê tao ở nhà bây giờ. Hoàng tử với chả hoàng hậu. Kinh dị.
- Mày mà không phải Gay chắc tao cua mày quá Duy ơiiiii..... Nhỏ Uyên kéo dài hơi làm cậu phì cười...
- Đi... Trễ lắm rồi... Không khéo qua tới nơi lại phải chui vô bếp rửa chén thì mệt. Nói rồi cả hai kéo nhau đi...
Không khí buổi tiệc nhà Việt thì khỏi phải nói. Quá tưng bừng và nhộn nhịp. Căn nhà rộng thênh thang và tràn ngập ánh đèn lấp lánh. Phòng tiệc buffet được trang trí đơn giản với hai tone màu trắng – xám nhưng vô cùng nhã nhặn và sang trọng. Ở cuối phòng tiệc còn có dàn nhạc giao hưởng cùng một sàn nhảy mini để khách khứa có thể trổ tài khiêu vũ. Đúng là đẳng cấp. Cũng phải thôi. Việt con cưng của ông Nam - đại gia thủy sản có tiếng ở Sài Gòn mà. Buổi tiệc này tất nhiên không chỉ đơn thuần là tiệc sinh nhật mà nó còn là nơi để các “bề trên” tận dụng cơ hội để giao thiệp làm ăn nên ai lo việc nấy mỗi người một góc bàn việc riêng của họ mà chẳng để tâm đến chủ nhân buổi tiệc là Việt. Việt chỉ biết thở dài ngao ngán trước cảnh đó. Mà cũng biết làm sao bây giờ vì năm nào chả vậy. Thôi thì cứ nhắm mắt “sống chung với lũ” . Và cũng vì tính chất của buổi tiệc như thế nên Việt cũng hạn chế mời bạn bè tới. Chỉ những ai thân thiết thì mới có mặt và nhỏ Uyên nằm trong số đó – Nhỏ là bạn học của Việt từ năm lớp 6 tới giờ.
- Việt. Happy Birthday. Nhỏ Uyên và Duy tới trước mặt Việt chúc mừng.
- Cảm ơn Uyên nha. Tối nay bà đẹp quá. Việt khen Uyên. Ừ thì cũng đẹp. Tối nay nhỏ nữ tính ra phết - Đầm xòe màu hồng, đi giày búp bê trắng trên đầu gắn thêm cái vươn miệng nhỏ nhỏ nhìn cứ như các tiểu thư thùy mị khác.
- Cảm ơn nha. Hihi. Con gái mà. Được khen xíu là tít mắt lên.
- Ủa mà ai đây ? Việt nhìn qua Duy rồi hỏi.
- Thần linh ơi. Thằng Duy đó ông hai. Nó mà ông nhìn không ra nữa hã? Nhỏ la làng.
- Trời. Duy đó hã. Wow. Khác hẳn trên lớp nha. Không ngờ tháo kính ra với “tạo hình” như vầy nhìn Duy khác quá chừng. Đẹp trai phong độ gấp mấy lần trên lớp đó. Nhìn cứ như công tử nhà giàu.
- Việt làm Duy ngại ghê. Tại nhỏ Uyên nói tiệc cũng lớn có nhiều người dự nên Duy mới xí xọn tí. Ai ngờ làm lố như vầy. Việt không chê là may rồi.
- Không có đâu. Việt nói thiệt. Đúng là quá bất ngờ luôn đó. Nếu Uyên không nói chắc Việt không nhận ra Duy đâu.
- Hello. Sinh nhật vui vẻ nha nhóc. Phong từ đâu đi tới vỗ vai Việt. Ai chà. Lại thêm một bạch công tử nữa đây. Hôm nay anh cũng mặc đồ trắng như Duy. Cũng áo sơ mi hở nút trên cùng với quần jean trắng. Nhìn anh toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng trong bộ trang phục đó.
- Anh Phong tới hồi nào vậy? Việt quay lại hỏi.
- Mới tới thôi. Sinh nhật lớn ha.
- Lớn gì đâu anh. Anh dư biết hôm nay đâu phải tiệc sinh nhật cho riêng em mà. Việt thoáng buồn. Nghe tới đó Phong hiểu lý do vì sao Việt nói vậy vì anh cũng vừa mới tặng “quà” cho ba Việt theo lệnh của ba anh xong nên vỗ nhẹ vai cậu nhóc như một lời an ủi.
- Tối nay nhìn thùy mị quá ha Uyên. Đầm hồng đồ, vương miện đồ. Tưởng đâu không bao giờ mặc tới mấy thứ sến rện này chứ. Phong chợt quay qua Uyên rồi chọc nhỏ.
- Dù gì tui cũng là con gái nha cha nội. Thứ gì. Uyên ngoe nguẩy.
- Ủa rồi Duy đâu. Hai đứa đi chung mà. Phong hỏi rồi đảo mắt kiếm xung quanh mà không để ý tới người đang đứng bên cạnh nhỏ là ai.
- Em nè. Lúc này Duy mới lên tiếng.
- Hã. Phong tròn mắt nhìn vào người vừa mới lên tiếng kia. Anh như đóng đinh ánh nhìn vào người đó. Duy đây sao? Cặp kính cận đâu mất rồi? Vẻ xuề xòa bình thường đâu mất rồi? Trước mắt anh là một người khác hoàn toàn. Khuôn mặt tự tin, ánh nhìn hiền và ấm áp không bị cặp kính cận thường ngày che khuất. Áo sơ mi trắng cài hở ngực, tóc vuốt model, quần jean trắng đã vậy còn đeo hoa tai nữa. Chiếc hoa tai xanh dương lấp lánh trong đêm tối làm anh tập trung ánh nhìn vào đó. Cậu ta cũng đeo hoa tai sao? Không ngờ đó. Phong tự nhủ thầm.
- Thêm một người nữa. Mấy người là bạn là tình... Tầm bậy... Là bạn kiểu gì mà không nhận ra nhau vậy. Tháo có cái kính, thay có bộ đồ mà nhìn hết ra vậy đó hã. Nhỏ Uyên liếc xéo Phong.
- Tại lần đầu thấy mà. Tui có bao giờ thấy Duy tháo kính ra đâu. Ở nhà có ngủ trưa cũng đeo kính cứ như là sợ không thấy đường để ngủ vậy.
- ... Duy vẫn im lặng không nói gì vì có Việt đứng đó.
- Sao lúc đi học không để giống vầy cho đẹp. Anh tiếp tục tập trung ánh nhìn vào cậu.
- Để giống vầy cho có cả chục thằng Tùng bu vô nó hã ông già. Bữa nay là ngoại lệ hiếm hoi thôi. Với lại bình thường chưng diện chi cho mất công.. Nhỏ Uyên chen ngang. Lần đầu thấy Duy “ăn diện” nhỏ cũng rơi vào tình thế y như vầy. Nhưng lâu dần thành quen và nhỏ dư sức hiểu cậu vì sao không muốn mình thu hút hơn khi đến trường.
- À. Cả Phong và Việt đồng thanh.
- Duy. Đi ra đây tôi nhờ chút việc. Anh quay qua nói với cậu.
- Đi đi. Lẹ rồi vô. Nhỏ Uyên như hiểu ý nên đẩy cậu về phía anh.
- Duy đi đi coi anh Phong nhờ gì. Việt nói vào dù không hiểu gì – Mà có muốn hiểu cũng khó. Haha.
--------------------------------------------------------------------------------------
Tại một góc vườn trong nhà Việt... Sau khi theo Phong ra đây thì cả hai không nói gì với nhau cả. Phong cứ nhìn mông lung đâu đó còn Duy thì cứ đứng như trời trồng sau lưng anh không dám nhúc nhích.
- Tính giấu tôi tới bao giờ? Anh hỏi mà vẫn tiếp tục nhìn ra xa không quay lại.
- Em giấu anh việc gì? Cậu lo lắng hỏi lại.
- Về cái bộ dạng mà tôi thấy ngày hôm nay.
- Em nghĩ nó không cần thiết. Với từ lúc biết anh tới giờ cũng không có dịp nào để em phải “ăn diện” lên như vầy. Không lẽ khi không em phải tháo kính ra rồi ăn mặc cho đẹp giống vầy xong chạy tới trước mặt anh nói với anh rằng em là Duy anh mới chịu hã? Lúc đó chắc anh còn tưởng em bị khùng cũng nên. Cơ bộ thường ngày nhìn em khó coi lắm sao? Hay anh chỉ thích một người có vẻ bề ngoài bóng bẩy để xứng làm bạn với anh? Chưa kể cách đây chưa đầy một tuần mình còn là bạn thân chứ có phải...
- Khục... khục....
- Anh bị gì vậy?
- Phải... khục... Phải... khục... khục... Phải là cái gì? Nói... Nói tiếp đi... Khục... Phong như cố nén cái gì đó trong cổ.
- Ơ. Phải... Phải là cái gì nhỉ. Tự nhiên cậu á khẩu. Vì tới đây cậu không suy nghĩ ra được cậu và anh đang là mối quan hệ gì. Bạn bè – Không phải. Bạn thân – Cũng không phải vì đã tiến lên mức khác. Người Yêu – Càng không vì đã có gì với nhau đâu.
- AHAHAHAHAHA.... Phong quay lại rồi cười sảng khoái trước mặt cậu. Nhìn mặt cậu rối lên để tìm lý do càng làm anh cười lớn hơn nữa. Nãy giờ anh đã rất cố gắng để nén cười nhưng rồi không được vì “đầu bếp nhỏ” phản ứng quá dữ dội xong rồi tự đưa mình vào thế khó. Thật ra anh chỉ muốn chọc cậu một tí ai ngờ đâu cậu lại phản ứng dữ dội như vậy.
- Anh cười gì chứ? Cậu nhăn mặt.
- Giỡn với em chút thôi. Nếu từ đầu tôi muốn có một đứa bạn đẹp lộng lẫy như em nói thì chắc em rớt lâu rồi. Cơ mà lúc nãy em nói tôi và em có phải là cái gì vậy? Em vẫn chưa trả lời tôi...
- Là... là... Cậu lại ấp úng. Thật sự cậu không biết nên nói với anh thế nào cả. Vì dùng từ gì cũng sai không khéo lại chọc anh giận thì nguy to.
- Là người yêu. Trong lúc cậu ấp úng thì anh ghé vào tai cậu rồi thì thầm ba từ đó.
- Hã... Anh mới nói... Duy trố mắt lên nhìn anh. Cậu không tin vào tai mình. Anh vừa nói gì vậy.
- Là người yêu. Vậy được chưa... Nói rồi anh ôm cậu vào lòng không đợi cậu kịp phản ứng gì.
- Em... Anh... Cậu không còn nói nên lời nữa. Có phải anh vừa nói hai người là người yêu của nhau không nhỉ. Khỉ thật. Lại mất bình tĩnh nữa rồi. Cứ làm người ta bất ngờ hoài vậy ông thần...
- Nghe rõ chưa hay muốn tôi... Àh.... Anh nói thêm lần nữa? Phong lại lên tiếng.
- Anh... nói lại... lại... lần nữa đi... Cậu trả lời mà có gì đó nghẹn nghẹn.
- Anh với em là người yêu của nhau. Chắc nói như vầy đã rõ lắm rồi nhỉ. Còn bắt anh nói nữa là anh dẹp luôn đó. Anh ôm cậu chặt hơn như thể chứng minh điều vừa rồi là thật.
- Sao hôm qua anh còn nói em phải đợi thêm nữa mà? Như vầy có vội quá không? Anh đã nghĩ kĩ chưa? Cậu ngước lên nhìn anh.
- Vậy thôi coi như chưa nói gì nha. Tiếp tục đợi đi. Mà chắc đợi dài cổ rồi đó. Tôi đi vô. Anh đột ngột buông cậu ra rồi bỏ vào phòng tiệc.
- Anh Phong... Duy biết mình đã hố khi hỏi anh câu hỏi đó. Cậu chỉ biết nhìn theo bóng anh khuất dần sau những hàng cột kia rồi cũng đi vào trong. Vào lại phòng tiệc với tiếng nhạc du dương thư thái mà lòng cậu nhấp nhổm như lửa đốt. Người gì mà dễ giận quá. Vì quá bất ngờ nên cậu mới hỏi lại chứ có ý gì đâu. Haizzz...
- Ủa. Sao chàng đùng đùng đi trước nàng lết lết theo sau vậy? Nhỏ Uyên tiến lại gần Duy trong khi cậu vẫn đứng nhìn theo anh đang hòa mình vào “nhóm bè” phía bên kia.
- Haizzz...
- Sao. Nói tao nghe. Tao giải quyết cho.
- Giận rồi. Duy đáp gọn lọn mắt vẫn không ngừng nhìn sang hướng bên kia.
- Cái gì giận. Tại sao giận. Mày kể đàng hoàng cho tao nghe coi thằng kia. Nhỏ Uyên lại chuẩn bị hét lên làm cậu lật đật lên tiếng để ngăn cơn thịnh nộ sắp bộc phát.
- Vầy nè... Cậu kể lại toàn bộ chuyện ngoài vườn cho nhỏ nghe.
- Thằng khùng. Ổng giận là đúng rồi. Gặp tao tao cũng giận. Ai đời được tỏ tình mà vặn vẹo người ta tùm lum như mày. Mày có nghe cái câu “Yêu không cần lý do” không? Thì giờ cũng đang vậy đó. Mày thích ổng hay yêu ổng gì đó tao không cần biết nhưng mày có xác định được thời gian chính xác mày bắt đầu không? Tự nhiên mày nói vậy giống như mày đang ám chỉ ổng đang đùa giỡn với mày vậy. Lần này mày tự qua cầu hòa đi. Tao theo phe ổng. Ước gì cũng có ai tỏ tình với tao ngộ như vậy. Nhỏ nói một hơi rồi bỏ đi một nước làm cậu chẳng kịp nói thêm điều gì. Chợt...
- Cái gì vậy? Phong... Anh đang làm gì đó... Duy chợt nhìn về hướng đối diện. Cậu thấy anh đang vuốt ve vào giữa khe ngực của nhỏ Tâm – Con nhỏ nổi tiếng lẳng lơ trong trường. Con Tâm thấy vậy còn hưởng ứng bằng chách đặt tay lên ngực anh rồi sờ soạng nữa chứ. Tự nhiên cậu thấy mặt mình nóng bừng lên. Tim cậu bắt đầu nhảy loạn xạ khi thấy cảnh đó. Khó chịu vô cùng. Mặc dù cậu biết anh là Gay nhưng nhìn anh mơn trớn con nhỏ đó như vậy cậu không chịu được. Ủa mà quên. Có khi nào Phong là Bi? Nếu vậy thì anh vẫn có thể dư sức qua cầu với con đó. Trời ơi. Tay nó đang rờ cái gì của anh thế kia. Tim cậu càng đập mạnh hơn khi bàn tay con kia đã xuống tới thắt lưng chỉ còn chút nữa thì sẽ tới đó – tới cái nơi làm nên một thằng đàn ông... Mà Phong thì cứ đứng yên đó và hầu như không có sự phản kháng.Tới đây thì Duy đã mất bình tĩnh. Không kịp nghĩ ngợi cậu đã đùng đùng tiến thẳng qua phía bên kia không chút ngần ngại.
- PHONG... ĐI... Cậu nói gằn giọng rồi nắm cổ tay anh sau đó lôi mạnh làm con Tâm đang dựa dữa bỗng mất đà ngã sóng soài. Đám đông gần đó thấy lạ nên cũng bu lại coi chuyện gì đang xảy ra.
- Đi đâu? Mà cậu là ai? Tôi với cậu có quen nhau hã? Phong vẫn đứng đó không di dịch mà còn hỏi lại cậu.
- Ê. Mày làm gì vậy thằng kia. Mày biết tao là ai không hã? Con Tâm đã định thần sau cú ngã lồm cồm bò dậy rồi quát tháo.
- Cô là ai thì kệ cô. Không được làm vậy với anh Phong... Cậu quay qua trừng mắt nhìn nó.
- Mày là cái chó gì mà không cho hã??? Đ.M mày muốn chết à. Con Tâm bắt đầu chửi bậy.
- Nói chuyện cho đàng hoàng. Ở đây đừng dùng mấy cái từ chợ búa đó. Duy lúc này đột nhiên trở nên điềm đạm.
- Vậy mày nói đi mày là cái gì của anh Phong? Con Tâm vẫn hét ra lửa.
- Tôi là gì không quan trọng. Nhưng trước hết cô là gì của ảnh mà có những hành động vuốt ve khiếm nhã như thế? Nếu tôi không lầm thì cô cũng được ăn học đàng hoàng mà. Những hành động vừa rồi là hành động của một người có học sao? Duy nói chậm rãi từ từ như thách thức con Tâm.
- Tao là bồ anh Phong đó mày biết không? Con Tâm gào lên.
- Bồ? Phải không anh Phong? Cậu quay qua nhìn anh với ánh mắt tóe lửa.
- Phải thì sao không phải thì sao? Phong kênh mặt.
- Xin lỗi. Tôi đã hiểu lầm. Với lại chắc tôi đã say quá nên mới làm vậy. Cậu lập tức thả tay anh ra rồi bước ra cửa. Khi đi ngang Phong cậu lướt thẳng mà không thèm quay qua nhìn anh một cái. Cậu đi thong thả chậm rãi ra cửa như chẳng có việc gì xảy ra. Đi ngang Việt cậu còn dừng lại xin lỗi vì đã gây náo loạn phòng tiệc rồi tạm biệt để ra về. Phong cũng bất ngờ trước sự quay ngoắt 180 độ của cậu nên không nói được gì nữa. Anh tưởng cậu sẽ tiếp tục làm dữ lên để lôi anh ra khỏi đó thì anh sẽ nhân cơ hội chọc cậu thêm tí nữa nhưng đằng này...
- Duy. Nhỏ Uyên chạy theo cậu. Nhỏ đã chứng kiến hết mọi chuyện từ nãy đến giờ. Nhỏ không ngờ thằng bạn của nhỏ lại ghen dữ dội như vậy. Chưa bao giờ nhỏ thấy Duy tức giận và hành động mãnh liệt như thế. Nhỏ cũng như Phong. Nhỏ tưởng Duy sẽ tiếp tục làm dữ để kéo anh ra khỏi con Tâm nhưng cậu lại làm điều ngược lại khi chính cậu là người bỏ ra về khi kịch tính chỉ mới lên đến một nửa.
- Sao tự nhiên mày bỏ về vậy? Chạy qua làm cho dữ vô rồi bỏ về là sao? Rồi chưa kể để ổng lại nó con Tâm xà mâu kia dê ổng nữa rồi sao. Nhỏ Uyên tức tối.
- Nếu tao không làm vậy thì làm sao? Không lẽ tao đứng đó rồi la lên tao mới là người yêu của ổng à?
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết. Nếu Phong thật sự không có gì với cô ta và khi nhìn thấy thái độ của tao lúc nãy thì tự nhiên Phong sẽ hiểu ý tao muốn gì. Còn nếu ổng khoái con đó thật thì tao cũng chẳng có quyền gì cấm cản. Tự do riêng của mỗi người mà. Dù gì ổng với tao cũng đã là gì đâu mà tao có quyền xen vào...
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng thật ra trong lòng Duy đang rất giận. “Mà cậu là ai? Tôi với cậu có quen nhau hã?” Nghĩ lại hai câu đó mà đầu Duy lại thấy ấm ức. Nhưng kệ. Đi ra rồi thì không để ý tới nữa. Rồi cậu tiếp tục giải thích cho con Uyên hiểu.
- Lúc nãy nếu không nghĩ cho mặt mũi của anh Phong thì tao đã dùng mọi cách mà lôi ổng ra cho bằng được rồi. Nhưng tao biết mình không được phép làm thế. Vì một số người trong buổi tiệc đó biết tao là ai và họ cũng biết quá rõ những chuyện về tao. Nếu tao cố chấp làm vậy thì sáng mai cả trường sẽ đồn ầm lên và anh Phong sẽ càng mất mặt hơn nữa vì hiện tại người ta chỉ biết tao là “bóng” còn anh Phong thì không. Một thằng “bóng” đi “giành trai” với một đứa con gái. Trò hề thế kỷ sao? Đã vậy còn là con Tâm. Càng mất mặt hơn. Vì vậy tao nhận là tao đang say và ra về để bảo đảm an toàn cho sáng mai. Ít ra người ta cũng chỉ nói tao là vì say rượu nên lên cơn “thèm trai” bất tử. Cũng may tao kịp nghĩ ra mấy chuyện này khi nhìn thấy mấy người trong trường chứ không là ngày mai tùm lum hết rồi.
- Tao hiểu mày rồi. Một cũng nghĩ cho anh Phong, hai cũng nghĩ cho anh Phong. Nổi da gà. Mà mày ghen có văn hóa ghê ha. Gặp tao là con đó nó banh xác trước rồi tính gì thì tính chứ ai hơi đâu mà tính toán tới chuyện “hậu ghen” như mày. Nhưng đừng có nhận hết phần thiệt về mày như thế. Không phải thằng nào cũng hiểu trong lòng mày nghĩ gì đâu. Tụi con trai – ý tao là trai thẳng hay trai cong làm chồng á. Tụi nó ngốc lắm. Không phải thằng nào cũng đủ kiên nhẫn và trí khôn để hiểu dụng ý sâu xa của người khác. Nhỏ Uyên le lưỡi sau khi nghe Duy phân tích thêm.
- Dù gì tao cũng là người nói tao thích ổng trước nên tao có trách nhiệm phải giữ thể diện cho ổng vì nếu ổng mất thể diện vì một mối quan hệ chưa kịp bắt đầu thì tội ổng lắm... Nói rồi cậu thở dài bước đi tiếp mà không nói gì nữa...
- Mày thương ổng lắm rồi phải không Duy? Nhỏ Uyên sau một hồi im lặng cũng lên tiếng hỏi cậu.
- ... Cậu không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.
- Vậy giờ mày tính sao đây? Nhỏ Uyên lại tiếp tục hỏi.
- Về nhà ngủ chứ sao. Với mắt tao khó chịu quá. Lâu ngày không đeo lens giờ nó ngứa với chảy nước mắt từ lúc vô nhà Việt tới giờ luôn nè. À. Mày đợi tao tí. Tao tháo ra bây giờ luôn chứ không thôi sáng mai nó viêm mắt là xong luôn.
- Rồi sao thấy đường đi ông hai.
- Trời. Tao cận có 2 độ à con kia. Tháo ra vẫn thấy đường quánh mày đó. Duy cười rồi đứng lại chớp chớp mắt tháo 2 cái “công tắc” kia ra khỏi mắt.
- Cho tao tờ khăn giấy coi. Cậu quơ quơ tay qua bên cạnh nhưng không thấy ai.
-....
- Ủa Uyên mày đâu rồi... Do vẫn còn xốn mắt nên cậu vẫn chưa thể mở mắt ra.
- ....
- Cái con này. Đừng có giỡn. Lấy tờ khăn giấy cho tao lau nước mắt coi. Cậu lại tiếp tục quờ quạng. Chợt cậu đụng trúng ai đó...
- ....
- Con quỷ. Nãy giờ đứng đây mà im re vậy...
- Xin lỗi... Là tiếng của Phong. Lúc nhỏ Uyên bỏ chạy theo Duy thì một lúc sau anh cũng viện cớ bận việc rồi chạy ra theo để kiếm hai người. Khi kiếm ra thì Phong đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện kia. Nhân lúc Duy đang tháo hai cái “công tắc” anh đập vai nhỏ Uyên rồi ra hiệu cho nhỏ lùi lại. Nhỏ hiểu ý Phong nên chỉ tủm tỉm cười rồi rẽ qua hướng khác bắt Taxi đi về. Vừa quay đi nhỏ nghĩ “Thằng này coi vậy mà cũng cao thâm quá. Nó dư biết thằng chã sẽ đuổi theo nó nên nó mới làm vậy đây mà. Cái gì mà sợ chã mất thể diện chứ. Vẽ chuyện...”
- Tôi có quen anh không? Duy quay qua hỏi Phong rồi cười nhẹ.
- Thôi mà. Anh xin lỗi... Anh gãi gãi đầu nhìn cậu. Khôn mặt chàng “đại thiếu gia” lúc này đột nhiên trở nên ngây ngô.
- Xin lỗi vì cái gì? Cậu quay lưng đi lững thững phía trước Phong còn miệng thì cười tủm tỉm cười.
- Lỗi gì có thì anh xin lại hết. Từ phía sau Phong đột nhiên chồm tới choàng tay ôm chặt cậu.
- Hì. Sau này đừng làm vậy nữa. Cậu quay qua hôn nhẹ lên má anh.
- Em dễ tính thật đó. Sao bỏ qua dễ dàng quá vậy? Không giận anh nữa hã?
- Vì giờ anh đã xin hết lỗi về rồi thì còn gì để em giận nữa. Thôi đừng nhắc tới nữa. Về thôi anh. Nói rồi cậu kéo tay anh đi.
- À nè. Hồi nãy trong vườn em chưa trả lời anh. Phong vừa đi vừa huýt sáo.
- Trả lời chuyện gì?
- Ừ thì anh nói “là người yêu” đó. Em chịu không? Lại huýt sáo.
- Không chịu thì ghen làm gì cho mệt vậy. Đồ khờ.
- Ủa vậy là chịu rồi đó hã?
- Tự hiểu đi. Hì hì.
- Mà sao nay đeo bông tai vậy...
- Tại thích nên đeo...
- Bông tai đâu ra đẹp vậy...
- Đi dạo shop với con Uyên thích nên mua...
- Mai diện giống vầy đi học nha.
- Thôi. Kỳ lắm. Với em không quen đâu.
- Sao không quen.
- Lỡ đẹp quá rồi người ta hốt em đi mất rồi sao.
- Thằng nào dám...
-..............
Trên con đường vắng buổi đêm chợt rộn ràng những câu hỏi và câu trả lời của hai con người vừa mới bước thêm một bước lớn trong mối quan hệ của họ. Cứ hỏi cứ trả lời và không có tín hiệu của sự mệt mỏi hay dừng lại. Cũng đúng thôi. Họ đang thích thú tìm hiểu về đối phương và say trong men tình ái mà. Từ xa có một người con gái ngồi trên Taxi chứng kiến hết mọi chuyện và đang thầm chúc phúc cho hai người. Đột nhiên người con gái đó trộm nghĩ liệu rằng tình yêu giữa họ có bền không khi tính cách của họ có vẻ khá trái ngược nhau. Có thể và cũng không thể. Vì nếu yêu nhau thật lòng thì tự nhiên họ sẽ hòa hợp và bổ sung tính cách và những điểm ưu khuyết cho nhau. Còn ngược lại thì có lẽ không cần nói nữa... Chỉ cần nhìn đến đó thôi là được rồi. Cô khẽ mỉm cười kéo cửa lên và kêu tài xế chạy thằng về nhà. Đêm nay cô gái đó sẽ được ngủ ngon và bớt đi một mối lo về thằng bạn đầy cảm xúc của mình. Nó đã có bến đỗ. Mặc dù chỉ mới vừa cập bến nhưng cô vô cùng yên tâm khi thấy nó cập vào cái bến kia. Vì sao? Vì cô cũng có phần đẩy nó vào mà. Haha...

- END CHAP 4 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét