Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 25 -



- CHAP 25 - 

PHÒNG HIỆU TRƯỞNG

- Hai đứa mới sáng sớm đã làm náo loạn hết trường học của ba rồi. Bản lĩnh ngày xưa vẫn còn nhỉ? - Ông Minh cười cười khi hai cậu quý tử của mình mở cửa bước vào.
- Ba gọi tụi con lên đây có gì không? - Cậu nhanh chóng lái sang chuyện chính để khỏi phải sượn sùng trước lời châm chọc của ông Minh.
- Chiều nay hai đứa về nhà nhé. Mẹ của Phong đã về nước. Bà ấy nhắn hai đứa chiều nay về ăn bữa cơm họp mặt. - Ông từ tốn nói.
- Dạ. Chiều nay... - Trong giọng Duy lúc này có chút do dự.
- Nếu con không muốn ba sẽ từ chối giúp con. Không sao đâu. - Như đoán được tâm tư của con trai mình nên ông đưa ra gợi ý “mở đường” cho cậu.
- Dạ thôi. Chiều nay con sẽ tới. Dù gì cũng không thể tránh mặt dì ấy hoài được. Với con cũng nói rồi. Con muốn bỏ qua hết mọi chuyện cũ. Nếu dì đã có lời mời thì con nên tới cho phải phép chứ. - Cậu cười nhẹ.
- Ừ. Dù gì bà ấy cũng là một người hiểu chuyện. Con yên tâm. - Nói rồi ông vỗ vai cậu.
- Còn con thì sao? Con... - Lúc này ông Minh mới quay sang nhìn Phong đang im lặng nãy giờ.
- ... Con sẽ đưa Duy tới... - Anh chỉ đáp gọn lỏn rồi nhìn quanh quất khắp phòng. Bộ dáng không quan tâm đến chuyện này cho mấy. Vốn đã từ lâu anh không còn coi trọng sự tồn tại của người mẹ này. Tình cảm mẹ con của hai người từ lúc anh hiểu chuyện chỉ gói gọn trong những câu chào hỏi cụt ngủn mỗi buổi sáng. Và đến bảy năm trước khi bà ta quyết định bỏ sang Singapore mở chi nhánh gì đó thì chỉ còn lại vài cuộc điện thoại trong chớp nhoáng. Có đôi lúc anh phải tự hỏi rằng mình có phải con ruột của bà ta không? Ngay cả khi anh bỏ sang London bốn năm trời với bao nhiêu chuyện bên đó cũng không hề nhận được một lời hỏi thăm nào. Năm đó trước lúc bà ta bỏ đi anh còn nhớ rằng ông Minh và bà đã có những trận cãi vã rất lớn. Không khí trong nhà vốn đã u ám càng chuyển màu nặng nề hơn. Và khi bà ta bỏ đi thì anh cũng phần nào đoán được lý do là gì. Bảy năm nay sống ở xứ người bà ta làm gì, sống ra sao anh đều không biết và càng không muốn hỏi. Mà nếu có hỏi thì chắc gì đã nhận được câu trả lời. Và lần này đột nhiên trở về mà không báo trước liệu có phải là một điều tốt? Nghĩ đến đó bất chợt anh không nén được mà thở dài đánh sượt ra một cái.

- Anh Phong. - Là tiếng gọi của Duy. Nãy giờ cậu đứng kế bên quan sát biểu hiện trên gương mặt anh cũng có chút gì đó hiểu được suy nghĩ của anh lúc này. Cậu vốn hiểu Phong là một người sống rất trọng tình cảm gia đình. Nhưng những chuyện của hai mẹ con trong mấy năm nay có thể đang làm anh đang phải tự đặt ra nhiều dấu chấm hỏi cho mình.
- Sao vậy em? - Nghe tiếng gọi Phong có chút ngỡ ngàng. Suýt nữa anh quên mất mình đang ở trong phòng hiệu trưởng và còn có hai người đứng cạnh mình.
- Em có thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Anh cứ thả lỏng đi. Dù gì cả hai người cũng là mẹ con ruột. Không có gì phải căng thẳng hết... - Cậu nhoẻn miệng cười rồi nắm tay anh xiết nhẹ.
- Đúng là chỉ có em hiểu được anh. Haha. - Phong bật cười rồi đưa tay còn lại lên vỗ vỗ vào mu bàn tay đang nắm tay mình của Duy.
- E hèm... Hai đứa... Nếu đã không có gì khúc mắc thì mời về nhà “đóng phim” tiếp nhé. Ba già rồi ngại coi phim tình cảm lắm. - Thấy hai quý tử của mình “ngọt ngào” như vậy ông Minh không tránh khỏi phấn khích mà phải buộc miệng thốt ra vài câu trêu chọc.
- Vậy thôi tụi con xin phép về. Không làm phiền “người già” nữa. Chiều nay gặp lại. - Chưa kịp đợi ông gật đầu Phong đã kéo tay Duy chạy ra khỏi phòng. 
- Hai cái đứa này. Chưa gì đã... - Ông nói với theo. Nhưng chắc đã không còn kịp nữa rồi. Hôm nay ông gọi cả hai lên không phải chỉ để nói mỗi chuyện này. Ánh mắt của ông khẽ hướng về tập hồ sơ màu đỏ trên bàn. Phía ngoài có dán một mảnh giấy đề “BẢN DI CHÚC”... Sau tất cả, ông cảm thấy đã đến lúc phải giao lại mọi thứ cho hai quý tử của mình...

-------------------------------------------------------------------------------------------- 

CHIỀU HÔM ĐÓ

- BA LỚN, BA NHỎ. HAI BA XONG CHƯAAAA. - Bánh Sữa đang ngồi trên salon dưới phòng khách gọi với lên lầu. Có vẻ cu cậu đã rất sốt ruột vì phải chờ đợi lâu. 
- Anh. Xong chưa. Nó gọi um sùm ở dưới rồi kìa. - Duy bước lại bên cạnh giường ngủ rồi cất tiếng gọi Phong. Anh đang ngồi đó nãy giờ, kể từ lúc mặc quần áo xong.
- ... - Dường như anh không nghe thấy cậu gọi mà đang chăm chú nhìn vào một bức hình cũ cầm trên tay. Nhẹ nhàng leo lên giường bò lại gần sau lưng anh để nhìn cho kỹ thì cậu thấy được trên tấm hình có hai người. Đó là một cậu thiếu niên đang đứng kế một người phụ nữ ăn vận khá cầu kỳ. Trên môi bà ta nở một nụ cười nhẹ còn tay thì khoác hờ lên vai cậu thiếu niên đó. Tuy nhiên trên khuôn mặt cậu ta dường như không có ý cười. Thần sắc có phần hững hờ và lạnh nhạt. 
- Là dì Nguyệt? - Cậu choàng tay lên ôm Phong từ phía sau. Đoạn tựa cằm lên vai anh khẽ hỏi.
- Ừ... Tấm hình này chụp lúc anh học lớp 10. Lần cuối cùng anh và bà ấy chụp hình cùng nhau. - Anh trả lời khi vẫn đang ngồi yên trong vòng tay cậu.
- Dù có ra sao thì vẫn có em bên cạnh anh. Em tin là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. - Vừa nói cậu vừa xiết chặt vòng tay mình vừa hôn nhẹ lên cổ anh rồi cọ cọ mũi lên đó.
- Chà. Hôm nay tính đổi vai làm chồng anh hã bà xã? - Đột nhiên Phong quay qua hỏi. Trên miệng kèm theo một nụ cười gian xảo.
- Nè. Bỏ nha. Sao cứ gọi như vậy. Em không thích. - Cậu lập tức buông tay ra rồi nhảy xuống giường đi xăm xăm về phía cửa.
- Duy. Đứng lại. Đừng giận. - Nhanh như chớp Phong cũng lao theo chụp lấy vai Duy rồi nhanh chóng đẩy cậu sát vào vách tường sau đó chống hai tay sang hai bên. Với tình thế này thì cậu khó lòng mà “thoát” khỏi anh.
- Bỏ em ra... - Cậu giận dỗi nói. 
- Vậy trả lời anh vài câu... - Phong tiến sát mặt cậu. Ở khoảng cách này hai người có thể cảm nhận được rõ hơi thở của đối phương.
- ... 
- Tại sao em lại nhận lời về sống chung với anh như vầy? - Câu thứ nhất.
- Một từ thôi. YÊU. - Cậu trả lời ngắn gọn.
- Em nói sẽ luôn bên cạnh anh đúng không? - Câu thứ hai.
- Đúng.
- Tại sao không cho anh gọi em là vợ hay bà xã? - Câu thứ ba.
- Em không muốn. Đó là từ dành riêng cho phái nữ. Nếu em gọi anh bằng BÀ anh có thích không? - Trong câu trả lời có phần ấm ức. 
- Vậy bây giờ mình đang sống chung với tư cách gì? - Câu thứ tư.
- ....... - Đến đây cậu khựng lại. Vì nếu trả lời là “người yêu” thì chắc chắn anh sẽ không chịu. Vì quan hệ của hai người bây giờ đã vượt khỏi mức người yêu. “Anh em” à? Mơ đi. Hẳn là “anh em”. . Còn nếu dùng từ “vợ chồng” thì không khác nào thừa nhận mình là “bà xã”. Mục đích của “hắn” là buộc cậu tự nói ra hai từ này mà...

- Sao không trả lời? 
- Vậy anh cũng trả lời một câu này của em được không? - Đột nhiên trong đầu cậu lóe lên một câu hỏi dành cho tên “đáng ghét” này.
- Hữm. Muốn hỏi lại nữa sao? - Anh tròn mắt nhìn cậu. - Được thôi. Em hỏi đi.
- Nếu em để anh gọi như vậy thì anh có yêu em nhiều hơn hay em có thể yêu anh hơn bây giờ không? 
- Ừm... - Vốn dĩ chỉ tính chọc một tí mà cậu lại có vẻ nghiêm túc quá làm anh phải chần chừ. Đây là một dạng câu hỏi “chặn đầu”. Trả lời kiểu nào cũng “sa lầy”.
- Sao. Anh trả lời em đi chứ... - Cậu làm ra vẻ trông mong câu trả lời của Phong. Nhìn hàng chân mày hơi chau lại của anh lúc này cậu biết mình đã làm khó được đại thiếu gia rồi. .
- Ừm... Thì... À... Như vầy nè.... CHÓC - Là một cái hôn môi chớp nhoáng. Vừa hôn xong anh đã lấy hai tay áp lên hai bên má của cậu. - Thôi anh xin lỗi. Đừng giận nữa. Anh cũng sẽ không chọc em vậy nữa được chưa? Hứa. - Sau lời xin lỗi là một nụ cười cầu hòa hiền khô của “kẻ tội đồ”.
- Anh học cái cách xin lỗi này ở đâu vậy? - Cậu phì cười trước những gì diễn ra nãy giờ tính từ lúc bị “cưỡng hôn”.
- Tự làm theo cảm xúc thôi...
- Dẻo miệng...
- Vậy có giận nữa không?
- Để suy nghĩ...

- BAAAAA LỚNNNNNNNN! BAAAAAAAA NHỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎ! ÔNG NỘIIIIIIIIIIIII TỚIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII! - Là tiếng Bánh Sữa la vọng lên từ dưới nhà. Âm thanh nghe có phần khó chịu.

- Ủa. Sao ba tới đây. Không phải là hẹn về bên kia sao? - Duy thắc mắc.
- Thôi xuống dưới đi đã.- Phong cũng lấy làm lạ khi thấy ông Minh tới.

- Ba. Sao ba qua đây? - Vừa xuống tới nơi cậu đã vội hỏi. 
- Có chút thay đổi. Tối nay dì Nguyệt của con muốn sang đây dùng cơm vì muốn thăm nơi ở của hai đứa ra sao luôn. Nhà bên đó lúc nào về cũng được. Tụi con khỏi chuẩn bị gì hết. Ba đã dặn Tâm cho nhân viên bên nhà hàng sang chuẩn bị mọi thứ rồi. Còn ba ghé đây vì có chút chuyện muốn nói với tụi con. Ba nghĩ nên nói trước khi về nhà rước bà ấy tới. Và ba cũng không muốn cho ai biết ngoài hai đứa. Sáng nay ba đã tính nói nhưng tụi con chạy nhanh quá nên ba không kịp mở lời.
- Chuyện gì mà phải mất công vậy ba? - Cậu thắc mắc khi thấy ông phải đi đường vòng như vậy. Là chuyện quan trọng gì mà phải giấu bà Nguyệt? 
- Bánh Sữa. Giờ con ra xe đợi ông nội nha. Ông nói chuyện riêng với hai ba của con một chút rồi ông cháu mình về rước bà nội có chịu không? - Trước khi bắt đầu ông quay sang “đuổi khéo” Bánh Sữa ra ngoài.
- Dạ. Đi với ông nội vui hơn. Ở nhà hai ba cứ lo ôm nhau cả ngày à... - Nói rồi cu cậu quay sang liếc Duy và Phong đang ngồi đối diện.
- Dạo này con hư lắm nha nhóc con. - Phong nghe vậy thì quắc mắt nhìn Bánh Sữa. Đâu mà đi khai chuyện riêng tư của ba mình ra vậy chứ...
- Cậu Lâm. - Ông Minh cất tiếng gọi lớn.
- Dạ. Thưa ông. - Lâm - tài xế riêng của ông nãy giờ đang đợi ngoài cửa nghe gọi thì lập tức vào nhà.
- Đưa cháu ra xe đợi. Chút nữa tôi ra ngay. 
- Dạ. - Sau cái cúi đầu thì anh ta tiến lại bế Bánh Sữa ra ngoài. 
- Hai đứa tự coi đi. Đây là điều ba muốn nói với tụi con. - Lúc này ông mới nhẹ nhàng đặt bìa hồ sơ màu đỏ khi sáng lên bàn.
- Sao ba lại... - Duy tròn mắt khi nhìn thấy ba chữ BẢN DI CHÚC trên đó.
- Đừng nói gì hết. Hai đứa cùng đọc đi. - Như hiểu được điều Duy sắp nói nên ông vội cắt lời cậu.

“.....................................................
........................................... 
BẢN DI CHÚC
Hôm nay, ngày ... tháng ... năm ... , tại …………………………….
Tôi tên Trần Hữu Minh...................................
...................................................................................
...............................................................
Sau khi tôi qua đời tài sản của tôi gồm ......, ......, ....... và ...... sẽ chia làm ba phần. Những người thừa hưởng hợp pháp hai phần tài sản đó của tôi bao gồm:

01. Trần Khánh Phong - Con trai trưởng.
02. Trần Khánh Duy - Con trai út.
03. Trần Khánh Duy Phong - Cháu nội.

Mức thừa hưởng như sau:

01. Trần Khánh Phong - 40% 
02. Trần Khánh Duy - 40%
03. Trần Khánh Duy Phong - 20%
......................................................................
........................................................................................... 

Trần Hữu Minh - Đã ký.”

Đọc xong bản di chúc cả Duy và Phong đều thất thần nhìn ông Minh. Đặc biệt là Duy. Cậu ngồi thừ ra trên ghế. Tay nắm chặt bìa hồ sơ. Đây không phải là lúc để làm di chúc. Và hơn hết. Hai người họ không quan tâm đến những thứ này.

- Hai đứa đừng nghĩ gì nhiều. Ba chỉ là phòng xa thôi. Người ta hay nói cuộc đời vô thường mà. Với để lại tài sản cho những người mình thật lòng yêu quý luôn là tâm nguyện lớn nhất của ba. Chỉ có ba đứa con mới là người xứng đáng. - Ông ôn tồn giải thích lý do với hai gương mặt đang chăm chú nhìn mình.
- Ba... - Trong lòng Duy bỗng nhiên xẹt ngang một nỗi bất an vô hình.
- Ba hẵng còn khỏe lắm. Chưa “đi xa” được đâu. Yên tâm. Cái này giờ cất đi. Chừng hai, ba chục năm nữa hãy lấy ra xài. - Phong quyết định xóa tan bầu không khí đang chùng xuống bằng vài câu bông đùa. Nhưng thật ra anh cũng đang có cùng một tâm trạng với Duy. Từ nhỏ đến lớn mặc dù biểu hiện bên ngoài dành cho người cha dượng này khá hời hợt nhưng thực ra trong lòng anh vẫn luôn có một chỗ nhất định cho ông. Tuy ngoài mặt tỏ ra không quan tâm mấy đến những việc anh làm nhưng mỗi khi có chuyện gì thì hầu như ông đều là người biết và âm thầm giải quyết đầu tiên. Chưa bao giờ ông nặng lời trách móc mà chỉ dùng đúng một câu “Hãy tự kiểm điểm” để nói với anh. Từ đó anh cũng phần nào hiểu được tình cảm mà ông dành cho mình. Đặc biệt là khi biết mối quan hệ của anh và cậu ông cũng là người ủng hộ nhiệt thành nhất. Lúc đó ông có quyền ngăn cản hai người theo cách của mình mặc dù chưa nhận lại Duy. Nhưng ông đã không làm vậy. Chính ông đã đẩy cậu đến gần anh hơn. Mặc dù đến giờ vẫn không hiểu vì sao ông lại phản đối chuyện của mình với Bảo nhưng với Duy thì sự ủng hộ ấy có lẽ là vì hạnh phúc của anh và cả của cậu nữa. Đã từ lâu anh đã coi ông như ba ruột của mình rồi. Mà chẳng phải lúc nãy trong bản ghi chúc đã có ghi Trần Khánh Phong là con trai trưởng của ông đó sao? Vị trí này đúng ra phải thuộc về Duy mới đúng. Vì cậu mới chính là con ruột của ông. Nhưng ông đã không làm vậy. Ông đã để tên anh vào vị trí đó. Tình thương của ông dành cho cả hai người là như nhau...
- Đúng rồi đó. Anh Phong nói đúng. Cái này cất đi hen. - Nói là làm. Duy đứng dậy đóng tập hồ sơ lại rồi đem lên phòng bỏ vào ngăn tủ khóa lại để xua đi nỗi bất an kia. Cậu không phủ nhận điều ba mình nói là sai. Mọi chuyện của ngày mai sẽ ra sao khó mà lường trước được. Nhưng lúc này đây. Cậu chỉ cầu mong mọi thứ bình an và êm ả. Hai cha con cậu đã có được bao nhiêu thời gian ở bên nhau đâu. Lúc nãy khi vừa đọc thấy ba chữ BẢN DI CHÚC đột nhiên cả người cậu bị tê liệt. Tim bỗng đập liên hồi. Mặc dù chỉ là chuyện khá bình thường nhưng với kiểu người nhạy cảm như cậu thì đó là cả một vấn đề. Ngồi thừ ra mội lúc lâu cậu lấy tay xoa nhẹ lên hai bên thái dương để làm dịu bớt tâm trạng của mình lúc này rồi đứng lên bước ra khỏi phòng. Khi trở xuống phòng khách đã thấy Phong đang đưa ông ra ngoài.
- Ba về bên đó đón dì Nguyệt đây. Chút nữa ba quay lại. - Thấy Duy đã xuống tới nơi ông cười hiền với cậu.
- Ba nhớ để ý coi chừng cái chân của Bánh Sữa nha. - Cậu cũng cười lại với ông.
- Ừ ba biết rồi.
- Ba lớn. Ba nhỏ. Con đi chút xíu rồi con về. Hai ba nhớ chờ con về nha. - Bánh Sữa từ trong xe thò đầu ra ríu rít. Khuôn mặt trẻ con bừng sáng trong ánh nắng vàng nhạt buổi hoàng hôn. Nhìn cu cậu lúc này cứ như một tiểu thiên thần vậy.
- À Phong. Con coi để mắt tới Duy thường xuyên nhé. - Ngẫm nghĩ một lúc ông Minh lại quay qua dặn Phong.
- Ba. Con khỏe rồi mà. - Duy nhăn mặt. Lại lo lắng thái quá rồi.
- Ừ thì khỏe rồi. Nhưng ba dặn Phong để mắt tới.... À mà thôi... Haha... - Ông bỏ lửng câu nói và kèm theo một tràng cười rộn rã. Rất hiếm khi ông cười như vậy. Hôm nay là một trong những ngoại lệ hiếm hoi.
- Thôi. Ba đi sớm về sớm. Tụi con ở nhà chờ. - Phong đóng cửa xe lại. 
- Anh... Sao... - Đợi khi xe đã đi khuất Duy mới ngập ngừng níu tay anh.
- Yên tâm. Do em nhạy cảm quá thôi. Không có gì đâu. Vô nhà chuẩn bị đi. - Nói rồi anh cầm tay cậu lôi tuột vào nhà.

Khoảng hơn 10 phút sau thì nhân viên nhà hàng cũng tới. Dẫn đầu là hai nhỏ “oan gia” Uyên - Tâm. Vừa vào đến nơi hai nhỏ đã quăng hết mọi thứ cho “cấp dưới” lo rồi lôi tuột cậu lên phòng hỏi han, tra khảo đủ thứ về những “điều kỳ thú”. Hết đứa này tấn công đến đứa kia uy hiếp. Cứ thế mà làm cho cả căn phòng rung rinh vì những tràng cười rất ư là “hiền thục” và nhu mì của hai nhỏ. 


CỐC... CỐC.... - Xin làm ơn thả cục cưng của tôi ra dùm được không hai cô? - Phong đang đứng ngoài gõ cửa “xin xỏ”. Anh đoán chắc cậu cũng đã bị hành hạ thê thảm lắm rồi đây...

CẠCH... Cửa phòng bật mở và hiện ra trước mắt Phong là nhỏ Uyên đang đứng khoanh tay với bộ mặt nhả nhớt.

- Ông làm gì mà dữ dzậy. Tụi tui mới “mượn” có chút thôi mà. “Xài” chưa xong đã “đòi” là sao. Hứ. - Nhỏ vặn vẹo Phong bằng chất giọng chanh chua vốn có.
- Để bữa khác rồi cho “mượn” cả ngày. Hôm nay thì tới đây được rồi. Bên kia chắc cũng sắp tới. Phải để Duy chuẩn bị nữa. Quần áo còn chưa thay nữa là... - Phong nhún vai nói. Anh bịa đại ra một lý do để “giải vây” cho cậu. Mà khổ nỗi lý do này có gì đó “sai sai” khi cậu đã thay sẵn từ lúc ông Minh còn chưa tới.
- Trời. Mặc vầy mà còn thay gì nữa? Thì để tụi tui thay cho nó cũng được mà. Hố hố... - Hai mắt của nhỏ Uyên bỗng như đổi sang hình bán nguyệt ngược. Gian tà vô cùng.
- Ê. Đâu có được. Không phải đồ chùa đâu nha. Haha.
- Ôi dào. Cái này là của chung. Không phải sở hữu một của một mình anh đâu.
- Của chung khi nào vậy?
- Từ lâu lắm rồi...
- Mấy người có thôi đi không??? Tính làm loạn hã?
- Tại ổng chứ bộ...
- #%^^$%#$&#$ ^&%** %^$%^#&$&#%&#$

Không khí lại tiếp tục bát nháo hơn cả lúc nãy khi có sự “góp vui” của Phong thiếu gia. Khoảng được vài chục câu thì chuông điện thoại trong túi Phong reo vang. Lúc này trật tự tạm thời được vãn hòa. Trên màn hình hiện số chính của bệnh viện X - nơi anh đang nắm 80% cổ phần.

- Anh... Anh... nói gì???? Vừa... vừa... mới.... - Giọng nói của Phong trở nên hỗn loạn và ngắt quãng. Sắc diện trở nên trắng bệt. Hai mắt trợn to.
- Anh... Phong... Chuyện gì vậy???? - Duy thấy vậy liền biết đã có chuyện không hay nên vội hỏi.
- Chiếc xe của... ba... bị tai nạn... 
- Ở đâu????? Rồi hiện giờ ba sao rồi? Bánh Sữa nữa????? - Vừa nghe hai từ “tai nạn” trong đầu Duy liền như có một tiếng nổ lớn... Nỗi bất an trong lòng cậu giờ đã thành thật.
- Bây giờ em ở nhà... Anh sẽ tới bệnh viện ngay bây giờ... - Vừa nói Phong vừa quay lưng chạy xuống lầu.
- Tụi bay. Ở nhà coi nhà dùm tao... Anh Phong. Đợi em. Em đi với anh... - Cậu quay qua dặn dò hai nhỏ kia rồi chạy vụt theo anh.
- Em ở nhà đi. Để anh đi được rồi. Có gì anh sẽ báo về cho em mà... - Trong lòng Phong không muốn cậu đi theo lúc này. Vì trong cuộc điện thoại mà nam y tá kia vừa gọi có nói tình trạng của hai người rất nặng. Anh sợ cậu sẽ bị sock lại ảnh hưởng đến bệnh tình vừa mới khỏi.
- Anh nghĩ sao lại nói em ở nhà? ĐÓ LÀ BA EM ĐÓ. LÀ CON CÙA EM VÀ ANH ĐÓ. ANH KHÔNG ĐƯA EM ĐI THÌ EM TỰ ĐI.... - Cậu tức giận quát lên rồi lao thẳng ra cửa.
- DUY. TỪ TỪ. ĐỂ ANH ĐƯA EM ĐI. - Biết không thể ngăn cản cản được nên Phong đành đưa cậu đi theo. Cả hai quyết định dùng moto để chạy cho nhanh vì đang là giờ cao điểm nên rất dễ kẹt xe nếu đi xe hơi. Trên đường đi anh phải liên tục trấn an cậu đồng thời vặn tay ga gần như hết tốc độ để chạy thật nhanh đến bệnh viện. Chiếc moto to kềnh lao đi vun vút giữa đường phố đông đúc. Có vài chốt công an trên đường nhưng hầu như đều là không khí với cả hai người trong lúc này. 

TOÉT... Thổi phạt à? Mặc kệ. 
Ò... E... Ò... E... Đuổi theo sao? Cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần vài ngã quẹo cua Phong đã cắt đuôi được đám cảnh sát. Vừa đến nơi xe vẫn chưa kịp dừng hẳn thì Duy đã nhảy ào xuống rồi chạy xộc vào trong làm anh phải quăng luôn chiếc moto để mặc nó ngã lăn kềnh dưới đất mà đuổi theo cậu. Cả hai vừa đến cửa phòng cấp cứu thì cũng là lúc chiếc đèn đỏ trước cửa vụt tắt.

- Hai người họ sao rồi? Vết thương có nặng lắm không? Họ sẽ không sao chứ? - Duy vồ lấy vị bác sĩ vừa đi ra hỏi dồn. Tâm trạng vô cùng kích động. 
- Xin lỗi... Tình trạng lúc đưa vào đã quá quá nặng... Cả hai người họ đã... đi rồi... - Vị bác sĩ trả lời ngắt quãng. Ông ta biết hai người mà mình vừa cấp cứu kia là ai và...

RẦM... Duy ngã bệt xuống tại chỗ... Trong lúc ngã xuống cả thân người cậu đập vào hàng ghế dùng làm nơi ngồi đợi của người nhà bệnh nhân. Chiếc ghế gần cậu nhất nứt toác ra rồi vỡ ra thành nhiều mảnh. Có mảnh quào vào vết thương vừa kéo da non trên tay cậu làm nơi đó lại bật máu... Nhưng sao trong lúc này cậu dường như mất hết cả giác. Có phải bác sĩ vừa nói là “họ đã đi rồi” không? “Đi rồi” nghĩa là đã chết đúng không? 

- Chú nói sao? Cả hai người họ đều... - Phong ráng giữ bình tĩnh để hỏi lại một lần nữa.
- Cả hai người đều bị đa chấn thương. Khi chuyển đến đây thì họ đã rất nguy kịch. Chúng tôi không làm gì thêm được nữa...
- KHÔNG LÀM GÌ THÊM ĐƯỢC NỮA LÀ SAOOO??????? TÔI TRẢ TIỀN CHO CÁC NGƯỜI ĐỂ CÁC NGƯỜI NÓI NHƯ VẬY À. - Đột nhiên anh gầm lên rồi dùng hai tay nắm lấy cổ áo vị bác sĩ kia kéo mạnh.
- Anh Phong. Đừng... Đừng làm vậy... Đâu phải lỗi tại ông ấy đâu... - Duy đang ngồi dưới đất thấy vậy thì lật đật bò dậy gỡ tay anh ra.
- EM TRÁNH RA ĐI. EM BIẾT GÌ MÀ NÓI... 

RẦM... Phong lại xô cậu ngã nhào xuống đất lần nữa. Tuy vậy cậu vẫn ráng đứng lên mà tiếp tục lao vào can ngăn. Cuối cùng thì cũng làm anh buông tay ra khỏi cổ áo của vị bác sĩ kia được.Tiếp đó cậu vừa bảo ông ta chạy đi vừa ôm giữ anh lại. 

CHÁT... ĐỒ ĐIÊN... DỪNG LẠI ĐI.... CHÁT... EM NÓI ANH DỪNG LẠI MÀ.... CHÁT... BỎ ÔNG ẤY RA.... - Cứ mỗi một câu là cậu lại tát mạnh vào mặt Phong. Tình cảnh trở nên hỗn loạn hết sức. 

BỐP... Sau một hồi giằng co mà vẫn không làm dịu được cơn cuồng loạn của Phong cậu đành dùng sức mà đánh vào gáy anh một cái làm anh ngất xỉu ngay tức thì. Đoạn cậu đỡ anh ngồi xuống ghế rồi nhờ hai nhân viên bảo vệ vừa chạy tới trông chừng giúp còn mình thì mở cửa đi vào trong phòng cấp cứu. Khi hai tấm vải màu trắng vừa được kéo xuống thì cậu cố gắng lắm mới có thể trụ vững được. Ông Minh và Bánh Sữa đang nằm trên giường bệnh trắng toát. Hai mắt nhắm nghiền. Nhìn thần sắc của hai người cứ như họ chỉ đang ngủ... Nhất là Bánh Sữa. Vẫn gương mặt tròn trịa thánh thiện, phúng phính đó. Vẫn đôi môi nhỏ chu chu ra đó. Còn ông Minh vẫn là vẻ mặt hiền từ pha lẫn nét nghiêm nghị đó... Mà tại sao không ai nói với cậu câu nào? Sao hai người cứ nằm im trên giường thế kia? Đứng nhìn được một lúc thì cậu cũng gục xuống quỳ gối giữa hai chiếc giường. Từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Đâu đó cậu lại nghe được những tiếng nói quen thuộc của hai người trong buổi chiều chiều nay...

“...Con coi để mắt tới Duy thường xuyên nhé.”

“... Ở nhà hai ba cứ lo ôm nhau cả ngày à...”

“... Ba về bên đó đón dì Nguyệt đây. Chút nữa ba quay lại...”

“... Ba lớn. Ba nhỏ. Con đi chút xíu rồi con về. Hai ba nhớ chờ con về nha...”... “Hai ba nhớ chờ con về nha...”.... “Hai ba nhớ chờ con về nha...” 


Trong ánh mắt thất thần cậu nhìn Bánh Sữa đang nằm đó hỏi - “Ba nhỏ ở nhà chờ con mà. Sao con không về với ba nhỏ?” rồi lại quay qua nhìn ông Minh - “Ba nói chút nữa ba quay lại mà?”, “Ba nằm đây rồi sau này ai sẽ lo cho con?” “Ba vẫn chưa đền bù đủ cho con mà?”... Những câu hỏi lần lượt được đưa ra... Nhưng... Sao không ai trả lời lại hết....

- BAAAAA...... DUY PHONGGGG....... HAI NGƯỜI VỀ ĐÂY......... - Cậu gào lên rồi òa khóc như một đứa trẻ. Y như lần mà mẹ cậu mất cách đây 10 năm. Những tiếng khóc ai oán, trách hận ông trời cứ lần lượt mang hết những người cậu yêu thương đi mất... Ngoài trời đã đổ mưa...

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 25 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét