Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 27 -






- CHAP 27 - 

TỐI HÔM SAU

- Ê! Ê! Ông Phong. Nó tỉnh rồi nè. - Nhỏ Uyên la toáng lên khi thấy mi mắt Duy khẽ động đậy rồi từ từ hé mở. Cậu đã hôn mê từ hôm qua đến giờ. Nhỏ vừa đáp máy bay về Sài Gòn nghe tin đã vội kéo cả vali hành lý đến bệnh viện rồi túc trực cùng Phong.
- Em thấy sao rồi? Em thấy còn đau không? Em thấy có chỗ nào không ổn? - Phong đang ngồi trên salo nghe nhỏ Uyên gọi thì bật dậy chạy lại bên giường hỏi dồn.
- Ông từ từ coi... Nó mới tỉnh ông làm rần rần vậy sao nó trả lời nổi. - Nhỏ Uyên quay qua gắt nhẹ.
- Uyên... Sao hắn ở đây? - Duy nằm trên giường đưa mắt nhìn Phong đang lo lắng một lượt rồi quay qua hỏi nhỏ Uyên.
- Không ở đây chứ ở đâu? Mày bất tỉnh suốt từ hôm qua tới giờ... Thằng chã không ở đây lo cho mày chứ không lẽ ở nhà phễnh bụng ngủ? - Nhỏ trề môi trả lời.
- Em còn giận anh hã? - Phong đoán chừng cậu vẫn còn giận nên khẽ hỏi.
- Tôi làm gì mà giận anh? Anh mới vừa chuyển sáng hôm qua thôi mà. Đã đụng chạm gì đâu mà giận? Không lẽ tôi như vầy là do anh sao? - Cậu nghiêng đầu hỏi lại “hắn”.
- Hã... - Nhỏ Uyên giật thót mình. Nhỏ có nghe lầm không? “Anh mới vừa chuyển vào lớp hôm qua thôi mà.” - Câu này nghĩa là sao chứ?
- Em... em nói gì? - Thái độ của Phong cũng y hệt như nhỏ Uyên. Anh tê cứng người khi nghe cậu hỏi như vậy.
- Hai người bị sao vậy?
- Không... Mày... mày nói cho tao biết. Mày tên gì? Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi? - Nhỏ Uyên ráng lấy lại bình tĩnh lắp bắp hỏi.
- Mày khùng hã? Nguyễn Khánh Duy, 20 tuổi, đang là sinh viên năm hai trường Sư Phạm Trung Ương. Vừa lòng mày chưa?
- Mày... mày nói thật? - Tai nhỏ đã ù đi. “Nguyễn Khánh Duy, 20 tuổi, đang là sinh viên năm hai trường Sư Phạm Trung Ương.” - Trời ơi... Chuyện gì đang xảy ra... Nhỏ kêu trời trong bụng... “Chẳng phải cái tên đó đã được “khai tử” kể từ khi hai cha con nhận lại nhau rồi sao. Tại sao bây giờ từ Trần Khánh Duy đã trở lại thành Nguyễn Khánh Duy mất rồi?”
- Em đang giỡn phải không? - Phong vẫn đứng như trời trồng hỏi cậu.
- Tôi giỡn làm gì? Còn anh? Nãy giờ anh bị sao mà cứ hỏi tôi kỳ cục vậy? Ủa mà sao nhìn anh thấy khang khác nhỉ? Sáng hôm qua anh đâu có lôi thôi như vầy? Hay tối qua bị bồ đá nên thành ra như vầy? - Trên môi cậu nở một nụ cười lém lỉnh.
- Ông ngồi đây với nó. Tui đi gọi bác sĩ. - Nhỏ Uyên vỗ vai Phong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Phong vẫn ngồi đó nhìn Duy. Còn cậu thì ngồi nhìn ra cửa sổ chẳng thèm đoái hoài gì tới anh. Thỉnh thoảng quay lại thấy anh đang nhìn mình thì chỉ khẽ chau mày rồi lại quay ra cửa.

- Duy. Em nói coi anh là ai? - Sau một hồi im lặng Phong cũng lên tiếng.
- Chào. Tên : Trần Khánh Phong. Tuổi: Lớn hơn mấy mem lớp này 3 tuổi. Ba mẹ tôi là hiệu trưởng trường này và rất giàu. Hết... Hôm qua anh nói như vầy. Đủ chưa? Có cần tôi diễn lại bộ dạng hôm qua trong lớp của anh nữa không? - Cậu lặp lại lời “hắn” nói “hôm qua” với thái độ khá bực bội.
- Vậy tối qua anh bị em đụng trúng em nhớ không? - Phong lại tiếp tục hỏi.
- Tối qua tôi đâu có gặp anh. Ủa mà... - Nói đến đây Duy bỗng ôm đầu ra vẻ rất khó chịu.
- Thôi. Anh xin lỗi. Nếu đau đầu thì em đừng nghĩ nữa. Em vừa mới tỉnh còn yếu lắm. Để anh đỡ em nằm xuống - Nói rồi Phong tiến đến đỡ Duy nằm xuống.
- Sao anh quan tâm tôi vậy? Sáng qua anh đâu có như vầy? - Duy tròn xoe mắt nhìn “hắn”.
- Không gì. Vì anh đã làm em bị như vầy nên muốn chịu trách nhiệm thôi. - Phong nói giọng buồn buồn. Sống mũi anh từ nãy giờ có gì đó cay nồng hiện diện.
- Là anh sao???
- Ừ. Sáng qua. Thôi đừng nhắc nữa. Em nghỉ đi. Anh ra ngoài lo vài việc. - Nói rồi Phong nhanh chóng rời khỏi phòng. Anh không còn đủ can đảm để ở lại nhìn cậu nữa...

- Ông đứng lại. - Nhỏ Uyên vừa về tới thấy vậy nên đã chộp lấy Phong khi anh vừa ra khỏi phòng. Đoạn nhỏ nhìn dáo dác vào trong để xem Duy có thấy không.
- Bác sĩ đâu?
- Chút nữa xuống. Ổng đi đâu mất rồi. Giờ ông theo tui. - Nhỏ nói khẽ rồi lôi tuột Phong đi.
- Được rồi. Ở đây không có ai đâu. Đừng đi xa nữa. Lỡ Duy có cần gì thì...
- Tới giờ ông mới biết lo cho nó à? - Nhỏ Uyên buông cánh tay Phong ra rồi quắc mắc hỏi. anh.
- ... - Phong không trả lời mà chỉ cúi mặt xuống.
- Tính luôn thời gian nó bị bệnh 4 năm. Thời gian nó quen biết ổng là 5 năm. Ông thấy ông lo cho nó được những gì? Ngoại trừ thời gian đầu tiên thì ông đã dùng khí thế của mình để đàn áp đám “mọi rợ” trong trường?
- ...
- Nếu ông không nói thì tui nói. Hầu như không. Kể từ sau cái lần ông biến mất hôm Valentine năm đó thì cuộc sống của nó chỉ còn hướng về ông. Chắc ông cũng tự nhận biết được điều đó. Nó làm một điều cũng vì ông, hai điều cũng do ông... Cái khoảng thời gian đó cứ mỗi lần xảy ra chuyện đều là nó nhường ông. Ngay cả chuyện thằng Việt đặt điều dựng chuyện lớn như vậy cũng là do ông không tin nó. Nếu không có tui và con Tâm thì chắc lần đó nó đã nát bét dưới tay ông. Không phủ nhận thời gian đó tình cảm của nó dành cho ông vẫn còn thiếu sự tin tưởng. Nhưng hành động của nó thì chỉ nhắm đến một mục tiêu là ông. Vậy theo ông nghĩ coi lúc đó ông đã có vị trí như thế nào trong lòng nó? Mọi suy nghĩ trong đầu nó thì tui đảm bảo 100% nó đặt ông lên đầu tiên. Và cũng vì vậy mà khi xảy ra chuyện ông Bảo trở về và đúp thêm chuyện ba của nó thì nó như rơi xuống hố. Nó đặt quá nhiều hy vọng vào ông nhưng kết quả thì sao? Lần nào cũng là ông chủ động buông tay nó... Ngày xưa biết bao nhiêu lần tui muốn nói với ông nhưng đều là do nó cản tui lại và tui cũng tin là nó sẽ tự giải quyết được. Nhưng chuyện đã tới nước như bây giờ thì tui không thể im được nữa. Và ông nên nhớ nó mới từ đâu ra. Nếu mà bây giờ trở lại vào đó thì ông nghĩ nó sẽ ra sao?

- Có lẽ Phong không nên yêu Duy... - Lúc này Phong mới chủ động lên tiếng.
- Không. Ông nói vậy là tui từ mặt ông đó. Tình cảm của ông dành cho nó tui hiểu. Tui biết ông yêu và thương nó ra sao. Nhưng cái cách mà ông dùng cảm nhận và hiểu nó thì chưa đủ và chưa đúng. Ông chưa hiểu rõ về nó cũng như cái lối suy nghĩ của nó. Quan trọng nhất là cái tôi ở ông. Nó quá lớn để ông có thể nhường nhịn nó. Cộng thêm bản tính khá nóng vội và chỉ nhìn bề ngoài của sự việc mà ông đã đẩy nhiều chuyện đi xa hơn vốn có. Ông hiểu ý tui chứ? - Nhỏ Uyên đã dịu giọng xuống.
- Vậy bây giờ... - Chưa bao giờ Phong cảm thấy mình vô dụng như lúc này. Những lời nhỏ Uyên nói như xoáy sâu vào tim anh. 5 năm nay đã quá thiệt thòi cho Duy. Chưa bao giờ anh thử suy nghĩ mọi chuyện theo cách nghĩ của cậu mà chỉ luôn nhìn bằng phán xét phiến diện của bản thân. Đã từ lâu anh như “lợi dụng” việc Duy quá “chìu chuộng” anh mà lơ là cảm xúc của cậu.Đơn cử là ba ngày đám tang vừa rồi. Ông Minh mất, Bánh Sữa không còn. Nỗi đau của Duy cũng tương đương anh. Ông Minh lẫn Bánh Sữa đều là hai người thân yêu nhất của anh và cậu. Tình cảm là như nhau thậm chí có phần hơn khi ông Minh lại còn là ba ruột của cậu. Ba ngày liên tiếp anh sống trong cái bi thương của mình mà không nghĩ đến cậu cũng đang trong tình trạng như thế. Anh đã vô tình bỏ mặc và coi việc cậu cố gắng mạnh mẽ để lo toan mọi thứ là một tấm bình phong cho sự “yếu nhược” của mình. Đến cuối cùng khi xảy ra chuyện đoạn ghi âm giọng nói bà Nguyệt vừa qua thì cũng là do cậu chủ động dùng bản thân mình để bảo vệ anh trong cơn biến động... Chỉ nghĩ đến đây đã làm anh phải nấc lên. Mọi cảm xúc vỡ òa sau một thời gian bị dồn nén.

- Haizzzz... - Nhỏ Uyên thở dài một tiếng rồi tiếp tục. - Bây giờ không phải là lúc để bi lụy. Đây là lúc ông sửa sai. Đây là lúc ông cần phải bên cạnh nó nhất. Ông thương nó ra sao thì đây là cơ hội để ông bù đắp cho nó. Hãy là ông của những ngày đầu tiên. Là ông của lúc bất chấp mọi thứ để ra mặt bảo vệ nó ngày xưa. Đó mới là Phong thiếu gia mà nó yêu...
- Uyên còn tin Phong có thể mang lại hạnh phúc cho Duy không? - Phong đưa mắt nhìn nhỏ Uyên.
- Lúc nào tui cũng tin ông và tình cảm của hai người dành cho nhau. Hãy coi những chuyện vừa rồi là một nút thắt bị rối và vừa rồi tui đã phụ ông gỡ ra một phần. Phần còn lại là phải tự ông gỡ thôi. Hì. - Có lẽ đây là lần đầu tiên nhỏ Uyên cười hiền như vậy...
- Cảm ơn bà chằn. Tin Phong. Phong sẽ làm cho Duy hạnh phúc. - Phong buông một câu cảm ơn đầy tiếu ý rồi ôm nhỏ Uyên. Những lời của nhỏ nãy giờ đã làm anh “tỉnh lại”. Bây giờ người quan trọng nhất của anh là Duy. Cậu đang đợi anh.
- Nếu là bình thường chắc tui đã chửi ông rồi. Nhưng mà cũng nhớ ghê. Từ ngày ông đi tới giờ không ai dám gọi tui như vậy. - Nhỏ lại cười sau khi Phong đã buông ra.
- Thôi. Đi lên nha. Chắc bác sĩ cũng đã tới thăm bệnh rồi.
- Ừ. Lên...

----------------------------------------------------------------------------------

PHÒNG BÁC SĨ TUẤN - NGƯỜI ĐÃ THỰC HIỆN CA PHẪU THUẬT NỘI SOI KHỐI U CHO DUY TRƯỚC ĐÓ.


- Tình hình đáng ra không có gì nghiêm trọng. Vết thương trên đầu chỉ là vết rách ngoài da do mảnh sứ gây ra và không gây tổn thương nào sâu vào trong. Nhưng việc cậu ấy bị mất một phần trí nhớ như vậy thì quả là kỳ lạ. Theo tôi suy đoán thì nguyên nhân có lẽ do hệ thần kinh của cậu ấy vốn đã bị yếu đi sẵn. Thêm nữa là cậu ấy cũng vừa mới làm phẫu thuật xong và còn đang trong thời gian điều dưỡng. Tai nạn vô này tình đã làm xúc tác cho sự cố xảy ra. - Bác sĩ Tuấn đăm chiêu nhìn Phong và nhỏ Uyên ôn tồn nói.
- Vậy theo chú chúng ta phải làm gì? - Phong điềm tĩnh hỏi.
- Vẫn chưa có phương hướng điều trị chính xác do chưa có nguyên nhân chính xác. Tuy nhiên trước mắt nếu làm một vài liệu pháp trị liệu tâm lý thì biết đâu sẽ có kết quả gì đó. Nhưng tôi nghĩ quan trọng là do cậu nữa. Cậu dù gì cũng là... Có lẽ cậu hiểu những gì cậu ấy cần hơn chúng tôi. Hai người hãy cố thường xuyên nhắc lại những chuyện cũ. Nên tránh những chuyện từng gây tổn thương đến cậu ấy vì nó sẽ gây tác dụng ngược.
- Dạ. Cảm ơn chú. Tụi cháu sẽ cố gắng. - Nhỏ Uyên nghe vậy thì đột nhiên lóe lên một tia suy nghĩ gì đó trong đầu nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện và hối thúc Phong ra khỏi phòng.
- Chuyện gì mà gấp vậy Uyên? Phong còn muốn hỏi thêm vài thứ nữa...
- Có hỏi thêm cũng không được gì đâu. Bây giờ nghe lời tui. Thử làm như vầy... %&^%$*@#$!#$ .... &^*&^*^$%@......
- Nghe thì cũng được đó. Nhưng có chắc sẽ thành công? - Phong nhìn nhỏ Uyên ra vẻ nghi hoặc.
- Không thử sao biết. Hồi nãy ông không nghe bác sĩ nói sao. Quan trọng là do ông mà. Tui sẽ xin nghỉ dạy vài bữa để theo vụ này. Vì tui cũng là “nữ phụ đam mỹ” mà. Haha. - Nhỏ nháy mắt.
- Oke. Khi nào thì tiến hành?
- Chiều nay xuất viện thì để coi... Hai ngày nữa. Ngay đầu tuần. Oke?
- Được. Vậy hai ngày nữa bắt đầu. Nhưng quả thật là không được gặp sao?
- Phải bắt đầu từ thấp đến cao. Ráng.
- Oke!

------------------------------------------------------------------------

HAI NGÀY SAU

Căn nhà “lẻ loi” của Duy lại tiếp tục “sáng đèn” sau vài hôm đóng chốt. Hai ngày nay Phong không hề “bén mảng” tới theo lời dặn của nhỏ Uyên. Anh chỉ biết theo dõi tình trạng của cậu bằng những cú điện thoại với nhỏ Uyên. Hai ngày nay nhỏ Uyên nghiễm nhiên trở về với “tuổi trẻ” của nhỏ để hóa thân thành cô bạn học năm nào của Duy. Nhỏ lấy lý do phải chăm sóc cậu để ở lại mà không gây ra “nghi ngờ”. Nhỏ cố gắng nhớ lại hết ngày xưa đi học ý thích sách vở, đồ dùng của cậu ra sao để “bày biện” lại cho đúng. Tới những chi tiết nhỏ như cục tẩy, cây thước mà cậu dùng nhỏ cũng ráng làm lại cho giống như vậy. Còn về quần áo, giày dép, phụ kiện thì hầu như không tốn công vì 4 năm nay cậu “không có dịp” dùng tới nên chúng vẫn còn nguyên trong tủ. Hôm nay là ngày đầu tiên của kế hoạch.

- Alo. Ông tới chưa? - Nhỏ tranh thủ ra gọi cho Phong khi cậu đang thay quần áo để chuẩn bị “đi học”.
- Trước cửa.
- Y chang không?
- Như xưa.
- Oke! Chuẩn bị “nhận hàng”. - Nhác thấy bóng Duy trở ra từ phòng tắm nhỏ đã vội cúp máy.
- Mới sáng đã gọi điện cho ai thế? - Cậu thắc mắc.
- Xùy. Kệ tao. Thôi đi. Trễ giờ là đu cửa đó. - Nhỏ lè lưỡi rồi đẩy cậu ra cửa.

CẠCH...

- Chào. - Vừa thấy cả hai ra khỏi cửa Phong đã lên tiếng trước. Anh đang đứng đó cùng chiếc moto quen thuộc năm nào. Trên người mặc một chiếc áo thun đen bó sát và quần jean rách gối bụi bặm. Dáng vẻ ngông nghênh, bất cần. Đã lâu rồi anh mới trở lại dáng vẻ như thế này.
- Ủa. Sao anh biết nhà tôi? - Duy tròn mắt hỏi “hắn”
- Chuyện nhỏ. Đi học à?
- Thằng cha kia. Mới sáng sớm đã ám là sao? Muốn gì? - Nhỏ Uyên đã “khai chiến”.
- Nè cô em. Làm gì mà nóng vậy? - Phong nhìn nhỏ bằng ánh mắt ngạo nghễ như xưa rồi hếch mặt ra vẻ vênh váo.
- Mày... - Nhỏ sấn tới định túm cổ áo Phong.
- Uyên! Mày thiệt tình... - Duy đã kịp ngăn nhỏ lại rồi quay qua “hắn”. - Anh đến đây làm gì?
- Tôi đến để đưa cậu đi học. Coi như chuộc lỗi. - Phong trả lời.
- Tôi tự đi được. Cảm ơn. Không cần phải phiền đến đại thiếu gia anh. - Nói rồi cậu quay qua định dắt xe ra thì đã “hắn” đã chống một tay lên tường cản cậu lại...
- Nè. Cậu nhóc. Không nể mặt tôi chút được sao? Dù gì tôi cũng đã cất công qua đây. Sáng sớm trời lạnh lắm đó. - Phong cúi xuống gần sát mặt cậu nói.
- Nè... Mày đừng có... - Nhỏ Uyên lại tiếp tục.
- Nãy giờ có vẻ cô em nóng quá rồi đó... Không tốt nhá... - Nói rồi anh đưa ngón trỏ lên trước mặt nhỏ lắc nhẹ rồi tặc lưỡi khiêu khích.
- Mày nói ai là cô em hã? - Nhỏ trợn mắt.
- Thôi thôi. Mới sáng sớm. Anh muốn đưa tôi đi học đúng không? Vậy thì đi. - Thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên Duy vội chen vào.
- Đội nón. - Vẫn cái kiểu ra lệnh cộc lốc đó. Nhìn cậu lẳng lặng làm theo và có phần hơi luống cuống làm anh không khỏi phì cười. Nhỏ Uyên đứng đó thấy vậy thì cũng lấy tay che miệng lén cười một mình.
- Tao đi trước. Gặp nhau ở trường. - Cậu quay nói với nhỏ Uyên rồi leo lên xe.
- Mày không sợ... - Nhỏ làm ra vẻ lo lắng.
- Có gì tao gọi mày liền. Với ngoài đường đông người mà.Yên tâm.
- Mệt quá. Chở đi học một tí mà làm thấy ghê. - Phong nhún vai rồi leo lên xe ngồi trước.
- Bây giờ có đi không?
- Ôm vô.
- Tại sao?
- Chạy nhanh. Dễ té. - Vừa dứt câu Phong đã lên ga chạy vụt đi. Trong khoảnh khắc anh cảm nhận được người đằng sau đã ôm chặt eo mình. Nhỏ Uyên thấy vậy thì rủa thầm “Lợi dụng ớn”.

- Chắc học giỏi lắm hã? - Chạy được một lúc thì Phong lên tiếng bắt chuyện.
- Không hẳn. Nhưng đủ để không thi lại cuối môn. - Duy đáp cho có lệ.
- Còn đau không? Lúc này xe đã giảm tốc độ và đang chạy tàn tàn trên đường.
- Không. Tôi khỏe rồi.
- Vẫn còn sớm. Ăn sáng ha?
- Tùy anh.

Chẳng mấy chốc xe dừng lại ở xe bánh mì của Dì Tư.

- Cho con 3 ổ đặc biệt nha Tư ơi!- Đợi Tư chút. Có liền. Bữa nay đi với bạn hã nhóc? - Dì Tư đã được Phong kể rõ sự tình nên đã đồng ý tham gia vào “đại kế hoạch”.
- Dạ. Cục vàng của con đó Tư. Haha...
- Ai là cục vàng của anh? Nói chuyện cho đàng hoàng không tôi xuống xe đó. - Duy lên tiếng phản đối.
- Không thích thì thôi.
- Xong rồi nè. Đi học vui nha hai đứa. Lần đầu thấy thằng Phong chở bạn đi học. Chuyện lạ hiếm có. - Dì Tư nhìn cả hai rồi cười nói.
- Hì hì. Con đã nói cậu ta là cục cưng của con rồi mà Tư. Thôi con đi nha. Hôm nào rãnh con ghé Tư.
Trả tiền cho dì Tư xong Phong lại tiếp tục cho xe chạy đi. Khi xe chạy vào cổng trường thì đã thấy nhỏ Uyên đứng đó chờ sẵn.

- Trường mới ra thông báo được nghỉ một tuần mày ơi. Nay khỏi vô lớp nữa. - Nhỏ “hồ hởi” nói.
- Ủa. Sao hôm qua mày không nói. Để chạy lên vầy mất công ghê. - Duy nhăn mặt.
- Tao có biết đâu. Nãy vô lớp không thấy ai hỏi thầy trưởng khoa mới biết. Hic. - Nhỏ làm ra vẻ hối lỗi.
- Vậy thôi đi về. - Nói rồi cậu nhảy xuống xe.
- Ủa? Tính bỏ rơi tôi à?
- Thì anh muốn đưa tôi đi. Tôi đã đáp ứng rồi. Anh còn muốn gì nữa?
- Ít ra phải có gì đó gọi là cảm ơn chứ?
- Đi Uyên. Kệ hắn. Cái loại vô học này không cần nói nhiều. - Cực chẳng đã Duy kéo tay nhỏ Uyên lôi đi.
- Nói tôi vô học à. Haha. Vô học thì mới phải đi học đây. Mà cậu với bà chằn lửa này cũng đi học thành ra hai người đều vô học giống tôi thôi. - Phong đứng sau lưng nói với theo cốt để cậu nghe được.
- Anh... - Nghe vậy cậu liền quay lại thì thấy “hắn” đang đứng đó nhìn mình đầy khiêu khích.
- Sao... Tôi nói không đúng à? - Trong lòng Phong lúc này đang rất phấn khích. Tuy “kịch bản” so với ngày xưa có khác nhưng mỗi lần nói ra một câu anh thấy kỷ niệm của những ngày mà hai người vừa quen nhau liên tục ùa về.
- Thôi được rồi. Trưa nay qua nhà. Tôi mời anh một bữa cơm. Được không? - Cậu thở dài ngao ngán.
- Vậy mới được chứ. Haha. Trưa nay tôi sẽ đến. À. Tôi thích lẩu cá kèo. Chắc biết nấu mà hã? -
- Lại còn đòi hỏi?
- Phải có thành tâm chứ.
- Được rồi. Sẽ có.

BRỪM... BRỪM... Chiếc moto đã lăn bánh rời khỏi “hiện trường” để lại Duy và nhỏ Uyên đang đứng nhìn nhau.

- Mày điên hã? Sao tự nhiên mời nó qua nhà ăn cơm chi vậy? - Nhỏ Uyên cằn nhằn.
- Chứ mày nói tao phải làm gì bây giờ?
- Ờ thì. Nhưng tao không thích nó ở gần mày. Mới quen đã làm mày nhập viện. Giờ thì còn... - Nhỏ vừa nói vừa khoa chân múa tay ra dáng như rất tức tối.
- Ủa mà hôm đó hắn làm gì tao?
- Thì bữa đó mày móc nó mấy câu nó ghét. Nó tính gạt chân cho mày té. Ai dè mày lăn luôn xuống cầu thang rồi đụng trúng con nhỏ dưới căntin đang bưng đồ lên. Cái tô rớt vô đầu mày. Thế là... - Nhỏ lè lưỡi.
- Ra là vậy... Thôi giờ về nhà. Tự nhiên sáng sớm “đứng đường”. Trưa còn phải đi chợ mua đồ về “cúng” cho “thánh sống” nữa chứ.
- Ừ mày về đi. Tao phải đi công việc. Trưa nay nếu về kịp thì tao ghé qua. Còn không lúc nó qua nhà mà có làm gì mày thì gọi liền cho tao. Biết chưa? - Nhỏ “cẩn thận” dặn dò.
- Oke. Mà mày đi bằng gì? Xe tao chạy về mất rồi.
- Taxi thiếu gì. Mày khéo lo. Thôi về đi để nắng. - Nhỏ nói rồi chỉ lên trời.
- Vậy thôi tao về đây.
- Bấm nút đi. Nói nhiều quá... - Nhỏ nhăn mặt lại rồi xua xua tay.

------------------------------------------------------------------------------------

TẠI MỘT QUÁN CAFÉ CÁCH TRƯỜNG KHÔNG XA

- Thấy sao Uyên? Sáng nay vậy ổn không?
- Oke. Quá ổn. Cứ từ từ mà “tấn công”. Trưa nay qua nhớ vụ cá kèo. Mà tui đang lo không biết nó còn sợ không nữa? Nó mà không sợ nữa thì coi như bể kế hoạch. - Nhỏ Uyên nói rồi hút một hơi hết gần nửa ly cam vắt.
- Nếu trí nhớ đã quay lại lúc đó thì chắc phải còn sợ chứ. Sao thay đổi một sớm một chiều được. - Phong vừa nói vừa gõ gõ mấy ngón tay lên bàn.
- Chỉ sợ cái gì đã thành quán tính thì vẫn như vậy thôi. Hồi đó nó làm cả mấy chục nồi lẩu cho ông. Riết rồi cũng... Ẹc... Mà đừng quên là trong Menu nhà hàng bển cũng có lẩu cá kèo đó nha. Nếu nó sợ không làm thì ai làm... Nhắc mới nhớ. Con quỷ Tâm bỏ đi đâu mấy bữa nay không liên lạc gì được. Cái nhà hàng mấy nay tui chạy qua chạy lại muốn xỉu. Chút lại phải chạy qua bển coi nhập nguyên liệu rồi sổ sách tùm lum nữa. Haizzzz....
- Hay mình tạm đóng cửa một thời gian. Khi nào ổn định rồi hãy kinh doanh tiếp. - Phong bỗng đưa ra đề nghị.
- Không được. Bây giờ nhà hàng chỉ mới bắt đầu có khách. Giờ mà nghỉ mai mốt lại khó. - Nhỏ nói rồi ngồi đăm chiêu một hồi lâu trước khi trở lại câu chuyện. - Trưa nay ông cố duy trì giống sáng nay. Đừng tỏ ra quá quan tâm hay tình cảm trước mặt nó. Cứ nghênh ngang khó ưa là được.
- Oke. Yên tâm. Gì chứ vụ này thì dễ lắm. Hì.
- Nhớ đó. Đừng quá nôn nóng làm nó hoảng. Giờ tui đi qua bên nhà hàng. - Nhỏ nói rồi đứng dậy xách giỏ tất tả rời đi. Nhưng vừa đi được vài bước thì đã quay trở lại. - Ông Bảo sao từ hôm thằng Duy xuất viện tới giờ không thấy đâu vậy? Ông có liên lạc gì với ổng không?
- Đi Thái du lịch rồi. Chân đi mà. Ít khi chịu ở yên một chỗ lắm.
- Ừm. Nếu vậy thì không nên về sớm. Nếu Bảo xuất hiện lúc này mà chưa gặp tui với ông trước thể nào cũng xảy ra chuyện. - Trên gương mặt nhỏ lúc này xuất hiện một chút lo âu.
- Sao vậy? - Phong thắc mắc. Có bao giờ nhỏ Uyên quan tâm đến Bảo đâu.
- Tui nghi Bảo của ông có ý gì đó với thằng Duy. Mấy bữa ở bệnh viện hành động với lời nói thấy kỳ lắm. - Nhỏ ngập ngừng một chút rồi nói.
- Cụ thể là sao?
- Ừ thì vầy nè... #%&&*(^%#@$ )^&(^$%@$# ##$%^%^%$#&#
- Chắc không đâu. Duy làm sao mà là gu của Bảo được. Bảo chỉ thích những người có cá tính mạnh và hơn hết Bảo cũng là... thì làm sao thích Duy được. - Phong nghe xong những lời nhỏ Uyên nói thì lắc đầu nguầy nguậy.
- Thôi đi ông tướng. Ông Bảo của ông tính tình không thua gì ông đâu ha. Không phải ông hồi đầu cũng quen “cá tính mạnh” là ổng xong bây giờ lại yêu “cá tính yếu” là thằng Duy sao? - Nhỏ bĩu môi.
- Để khi nào Bảo về lại Phong sẽ hỏi. Nhưng theo Phong biết tính Bảo thì khó mà xảy ra chuyện này lắm.
- Sao cũng được. Tui đi thiệt đây. - Và lần này nhỏ đi thật. .

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 27 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét