Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 28 -





- CHAP 28 - 



TRƯA HÔM ĐÓ

Vừa đến cửa Phong đã lén mở cửa vào nhà và đi thẳng xuống cửa bếp rồi đứng nép qua một bên chờ sẵn. Trong kia Duy đang “vật lộn” với những con cá. Tình cảnh y như lúc trước. Lần thứ nhất... Lần thứ hai... Lần thứ 3... - AHHHHH......... - CHOẢNG. Sau tiếng la rổ cá đổ tung tóe xuống sàn nhà và Duy cũng đã nhảy lên bàn. Thời cơ đã đến... Anh liền chạy vào...

- Thì ra cậu sợ mấy con này hã? Sao hồi sáng không nói. Biết vậy thì nấu món khác có sao đâu. - Anh vừa bắt cá vừa tủm tỉm cười.
- Làm sao tôi biết được nếu nói không biết nấu thì anh sẽ đòi hỏi kiểu gì nữa. Nhắm mắt làm đại cho xong. - Duy vẫn ngồi bàn bếp. 
- Đâu phải tôi chỉ thích mỗi món này đâu. Thôi bắt vô hết rồi. Xuống đi. Ngồi trên đó hoài nhìn mắc cười quá. - “Hắn” lại cười.

Cậu khẽ bước xuống. 1 chân. 2 chân... Tiếp đất an toàn... Con cá do Phong cố tình để lại vẫn còn nguyên đó. 

- Còn một con nè. - Nói rồi cậu chỉ xuống ngay dưới chân mình.
- Ừ... ừ... - Trong bụng Phong lúc này đang rất tức tối. Anh bèn quyết định “cố tình” thêm một lần nữa. Nhân lúc cậu không để ý anh đã bắt một con khác rồi thảy lại gần chỗ khi nãy. Nhưng....
- Ủa. Sao còn một con nữa đây? - Cậu quay lại nhìn “hắn” khi thấy vẫn còn cá dưới đất.
- Tại nó bò nhanh quá nên tôi không thấy. - Lại hụt. “Nhị bất quá tam” - “Thêm lần nữa vậy” - Nghĩ là làm. Thêm một con nữa bị tung ra. Và... 

XOẠT... - Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê.... RẦM..... RẦM ...... CHỤT.........
Cái rổ đựng văng ra xa. Cá lại vương vãi khắp sàn...Cậu đã nằm trọn trên người anh. Còn môi của hai người thì đang... “Dính rồi” - Có người đang đắc ý thầm trong bụng.
Không gian im lặng bao trùm cả căn bếp. Loáng thoáng đâu đó là âm thanh lạch bạch của những con cá... Cả hai vẫn còn nằm đó...

- Uhm... Cậu đứng dậy được không? 
- Được... được... Mặt Duy đã đỏ lên tự lúc nào.
- Thôi dọn dẹp rồi đi ra ngoài ăn một bữa đi. Tôi nghĩ chắc cậu không thể tiếp tục với mớ cá này nữa đâu. 
- Nhưng...
- Nhưng cái gì? Hay muốn giống như hồi nãy nữa ? - Phong nháy mắt.
- ... Cậu cúi đầu tránh ánh mắt của “hắn”.
- Hay là... Cậu thật sự thích tôi làm thế với cậu? - Anh đang áp sát mặt cậu.
- Không... Đừng... Cậu giật mình nhảy lui về sau.
- Haha. Vậy thì dọn dẹp đi rồi tôi chở đi ăn.
- Không cần đâu. Mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Anh chỉ cần giúp tôi rửa sạch mớ cá này thôi. - Cậu lắc đầu trả lời rồi chỉ về phía bàn ăn sau lưng anh. Trên bàn đã dọn sẵn chén, đũa, rau sống và một nồi nước lẩu to ụ.
- Cũng được. - Nói rồi Phong xắn tay áo rửa sạch từng con cá rồi bỏ vào đĩa sứ sau đó để lên bàn ăn đã được cậu chuẩn bị sẵn hết.
- Chà. Nghe mùi nước lẩu thơm quá. - Anh hít một hơi dài khi nắp nồi được mở ra.
- Hì. Thì “đầu bếp nhỏ” nấu mà. - Cậu nháy mắt với “hắn”.
- Đầu bếp nhỏ? Là ai? - “Không lẽ đã có kết quả sao?” - Phong vui mừng nghĩ thầm nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hỏi lại vì từ sáng tới giờ anh vẫn chưa hề đề cập tới cái biệt danh này trước mặt cậu và cũng không có ý định đó. Vì theo như ngày xưa thì biệt danh này anh đặt cho cậu vào một bữa cơm trước đó một ngày. Nhưng bây giờ thì không thể dựng lại tình huống đó vì anh và nhỏ Uyên đã chọn sáng nay là buổi gặp đầu tiên. Nên đây chỉ có thể là cậu tự nhớ ra hoặc đột nhiên có ấn tượng gì đó về cái tên này.
- Thôi! Ăn đi rồi còn về dùm tôi. - Cậu không đáp mà chỉ dằn nhẹ chén bún xuống trước mặt “hắn”.
- Ừm... Vậy thì ăn... 

-----------------------------------------------------------------------------------------------

- Lại đây. - Phong đang ngồi trên salon phòng khách xem TV sau bữa ăn. Vừa thấy Duy đi ra anh đã cất tiếng gọi.
- Ủa chưa về sao? Còn muốn gì nữa? - Cậu đứng khoanh tay tựa người vào kệ tủ trả lời.
- Thì lại đây chút đã. - Vừa nói anh vừa vỗ vỗ xuống chỗ ghế bên cạnh mình.

PHỊCH... - Rồi đó... Ơ... - Cậu chưa kịp nói gì thì đã thấy “hắn” nằm xuống rồi gối đầu lên đùi mình.

- Tôi buồn ngủ. Nằm đây ngủ tí. 
- Muốn thì về nhà ngủ. Sao lại ngủ ở đây? Còn nằm trên người tôi nữa... - Cậu bực mình đẩy “hắn” xuống.
- Một chút thôi. Đã cảm ơn thì cảm ơn cho trót chứ...
- Anh... - Cậu tính nói tiếp thì “hắn” đã nhắm mắt lại. Hơi thở đều đặn. Trên khóe miệng nở một nụ cười nhẹ...
- ...
- Đồ ngốc... - Cậu nói khẽ rồi lấy tay vuốt mấy cọng tóc lòa xòa trên trán “hắn”. Đoạn cúi xuống hôn nhẹ lên đó. - Anh ngủ ngon...

------------------------------------------- Flashback ------------------------------------------------ 


BA NGÀY TRƯỚC


“Mình đang ở đâu nhỉ? Đau đầu quá... Sao im lặng thế nhỉ?” - Cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Cậu muốn mở mắt ra để xem mình ở đâu nhưng không tài nào nhấc mi mẳt lên nổi...
..........
“Sao ồn ào thế nhỉ?” - Cậu đã tỉnh lại lần nữa. Lần này là tiếng của...
- Ông Phong. Ông hay quá ha. Tui mới đi có mấy bữa mà ông làm cho nó thành vầy là sao... 
“ Ôi cái giọng chanh chua này... Đích thực là nhỏ Uyên chứ không ai vào đây” - Cậu hé mắt ra nhìn thì quả đúng như vậy. Nhỏ đang đứng chống nạnh quát tháo bên cái vali to đùng. Còn Phong thì ngồi trên salon như người mất hồn. Trong lúc đó cậu tranh thủ nhớ lại mọi chuyện hôm qua. Từ lúc vào phòng cho đến lúc ngất đi.


- Phong vô dụng quá. Phong không thể bảo vệ được Duy... Phong chỉ gây rắc rối cho Duy mà thôi...
“Vẫn là cái kiểu đó. Tức quá mà. Nói cả ngày hôm qua chắc chẳng vô được câu nào đây. Đã vậy thì...”- Nghĩ đến đó cậu liền mở mắt ra...Ai dà... Chói mắt quá....
- Ê! Ê! Ông Phong. Nó tỉnh rồi nè. - Nhỏ Uyên là người nhìn thấy đầu tiên...
- Em thấy sao rồi? Em thấy còn đau không? Em thấy có chỗ nào không ổn? - Phong đang ngồi trên salo nghe nhỏ Uyên gọi thì bật dậy chạy lại bên giường hỏi dồn.
- Uyên... Sao hắn ở đây?- “Hỏi gì mà lắm thế. Người ta mới tỉnh lại thôi mà.” 
- Không ở đây chứ ở đâu? Mày bất tỉnh suốt từ hôm qua tới giờ... Thằng chã không ở đây lo cho mày chứ không lẽ ở nhà phễnh bụng ngủ? - Nhỏ trề môi trả lời.
- Em còn giận anh hã? 
- “Phải đó. Rất giận đó.” - Cậu “rủa” thầm trong bụng rồi nói - Tôi làm gì mà giận anh? Anh mới vừa chuyển sáng hôm qua thôi mà. Đã đụng chạm gì đâu mà giận? Không lẽ tôi như vầy là do anh sao?
- Hã... - Nhỏ Uyên hốt hoảng thốt lên.
- Em... em nói gì? - Thái độ của Phong cũng y hệt như nhỏ Uyên.
- “Uyên. Xin lỗi mày. Phong. Anh biết tay tui. Hừ”
........
- Duy. Em nói coi anh là ai?
- “Hồi đó ổng nói sao ta? À! Nhớ rồi.” - Chào. Tên : Trần Khánh Phong. Tuổi: Lớn hơn mấy mem lớp này 3 tuổi. Ba mẹ tôi là hiệu trưởng trường này và rất giàu. Hết... Hôm qua anh nói như vầy. Đủ chưa? Có cần tôi diễn lại bộ dạng hôm qua trong lớp của anh nữa không?
........
“Lại khóc. Anh thành con ma nước lúc nào vậy chứ?Đừng khóc! Em không muốn anh như vậy đâu...”
.........
“Nhỏ kia lôi ổng đi đâu mà lâu vậy trời... Không biết có làm gì ổng không...”
...........
“Hừm. Con nhỏ này ghê thật. Nói gì mà mới đây ông đã tôi - cậu tỉnh bơ.Thôi kệ. Mai tính tiếp vậy...”
..........
“Trời đất. Có vụ tái hiện lịch sử này nữa sao? Hèn chi hai bữa nay không thấy ổng bén mảng qua đây. Chắc dành thời gian âm mưu vụ này với nhỏ kia đây... Cơ mà cũng hay... Tranh thủ cơ hội làm eo một chút... Mà có vẻ ổng đã ổn rồi nhỉ... Thấy diễn tỉnh quá... Phong thiếu gia là phải vậy chứ...”
..........
“Tội nghiệp dì Tư. Tự nhiên bị lôi vào vụ này.”
...........
------------------------------------ End Flashback -------------------------------------


- Alo. Uyên hã? Trưa nay thành công một nửa. - Phong đang gọi cho Uyên sau khi về đến nhà.
- Thành công một nửa là sao cha kia?
- Thì có một số chi tiết hơi lệt đi. Nhưng vẫn như thế. Phải thảy 3 con cá mới té đó. 
- Trời đất. Rồi thấy nó có phản ứng gì không?
- Cũng như hồi đó. Đỏ mặt. Hì.
- Vậy thì tốt. Giờ ông lo cho ngày mai đi. Ngày mai bắt đầu lần “lấy điểm” đầu tiên đó.
- À. Hình như hôm nay cũng có chút kết quả. Tự nhiên trưa nay Duy tự nhận mình là “đầu bếp nhỏ”.
- Hử. Có hả? - Giọng nhỏ Uyên bắt đầu phấn khích.
- Ừ. Tự nhiên nói ra.
- Trước đó có biểu hiện gì không? Hay ông có nói rồi quên không đó?
- Không có. Nếu muốn nói vậy thì phải trong hoàn cảnh kia. Chứ lúc đó sao gọi vậy được. Đang ngồi ăn tự nhiên Duy buộc miệng nói vậy đó.
- Có khi nào... - Tự nhiên nhỏ ngập ngừng. Gương mặt nhỏ ở đầu dây bên kia đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
- Uyên nghĩ sao?
- À không có gì đâu. Ngày mai chắc sẽ thay đổi kế hoạch chút xíu... Sẽ như vầy.... ^@#^% 7*(%($%&@!!@.... Ông chịu được không? Tui sẽ dặn thằng đó nhẹ tay. Vì tui không kiếm được hàng cho cây bút gây mê đó nữa. Lâu lắm rồi... Hy vọng nó không nhớ tui từng cho nó cái đó...
- Không sao. Cứ làm những gì Uyên thấy cần. Duy chịu thiệt vì Phong đâu ít. Bao nhiêu đó có nhằm nhò gì.
- Ừ. Ông vẫn là tuyệt nhất. Haha... - Nhỏ nịnh xong liền cúp máy...


---------------------------------------------------------------------


Điểm đến hôm nay là bãi đất trống của cậu. Sáng nay vừa mới ngủ dậy anh đã tới lôi cậu ra khỏi nhà.

- Sao anh biết chỗ này? - Cậu giả vờ hỏi. Sẵn nhìn chung quanh. Khung cảnh vẫn như xưa. Vẫn còn rất hoang sơ và xung quanh chỉ có cỏ dại mọc đầy.
- Bà chằn nói. Sáng nay chán nên rủ ra đây chơi. - Phong trả lời rồi lén nhìn về hướng bụi cỏ gần đó.
- Ngoài này có gì mà chơi? - “Chơi con khỉ. Hai người dụ tui ra đây để bày mưu thì có. Thằng đầu trọc đó chắc còn để cho thuê.”
- Thì hóng mát.
- Anh thấy nãy giờ có mát không? - “Haha. Nhìn mặt anh kìa. Kiên nhẫn chút đi chứ. Anh đang “cua” tui đó.” 
- Sao nói gì ra cũng phản bác vậy? Vậy hồi sáng đi theo tôi làm gì?
- Đúng sự thật thôi mà. - Cậu nhún vai.
- Thật ra thì... 
- Thì sao? 
- Tôi muốn làm bạn với cậu? Được không? 
- Anh muốn nghĩ sao cũng được nhưng chắc tôi cần nói cho anh biết anh đừng nên tiếp xúc nhiều với tôi. Tôi không muốn và việc này cũng không tốt cho anh đâu. Tôi không phải… - “Hơi sai kịch bản nhỉ - Ra đây để ngỏ lời làm bạn. Uyên à. Mày dựng tình huống rởm quá. Haha. Đáng ra cái này mày nên để cho trưa hôm qua.”
- Không phải cái gì ? 
- Ừ thì không phải người cùng đẳng cấp để làm bạn với anh... 
- Đi đâu vô đây sớm vậy hai cưng. Đột nhiên trong bụi cỏ chui ra một tên đầu trọc xăm trổ quằn quện. Một bên tay xăm hình hổ bên còn lại hình rồng nhìn rất hung tợn. Trên mặt hắn có một vết sẹo lớn chạy dài từ mang tai xuống cằm.
- Mày muốn gì? Phong đứng phắt dậy rồi kéo Duy ra sau lưng.
- ... “Ghê thật. Y chang thằng cha đó. Mà bữa nay không có cây bút. Để coi anh xử lý ra sao.”
- Đi xe moto xịn ha. Chắc nhà giàu lắm hã. Cho “em” chiếc xe này chạy chơi nha “đại ca”. Nói rồi hắn rút trong túi ra một con dao bấm rồi le lưỡi liếm lên đó đầy thách thức.
- Mày đang sủa cái gì vậy con chó thiến kia? Phong gầm lên.
- Đ.M nói chuyện đàng hoàng đ** chịu muốn nói chuyện kiểu này àh. Không chần chừ thêm hắn lập tức cầm dao lao thẳng tới chỗ hai người đang đứng. Nhanh như cắt Phong xô cậu ra rồi lách mình né cú đâm của tên kia. Hắn tiếp tục vung dao chém vào Phong như con thú hoang. Phong lùi lại thủ thế rồi tung ra một cú đá. Tên đầu trọc cũng không phải dạng vừa. Hắn xoay mình né cú đá của Phong ngọt xớt. Có lẽ hắn cũng có võ.
- Đ.M biết khôn thì tránh đường cho tụi tao về. Còn không thì mày phơi xác ở đây đó... - Nói đoạn anh lén nhìn ra sau thì thấy Duy vẫn đang đứng nép vào lưng mình thì nhoẻn miệng cười.
- Mày nghĩ mày là ai hã thằng nhãi. Bữa nay tao lụi chết mẹ hai đứa bay. Nói rồi hắn tiếp tục cầm dao xông tới. Phong bước lùi vài bước thì vô tình vấp phải cục đá to ngay sau lưng rồi té xuống đất. Tên kia chỉ chờ có thế. Hắn lao tới vung dao lên. 
- Bỏ tay tao ra thằng kia. Đ.M. Hay mày muốn chết trước nó. - Cậu đang dùng hết sức gằn tay hắn lại.
- Mày nghĩ mày có thể đụng đến anh ta dễ vậy à? - “Phối hợp một tí cho ổng vui nhỉ?”
- DUY. BỎ RAAA... Phong hét lên rồi bò dậy. Đoạn anh lao tới hắn.
- Mẹ nó.... - Hắn gầm lên rồi vung dao....
XOẸT... - AHHH.... - Một đường cắt dài lập tức xuất hiện trên tay Phong... BỐP.... Tên côn đồ ngã lăn kềnh ra đất sau cú đá của anh...
- Anh Phong. Anh có sao không? - “Chết tiệt. Không lẽ là thật? Nếu là đóng kịch thì có cần như vầy không?”- Cậu bắt đầu thấy hoảng khi thấy máu tuôn ra thành dòng nơi bánh tay anh.
- Tụi mày... Chờ đó.... - Hắn giơ giơ dao đe dọa rồi chạy lủi vào bụi cỏ gần đó. Mất hút.
- Đưa tay em coi. Khỉ thật. Sao chảy nhiều máu vậy nè... SOẠT... - Cậu vội xé một mảnh áo rồi băng sơ lại vết thương cho anh.
- Tôi không sao. Quen rồi. - Vừa nói anh vừa chú ý đến nét mặt đầy lo lắng của cậu.
- Quen con khỉ. Mấy năm nay... À không... Anh thấy sao rồi. Để tôi đưa anh đến bệnh viện. - Nói rồi cậu đỡ anh dậy đoạn leo lên xe ngồi trước.
- Cậu biết chạy?
- Có. Lên đi. Nhanh! Một hồi mất máu nhiều hơn bây giờ... - Cậu gắt lên khi thấy Phong vẫn còn đứng đó chần chừ. “Giờ này mà còn tâm trạng để diễn kịch sao. Đồ khùng.”
- Ừ... ừ... - Trong đầu anh lúc này xẹt ngang một dòng suy nghĩ gì đó.

-------------------------------------------------------------------------------

TỐI HÔM ĐÓ

- Duy. Vô bệnh viện liền đi. Cha Phong bị sock thuốc. Đang cấp cứu. - Tiếng nhỏ Uyên hớt hải qua điện thoại.
- Được rồi. Tao tới liền. - Cậu quăng vội điện thoại xuống ghế rồi tức tốc chạy lao ra cửa. Cậu chỉ mới trở về sau cả ngày ở trong bệnh viện lo cho Phong vì “anh bị thương như vầy là vì bảo vệ tôi...”
- TỤI BAY. BẮT LẤY NÓ. - Là một giọng đàn ông lạ hoắc.
- Hã... PHỤP... - Ư... Ư... Các người muốn gì... Thả tôi ra.... - Cậu vừa nghe được tiếng nói kia thì đã thấy trước mắt mình tối om. Có một túi vải màu đen đang trùm lên đầu cậu. Ngay sau đó là ba, bốn người lao đến khống chế và trói chặt tay chân cậu lại. Cậu ra sức vùng vẫy nhưng vô hiệu. Bọn chúng quá khỏe. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi cậu đã bị trói chặt. Trong lúc đang choáng váng vì bị phục kích bất ngờ thì một cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến... Chiếc túi chụp có thuốc mê... Và rồi cậu nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức...

- Nè... Nhóc... Tính ngủ hoài à... 
- Ưm... - Cậu đang lờ mờ tỉnh dậy khi bị vỗ vào mặt liên tục.
- Dậy đi cưng. Dậy để sướng nè. Hố hố... - Một giọng đàn ông ngả ngớn đang nói.
- Các người muốn gì? - Ngay lập tức cậu nhận ra mình đang ở sào huyệt của bọn bắt cóc. Chiếc túi chụp khi nãy đã được thay bằng một dải băng vải màu đen.
- Coi kìa. Hàng ngon đó tụi bay ơi. Đêm nay anh em mình phải hưởng thụ cho đã. Há há. - Một tên khác nói vọng vào. Từng tràng cười suồng sã theo đó cứ lần lượt vang lên khắp lượt. 
- Thả tôi ra. Các người là ai? - Cậu ra sức chòi đạp hòng thoát khỏi sự kềm kẹp của những vòng dây nhưng tất cả đều vô hiệu. 
- Cưng ngoan nào. Nghe bà chủ nói cưng thích đàn ông lắm đúng không? Đêm nay bọn này sẽ cho cưng biết mùi đàn ông thật sự là gì. Á ha ha ha...
- Thả tôi ra... - Lúc này đây cậu đã thật sự hoảng loạn. Trong thâm tâm bắt đầu suy nghĩ “Bà ta dùng đến hạ sách này để đối phó với mình sao.”
- Để bọn anh thỏa mãn rồi cưng sẽ được tự do thôi nhóc à. - Nói rồi tên đó liền xé toạc chiếc áo cậu đang mặc trên người. 
- Đừng mà... ĐỪNG.... - Cậu hét toáng lên. Nhưng có lẽ chẳng lọt được chữ nào vào tai bọn người kia. Bọn chúng vẫn tiếp tục cười cợt xung quanh cậu. Âm thanh có phần lớn hơn ban đầu. - ANH PHONGG.... - Trong vô thức cậu đã buộc miệng gọi tên anh khi bàn tay của tên kia chạm đến nút quần của mình... 

Bất chợt không gian xung quanh trở nên im bặt. Những tiếng bước chân đang đứng xung quanh bỗng nghe xa dần rồi mất hút. Rồi cậu nghe được tiếng cửa phòng được đóng lại. Kế đến là âm bấm ổ khóa... Có ai đó đã vào vào phòng... Bước chân càng lúc càng gần hơn... Hình như chỉ có một người. Cậu cảm giác được tim mình lúc này đang run lên theo từng tiếng đế giày va chạm vào nền gạch. Cuối cùng thì người đó cũng tiến đến sát bên cậu. Hắn chẳng nói gì mà chỉ bế cậu lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống một mặt phẳng thật mềm và êm ái. Sau đó hắn lại tiếp tục nằm xuống rồi kéo cậu nằm sát vào người hắn. Trong khoảnh khắc đó cậu vô tình ngửi thấy được một mùi hương thoang thoảng đang toát ra từ lồng ngực hắn. Nơi mặt cậu đang áp vào. Trầm nhẹ, nam tính và... thân thuộc... 
- Anh... Ông... là ai? ... Tôi... - Cậu run run dò hỏi hắn. Thứ mùi hương kỳ lạ kia đã làm các giác quan trong đầu cậu bị xáo trộn. 
- .... - Không có âm thanh nào đáp lại câu hỏi của cậu. 

Và rồi hắn bắt đầu hành động. Những mảnh áo khi nãy bị xé rách còn sót lại đang vướng vào những vòng dây trói được hắn lần lượt gỡ ra hết. Cậu cảm thấy hình như mỗi lần như vậy hắn đều luồn tay xuống dưới những vòng dây đó rồi khẽ xoa vào những nơi bị nó thít hằn lên. Từng ngón tay của hắn cứ thế lướt đi trên thân thể cậu. Nhưng có một điều kỳ lạ. Từ lúc bị hắn chạm vào người đến giờ cậu không hề cảm nhận được một sự suồng sã, ghê tởm nào mà thay vào đó là cảm giác như mình đang được nâng niu, quý trọng. Những động tác ve vuốt của hắn cứ nhẹ nhàng, ý tứ mà ung dung chơi đùa trên thân người cậu. Điều tưởng chừng như vô lý ở giờ phút này. 

- Xin... đừng... - Cậu cất tiếng ngăn lại khi tay hắn bắt đầu đụng đến nửa thân dưới của mình.
- ... - Vẫn là một sự im lặng khác thường. 

Hắn dường như không để ý đến điều cậu vừa nói mà tiếp tục mở khóa quần cậu ra rồi kéo tuột nó xuống. Ngay lập tức cậu co đầu gối lên để ngăn không cho hắn kéo xuống nữa. Hắn thấy vậy bèn dừng lại. Nhưng rồi bàn tay của hắn lại tiếp tục chạm vào bên ngoài vùng đang được chiếc quần nhỏ duy nhất trên người cậu che chắn. Sau đó hắn tiếp tục dùng một ngón tay miết nhẹ lên lưng quần vài cái rồi từ từ tiến vào trong. Một ngón, hai ngón rồi ba ngón... Chẳng mấy chốc “tiểu bảo bối” của cậu đã nằm gọn trong tay hắn. Sau một hồi mân mê, đùa cợt và kích thích... Bàn tay hắn dần xiết lại rồi nhịp nhàng chuyển động cho đến khi cậu phải thở hắt ra một tiếng... 
- Phong... Xin lỗi... anh... - Lúc này đây cậu hiểu rằng mình đã rơi vào cái bẫy của hắn. Những động tác dịu dàng vừa rồi chỉ là bước dạo đầu cho mục đích cuối cùng này. Khốn kiếp. Cậu đã không thể làm chủ được tà tâm của mình. Nỗi hổ thẹn bắt đầu xâm chiếm tâm trí cậu. Làm như vậy chẳng khác nào cậu đã phản bội anh thêm lần nữa? Giữa lúc cậu đang buông mình vào những dòng suy nghĩ thì hắn bất ngờ cúi xuống hôn lên môi cậu. Với chút ý chí chống trả cuối cùng cậu dùng sức cắn thật mạnh vào môi hắn. Cơ thể này có thể mặc cho hắn dày vò nhưng nụ hôn này thì không. Đây là điều quý giá chỉ dành riêng cho anh... Kỳ lạ thay! Hắn vẫn giữ nguyên đó. Mặc cho cậu từ từ gia tăng sức ép giữa hai hàm răng. Mặn... Môi hắn đã chảy máu. Cậu cảm giác được mùi vị mặn mặn, tanh nồng đặc trưng ấy đang chảy trên đầu lưỡi của mình. Nhưng tuyệt nhiên hắn vẫn không có ý định rời khỏi môi cậu. Rồi cậu chợt cảm thấy bờ môi này rất quen thuộc... Cái cảm giác quen thuộc đó càng mãnh liệt hơn so với mùi hương khi nãy. Và như nhận ra điều gì đó cậu từ từ nới lỏng ra rồi hưởng ứng lại nụ hôn của hắn. Chỉ có thể là người đó...

- Nhận ra rồi sao? - Một giọng nói thân thương đầy quen thuộc đang tryền vào lỗ tai cậu. Cùng lúc đó dải băng bịt mắt cũng được tháo xuống...

---------------------------------------- Flashback ----------------------------------------------- 


BUỔI TRƯA HÔM ĐÓ TẠI BỆNH VIỆN 


- Uyên... Hình như... - Phong muốn nói gì đó với nhỏ Uyên nhưng còn ngập ngừng. Duy đã bị hai người đuổi khéo đi đóng viện phí nãy giờ.
- Sorry. Tui kêu nó làm vừa thôi mà ai dè nó làm nặng tay như vầy. - Nhỏ Uyên nhìn Phong vẻ hối lỗi.
- Không có gì. Nhưng nhờ vậy mà Phong nhìn ra được vài thứ? 
- Có phải ông đang nghĩ như tui? 
- Ừ. Thật ra thì ngay từ hôm qua đã thấy có gì đó khác khác rồi. Nhưng Phong chỉ nghĩ là Duy đang ghét Phong vì buổi nhập học. Nhưng càng lúc càng thấy...
- Nếu thật vậy thì quá đáng thật... - Nhỏ bặm môi lại.
- Kế hoạch tối nay hủy đi. Phong đã có kế hoạch khác. “Gậy ông đập lưng ông”. - Nói rồi anh nháy mắt một cái. Trên môi nở một nụ cười ranh mãnh.
- Uyên xích lại đây... ()%$%@%#$% #%&^$&^$67 !$!@#%^$&....
- TRỜI ĐẤT. BIẾN THÁIIIIIIIII - Nhỏ nghe Phong nói xong thì la lên. - Nhưng mà. Không gây thiệt hại gì... DUYỆT. Hố hố... - Kết thúc là tràng cười man rợ độc quyền vốn có của nhỏ.

---------------------------------------- End Flashback -------------------------------------------------


- Quả nhiên là anh. Em không ngờ anh còn cả trò này đó. - Dải băng vừa rời khỏi cậu đã nhìn thấy ngay khuôn mặt của Phong đang nhìn mình âu yếm. Trên môi anh vẫn đang rỉ ra chút máu nơi vết cắn của cậu khi nãy.
- Nếu không phải anh thì sao? - Phong nói trong khi hai tay vẫn đang mở trói cho cậu.
- Không có tên cưỡng bức nào bị cắn mà để yên như anh vậy đâu. Với lại... - Nói đến đây cậu chợt thấy mặt mình nóng ran lên.
- Với lại sao? - Anh đỡ cậu dậy khi đã tháo dây trói xong.
- ... Khi... hôn... người... mình... yêu nhất... tự nhiên... sẽ nhận ra thôi... - Mặt cậu lúc này còn đỏ hơn nữa. Có phải vừa rồi cậu đã tự nói rằng mình yêu anh nhất sao??? 

- Ha. Yêu nhất? Thật không? 
- Anh còn nói? - Cậu khẽ nhăn mặt lại.
- Vậy ai đã giả vờ mất trí nhớ để lừa anh? Em cũng cao tay lắm nhóc à. - Nói rồi Phong nhéo nhẹ lên đầu mũi cậu một cái.
- Vậy ai đã bày ra những chuyện từ nãy tới giờ để lật tẩy em? Nếu nói cao tay thì sao em bằng anh được. 
- Vậy là một đều nhé “đầu bếp nhỏ” của anh ! 

- END CHAP 28 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét