Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 29 -



- CHAP 29 -
- Anh phát hiện ra em từ khi nào?
- Nghi ngờ thì trưa hôm qua. Còn xác nhận thì mới sáng nay thôi. - Vừa trả lời Phong vừa xoa xoa vào hai vết dây thừng hằn trên cổ tay cậu rồi nói thầm - Tụi khỉ này! Đã nói là phải nhẹ tay mà.
- Bộ em diễn dở lắm hã? - Cậu tròn mắt nhìn anh.
- Chính xác. Haha... - Phong dừng lại cười một chút rồi nói tiếp. - Thứ nhất. Việc em tự nhận em là “đầu bếp nhỏ” hôm qua đã làm anh có chút nghi ngờ. Anh đặt cái biệt danh đó cho em khi nào em nhớ không?
- Nhớ... Nhưng mà... - Cậu vốn dĩ đâu có quên. Chẳng qua khi nhìn gương mặt thư thái và hớn hở khi ăn của anh đã làm cậu “sơ sẩy” một chút.
- Thứ hai. Sáng nay em vuột miệng nói ra “Mấy năm nay...”. Em nghĩ em nói nhỏ đến mức anh không nghe được sao? Và cái làm anh nghi ngờ nhất là thái độ lo lắng đến hoảng hốt của em. Nếu em chỉ mới quen anh được hai hôm nay em sẽ không lo lắng đến vậy. Chưa kể anh nhìn thấy sự bất ngờ nơi em nữa. Có phải em nghĩ tên đó sẽ không làm gì anh?
- Ừm... - Cậu gật đầu xác nhận.
- Thứ ba là việc em cố diễn cho hững hờ với anh đã tố cáo em. Ngày xưa lúc mới quen nhau tuy em không thích anh nhưng rất có chừng mực. Em luôn nhỏ nhẹ và chân thành trong từng câu nói của mình. Kể cả việc em kêu anh tránh xa em ra vì không cùng đẳng cấp này nọ cũng rất nhẹ nhàng ý tứ. Nhưng còn hôm qua tới giờ. Em nói chuyện với anh cứ lơ lơ rồi đôi lúc còn trổng không làm anh có cảm tưởng rằng em rất ghét anh. Hơn hết là cái chất âm trầm, buồn bã giấu kín cũng không còn... Lúc đó em vừa mới bị vụ thằng Tùng xong nên khi em nói chuyện anh đều thấy được trong em luôn có một sự lo ngại và sợ sệt nhất định... Xâu chuỗi tất cả mọi thứ. Anh đoán em đang giả vờ...
- Haizzzz... Lúc mới tỉnh dậy em thấy anh vẫn còn ủ rũ với cứ tự trách nên rất giận. Em định dùng cách này để kích thích lại con người của anh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao em chọn thời điểm anh vừa nhập học để quên... Ai ngờ đâu nhỏ Uyên lôi anh đi đâu đó xong khi trở về thì anh đã bình thường trở lại... Em thấy lỡ rồi nên muốn nhân cơ hội này để... - Nói đến đây cậu ngừng lại rồi nhìn sang hướng khác...
- Em muốn làm gì? - Nói đoạn Phong lôi ra một bộ quần áo mới đang để dưới gối từ lúc nào cho cậu.
- ... Em... muốn... nhõng... nhõng nhẽo với anh một tí... - Cậu lí nhí trả lời rồi nhận lấy bộ quần áo từ anh.
- Haha... Đúng là vẫn chưa lớn hẳn mà... - Phong không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng kia của cậu.
- Thì... thì... vốn dĩ... Mới có 20 tuổi thôi mà... ... Cậu ráng “cãi”. Thực sự là có 4 năm “người ta” đâu có biết gì đâu hà =))))))
- Ừ thì 20 tuổi trong thân xác 24 tuổi. Haha.
- Mặc kệ anh. Em đi thay đồ... - Cậu nhổm dậy định đi vào hướng phòng tắm.
- Khoan đã...
- Ơ... Anh... - Chưa kịp bước đi cậu đã bị Phong lôi xuống giường trở lại...
- Khoan hãy vội... Chưa xong mà... - Anh thì thầm bên tai cậu.
- Hã... hã... Chưa xong cái gì... - Lại có một quả gấc đang chín.
- Đâu thể chỉ một mình em được lợi như vậy được nhỉ? Nhìn em lúc này rất hấp dẫn đó “đầu bếp nhỏ”... - Anh nói rồi cắn nhẹ lên tai cậu. Đoạn cạ cạ mũi vào phía sau ót.
- ... Đồ cơ hội... - Lúc này cậu mới nhớ ra trên người mình không mặc gì ngoại trừ chiếc quần nhỏ kia...
- Thì đã sao? - Vừa nói Phong vừa liên tục hôn lên khắp vùng ót rồi di chuyển dần sang bả vai cậu...
BỘP... Bộ quần áo trên tay Duy rớt xuống đất... Hơi thở của cả hai đang dần trở nên gấp gáp và dồn dập. Trong khoảnh khắc cậu đã xoay người lại rồi hưởng ứng theo men tình ái đang dâng tràn với những màn dẫn dắt đầy điêu luyện của anh... Và rồi những vũ điệu tình ái đã lâu chưa được biểu diễn nay lại trở nên cuồng nhiệt, mê đắm như thuở ban đầu...
- Anh xin lỗi... - Phong chủ động lên tiếng khi mọi việc đã “qua đi”. Lúc này Duy đang nằm gục trong lồng ngực anh. Hơi thở đều đặn. Trên lưng vẫn còn lấm tấm mồ hôi sau màn “biểu diễn” vừa rồi...
- Vì điều gì? - Cậu hỏi mà mắt vẫn nhắm nghiền...
- Vì tất cả... Bao nhiêu năm nay anh nói yêu em nhưng lúc nào cũng để em chịu thiệt vì anh....
- Anh đừng tự trách mình như vậy nữa... Em đã nói là... - Vừa nghe vậy cậu đã ngước đầu dậy nhìn anh. Trong ánh mắt thoáng chút giận dỗi.
- Khoan giận. Để anh nói hết đã. Điều này là cái anh đã nhận ra khi nói chuyện với Uyên lúc em vừa mới tỉnh lại. Uyên nói đúng. Anh chưa bao giờ dành đủ thời gian để hiểu em. Anh chỉ chăm chăm vào cái tôi của mình để rồi lần nào cũng là em phải...
- Được rồi mà... Cái gì cũng đã qua hết rồi... Không phải bây giờ em đang yên lành nằm đây với anh sao? - Cậu chen ngang không cho anh nói nữa.
- Cứ chìu anh như vậy anh sẽ hư đó... - Phong cười khì rồi xoa đầu cậu.
- Ngoan hay hư gì thì anh cũng là của em. Em không bỏ rơi anh là được rồi. Nhớ kỹ điều này. Chỉ cần ở đâu có anh thì chắc chắn nơi đó cũng sẽ có em. - Nói rồi cậu chồm lên hôn lên má anh một cái thật kêu.
- Anh biết tìm đâu ra người thứ hai như em đây?
- Vậy nên lo giữ kỹ đi... Haha....
- Oke. Mai anh sẽ đặt mua một cái két sắt về đựng em vô. Haha...
- Đầu tư quá nhỉ...
- Thôi em ngủ đi. Khuya rồi. Chắc cả ngày nay em cũng mệt rồi đúng không? - Phong bất chợt nhìn lên nhìn đồng hồ rồi nói.
- Để chút nữa đi. Em chưa buồn ngủ... À mà môi anh còn đau không? - Cậu chợt nhớ vết thương trên môi Phong nên lại ngóc đầu dậy rồi đưa tay miết nhẹ lên môi anh.
- Không sao. Nhờ vậy mà em mới nhận ra anh đó thôi.
- Lần sau còn chơi trò bắt cóc này nữa thì không nhẹ như hôm nay đâu nhá.
- Nhẹ mà chảy máu???
- Ai biểu “dê xồm”...
- Ủa. Ai “dê”?
- Đó. Nguyên con dê cụ tên Khánh Phong nằm đây nè...
-----------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau có lẽ là ngày đồng hạnh ngộ khi cả Bảo và con Tâm cùng lúc xuất hiện trở lại.
- Sorry baby. Anh biết tin trễ quá. Đến giờ mới về đây với nhóc được. - Vừa thấy Duy, Bảo đã vội vàng ôm lấy cậu.
- Hèm. Không phải muốn là hôn tự do vậy nhé! - Phong đứng đó buông lời đe dọa khi thấy Bảo đang vừa ôm vừa hôn lên tóc Duy.
- O.M.G! Anh ghen với em sao? Anh trở nên hẹp hòi lúc nào vậy thiếu gia? - Bảo nghe vậy thì buông Duy ra.


- Ha. Em thử nhìn người yêu của mình bị một tên đàn ông khác ôm hôn trước mặt mình coi có ghen không? - Nói rồi Phong tiến lại gần rồi dùng ngắn tay nâng cằm Bảo lên.
- Vậy để em đền lại cho anh vậy. - Không đợi Phong kịp phản ứng Bảo đã hôn lên môi anh.
- Duy! Em không ghen chứ? - Bảo quay qua hỏi Duy đang đứng đó. Sắc mắc cậu lúc này vô biểu tình.
- Hai người muốn làm gì cũng được. Không ý kiến. - Trái lại vẻ hào hứng của Bảo, Duy chỉ khẽ liếc nhìn hai người rồi ngồi xuống salon cầm remote mở TV rồi chăm chú xem.
- Nhóc. Giận hã? Đừng hẹp hòi vậy chứ. Chỉ là một cái hôn chào hỏi thôi mà. - Bảo vội ngồi xuống salon.
- Ôi trời. Em dư biết hai người hiện giờ đang như thế nào. Dù anh có cởi đồ của cả hai người ngay tại đây em cũng chẳng quan tâm vì anh Phong bảo đảm sẽ không chạm vào anh. Haha. - Duy đáp rồi buông một tràng cười sảng khoái.
- Anh Phong. Anh dạy bà xã tốt lắm đó. - Bảo nghe vậy thì nhất lượt hưởng ứng theo.
- Hey! Bảo. - Phong nhìn Bảo ra hiệu im lặng rồi đá mắt sang Duy.
- Ba thằng cha kia. Coi tui là không khí à? - Tiếng con Tâm vang lên từ phía góc nhà. Nãy giờ vô cùng lượt với Bảo đã hơn 10 phút mà nó hình như vẫn chưa nhận được sự chào đón nào.
- Mày để tính sau. Tao chưa giận mày vì cái tội mất tích không lý do thì thôi chứ. - Nghe con Tâm phân bì Duy bèn quay qua lừ mắt với nó.
- Tao xin lỗi. Nhưng tao có việc phải đi. Mãi tới tận bây giờ mới xong nè. - Nó nói nhìn cậu bằng ánh mắt hối lỗi.
- Để đó tính sau... - Cậu ậm ừ.
- Mà anh Phong. Duy nữa. Hai người... có ổn không? Lúc về tới em có nghe được mấy chuyện xảy ra trong đám tang. Bác và Bánh Sữa mất đột ngột quá... - Bảo chợt hỏi. Chính bản thân Bảo cũng quá đỗi ngạc nhiên khi vào nhào lúc nãy. Khung cảnh rất bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Thật ra lúc đầu cũng không thoải mái gì... Nhưng rồi em suy nghĩ thế này. Cũng đơn giản thôi. Ba với Bánh Sữa nếu biết được em với anh Phong bi lụy và đau khổ thì có an lòng mà ra đi không? Lúc hai người đó còn sống luôn muốn em với anh Phong vui vẻ, hạnh phúc thì bây giờ họ đi rồi thì vẫn như vậy. Cái chết không phải là điểm cuối của tình cảm. Họ luôn ở đây và ở đây của em và anh Phong. Chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ nhẹ lòng thôi. - Duy nói rồi chỉ vào đầu và ngực mình. Trên môi nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười an hòa, không vướng bận.
- Ừm... Em có vẻ trưởng thành hơn rồi đó baby. Anh vui lắm. - Bảo cười rồi lại ôm cậu thêm cái nữa.
- Hèm... Thấy không nói rồi cứ “xài chùa” nhỉ? - Phong ngồi kế bên tằn hắn.
- Thôi để ôm hết cả hai chịu chưa? - Bảo phì cười trước vẻ mặt của Phong đang nhăn nhó kia rồi vươn tay qua ôm luôn cả anh.
REENG.... REENG.... Chuông điện thoại bàn bất chợt reo lên.
- Alo! - Phong đang ngồi gần đó nên tiện tay cầm ống nghe lên.
- Được. Cũng nên như vậy. Chút nữa chúng tôi sẽ tới. - Nói xong anh đặt ống nghe xuống. Gương mặt lập tức hiện lên vẻ trầm ngâm.
- Sao vậy anh? - Cả ba người Duy, Tâm và Bảo đồng lượt hỏi.
- Là bà ta...
- Con mụ đó muốn gì nữa? - Con Tâm lập tức thay đổi sắc diện.
- Bà ta gọi anh và Duy qua đó để bàn chuyện tài sản...
- Vậy bây giờ hai người tính sao? - Bảo lo lắng hỏi.
- Em đã suy nghĩ tới chuyện này rồi. Trước khi ba mất đã lập di chúc. Vốn dĩ phần tài sản của ba sẽ chia làm ba phần cho em, anh Phong và Bánh Sữa. Mục đích của bà ta về đây có lẽ là hướng đến những điều lợi này. Tài sản thì em không cần. Phần của Bánh Sữa cũng không nhất thiết. Hai phần này em sẽ giao cho bà ta. Chỉ có của anh Phong thì cần giữ lại để củng cố thêm cho sự nghiệp sau này. Bà ta dù gì cũng là mẹ của anh Phong nên chắc chắn sẽ không đụng chạm gì tới phần này. - Thực ra trong lòng cậu đang nghĩ khác. Lý do kia chỉ là phụ. Vì nếu muốn cậu có thể đưa ra pháp luật để giải quyết một cách danh chính ngôn thuận nếu xảy ra tranh chấp. Nhưng với người đàn bà kia thì đó không phải là một ý hay. Cậu cảm giác được bà ta không đơn giản chỉ là một doanh nhân nước ngoài. Khí chất của bà ta trong đám tang có chút tà khí và không sạch sẽ mấy. Điều cốt yếu chính là việc bà ta đã ra tay sát hại ông Minh và Bánh Sữa. Anh và cậu đã phải suy nghĩ rất nhiều về việc này. Nếu chỉ vì tài sản thì đâu nhất thiết phải làm vậy. Bà ta có thể công khai tranh giành hoặc gây sức ép với ông Minh hoặc cậu. Mục tiêu thật sự của bà ta là gì? Vì vậy cậu muốn dùng hai phần tài sản kia để làm bà ta tạm thời án binh để có thêm thời gian điều tra. Đầu tiên là phải tìm hiểu ra xem ở Sing bao nhiêu năm nay bà ta đã làm gì. Tiếp theo là tai nạn kia. Sau tai nạn hầu như không còn ai liên quan xuất hiện. Tài xế của cả hai bên. Hai chiếc xe bị nạn. Hồ sơ tai nạn tại phòng cảnh sát giao thông thành phố. Tất cả đều biến mất một cách bí ẩn.
- Ồ... - Bảo nghe cậu nói xong thì gãi gãi cằm rồi im lặng.
- À! Chiều nay anh ở nhà đi. Để em qua đó với anh Bảo. Được không? - Cậu quay qua anh nói.
- Sao lại là Bảo? - Trong lòng Phong xuất hiện một sự lo lắng vô hình. Chuyện bà Nguyệt là thủ phạm anh và cậu đều thống nhất rằng tạm thời sẽ không cho ai biết khi chưa điều tra rõ ràng. Nếu đi với Bảo thì sẽ thiếu đi một sự đề phòng.
- Lúc này anh không nên gặp bà ta. Dù gì anh cũng là con của bà ấy. Đụng chạm trực tiếp lúc này chưa hẳn là điều hay. Em tự lo được. - Thoáng nhìn hàng chân mày hơi chau lại của anh cậu hiểu ra ngay vấn đề nên buông ra một câu đầy ẩn ý. Việc đi với Bảo sẽ làm bà Nguyệt dè chừng vì bà ta vốn dĩ chưa hề gặp người này trước đây. Trước mặt người lạ ít ra bà ta sẽ không làm gì để lộ sơ hở.
- Ok. Nhưng khi qua tới nơi thì gọi anh rồi để điện thoại vô túi như bình thường. Nếu có gì anh còn qua đó kịp. - Phong nghe ra được ẩn ý của Duy nên không nói gì nữa mà chỉ dặn cậu như vậy. Ít ra anh có thể theo sát được hành động của cậu.
- Ủa mà sao lại là anh? Anh đâu có quen biết gì bà ta? - Bảo thấy cậu đòi đi với mình thì vô cùng ngạc nhiên.
- Sau này em sẽ giải thích. Bây giờ chỉ việc đưa em đi. Oke? - Cậu nháy mắt với Bảo.
- Được rồi! Đi thì đi. - Bảo chẳng hỏi nữa mà đứng lên đi theo cậu ra cửa.
-------------------------------------------------------------------------------------
NHÀ ÔNG MINH
Vừa bước vào Duy đã bị choáng vì chỉ trong vài ngày căn nhà đã bị thay đổi đến mức không ngờ. Toàn bộ gam màu xám, tím trầm mặc đã bị thay bằng màu vàng ánh kim rực rỡ đến chói chang. Bà Nguyệt đang ngồi chễm chệ hút thuốc ở phòng khách. Cả không gian ngập ngụa mùi khói thuốc thay vì mui hoa oải hương thoang thoảng như trước. Kế bên bà ta là một người nam lạ mặt đang ngồi nhìn vào màn hình Laptop.
- Xin chào cậu Út. Tên tôi là Alex Nguyễn. Năm nay 32 tuổi. Tôi là trợ lý của giám đốc Nguyệt. - Hắn chào cậu rồi tự giới thiệu về mình.
- Chào anh. - Trong khoảnh khắc. Cậu chợt nhận thấy từ tên Alex này có gì đó rất quen thuộc. Nhất là nụ cười kia. Có gì đó rất gần gũi. Dường như đã từng gặp ở đâu rồi...
- Thằng Phong đâu? - Bà Nguyệt cất tiếng hỏi. Trên môi vẫn phì phèo điếu thuốc.
- Anh Phong bận việc nên giao cho con qua đây nói chuyện với dì. - Cậu trả lời với vài phần lễ độ.
- Đừng xưng hô với tao kiểu đó. Mày chỉ là thằng con hoang. Tao không phải dì của mày. Không cần dông dài. Chắc mày biết mục đích của ngày hôm nay là gì? - Nói đoạn bà ta dụi tắt điếu thuốc và ngồi ngay ngắn lại. Ánh nhìn của bà ta lập tức bao quát khắp người Duy.
- Vậy thì tôi không khách sáo. - Cậu đã lường trước nên chẳng lấy gì làm ngạc nhiên mà bình thản đáp. - Chắc bà đã biết di chúc của ba tôi chia làm ba phần? Trên danh nghĩa tôi là con nuôi nhưng thực tế là gì chắc bà hiểu rõ? Tôi tin chắc bà đã biết được thân phận của tôi là ai đúng không?
- Mày định uy hiếp tao à? - Vừa nghe đến đó bà ta đã câng mặt lên. Ánh mắt đanh lại.
- Nghe tôi nói hết đã. Vốn dĩ tôi chẳng cần phần tài sản đó nên sẽ không tranh giành với bà làm gì. Bà cứ lo mọi thủ tục tôi sẽ nhượng lại cho bà. Phần của Duy Phong. Anh Phong cũng đã quyết định sẽ chuyển luôn cho bà. Phần của anh Phong thì anh ấy vẫn giữ.
- Mày cũng khôn đó. Được. Nếu đã thẳng thắn và biết điều vậy thì tao sẽ cho mày chút ơn huệ. Cái nhà hàng nhãi nhép kia mày cứ việc giữ lấy mà làm của. Hê hê... - Gương mặt bà ta lúc này dãn ra và tràn ngập niềm thỏa mãn.
- Nếu không còn gì nữa tôi xin phép. - Đến đây thì cậu bèn đứng lên chào bà ta. Trong lòng thở phào khi mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ như trong dự liệu. Suốt buổi bà ta không biểu hiện gì ra mặt ngoại trừ lâu lâu lại liếc mắt nhìn Bảo. Nhưng tuyệt nhiên không hỏi đến câu nào.
- Alex! Tiễn khách. - Tất nhiên bà ta cũng chẳng thèm mời cậu ở lại.
- Mời hai cậu. - Alex nghe vậy thì đứng lên chìa tay mời hai người.
- Cảm ơn. Không cần đâu. - Cậu khoát tay rồi kéo Bảo đi thẳng ra cửa.
- Chưa xong đâu. Tạm thời tao để yên cho mày vì cái trò biết điều hôm nay. Cứ từ từ mà chơi hết ván bài này! - Bà Nguyệt buông lời đe dọa khi cậu vừa khuất sau cửa.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Xe của Bảo vừa dừng trước cửa Phong đã đứng chờ sẵn ở cửa ra hỏi han đủ kiểu mặc dù diễn biến ở nhà bên kia anh đều nghe được qua điện thoại. Trên đường đi cũng có hẳn hai chiếc xe 6 chỗ chở “bọn bắt cóc” hôm nọ đi theo bảo vệ hai người.
KÉT. Một chiếc xe hơi trắng trờ tới đậu sát sau đuôi xe Bảo. Và càng ngạc nhiên hơn khi người bước xuống là Alex.
- Anh đến đây làm gì? Bà ta sai anh đến à? Bà ta muốn gì nữa? Phần tài sản của tôi đã giao cho bà ta rồi còn chưa đủ sao? - Duy lên tiếng hỏi. Trong bụng đánh lô tô vì sự xuất hiện này. Không lẽ bà ta đã đổi ý?
- Không mời anh vô nhà được sao? - Trái với vẻ khó chịu của Duy thì tên trợ lý vẫn cứ điềm nhiên đứng đó cười với cậu.
- Không. Có gì thì nói tại đây hoặc nhà bên đó. - Cậu kiên quyết đứng chặn ở cửa.
- Em không hiền như những gì anh điều tra được nhỉ? - Hắn vừa nói vừa đưa tay nhéo nhẹ lên má cậu.
- Này. Anh cho phép anh làm vậy với Duy. - Đến nước này thì Phong không còn im lặng nữa. Anh tiến đến nắm cổ áo tên trợ lý kia xô ra khỏi người Duy.
- Đừng nóng. Người nhà cả thôi. Duy. Em nhất quyết không cho anh vô nhà sao? - Hắn phủi nhẹ ve áo bị Phong làm nhăn rồi tiếp tục ôn tồn quay qua hỏi Duy.
- Anh đừng ra vẻ thân thiết với tôi như vậy. Người nhà? Anh nghĩ anh là ai? - Cậu trừng mắt với hắn. Lúc này đâu cậu chỉ muốn đuổi tên khó ưa này ra khỏi đây ngay lập tức.
- Đúng là bé con năm nào đã lớn thật rồi... - Hắn nhoẻn miệng cười.
- Anh nói gì?... Bé... con... - Cậu chợt khựng lại khi nghe hai từ đó thoát ra từ miệng hắn.
“ Bầu trời có trăng, quả đất có lửa... Đang tỏa hòa mọi nơi...Chiếu tỏ một vùng... Mà em thích trăng... Em yêu bầu trời.....”. - Còn nhớ bài này không bé con? - Hắn không nói nữa mà lại cất tiếng hát lên một bài hát thiếu nhi rồi hỏi cậu.
- Anh... - Cậu mấp máy môi... Trong ánh mắt lộ rõ vẻ xúc động...
- Nhìn nè bé con... - Hắn tiếp tục dùng một tay rút trong túi ra một chiếc khăn mỏng rồi giũ nhẹ lên bàn tay còn lại đang xòe ra. Lập tức trên đó xuất hiện một viên kẹo nhỏ gói giấy bạc. Một loại kẹo đã khá lâu đời. Đoạn hắn tiến lại cầm tay cậu ngửa lên rồi bỏ viên kẹo vào đó...
- Anh Văn Anh.... - Cậu vội thốt lên rồi ôm chầm lấy hắn...
- Hã??? - Cả Phong và Bảo đứng đó đều trố mắt ngạc nhiên trước sự việc vừa xảy ra.
- Hai người... Hai người... Quen nhau???
- Vô nhà đã. Đứng ngoài này không tiện đâu. - Nói rồi Duy nắm tay Văn Anh lôi tuột vào trong trước sự ngỡ ngàng của Phong và Bảo.
- Rồi. Anh nói đi. Hồi đó anh nói là đi Pháp mà. Sao bây giờ làm trợ lý cho bà Nguyệt? Rồi anh tới đây bà ta có biết không? Anh làm em bất ngờ quá. - Cậu rối rít hỏi Văn Anh không cho anh thời gian trả lời.
- Em không sợ anh đến đây để làm nội gián sao? - Văn Anh cười xòa rồi xoa đầu cậu.
- À... Ừm... Anh Bự sẽ không làm vậy với em đâu đúng không? - Cậu bẽn lẽn trả lời. Trong lúc nhất thời xúc động cậu đã không làm chủ được mình. Văn Anh vốn là hàng xóm của cậu từ lúc ông Minh bỏ đi được 1 năm. Năm đó cậu vừa tròn 6 tuổi. Văn Anh là cháu của dì Tuyết hàng xóm nhà cậu. Cũng là người đã giúp cậu bán căn nhà cũ. Trong suốt khoảng thời gian đó cho đến năm cậu 12 tuổi thì Văn Anh luôn là người ở bên cạnh chăm sóc cho cậu. Cậu lúc đó đã mặc định trong đầu anh chính là anh ruột của mình. Chính Văn Anh cũng đôi lúc khó hiểu là vì sao anh lại thương cậu nhóc này đến vậy. Anh lớn hơn cậu đến tận 9 tuổi chứ có ít đâu. Vậy mà cậu chỉ chơi với mỗi mình anh. Bọn trẻ trong xóm hầu như cậu không buồn để mắt tới. Mẹ cậu cũng thấy vui lây khi cậu con trai nhỏ nhắn của mình được một người lạ thương yêu như vậy. Ít nhiều nỗi trống trải khi không có ba bên cạnh của cậu cũng nguôi ngoai nhờ Văn Anh. Bài hát và trò ảo thuật nhỏ kia là hai thứ cậu hay bảo Văn Anh làm nhất. Nên khi nãy vừa thấy đã nhận ra ngay. Cậu còn nhớ lúc Văn Anh đi Pháp du học cậu đã “thê thảm” ra sao. Đột nhiên không còn ai chơi chung, không còn ai dỗ dành, chăm sóc mỗi ngày. Gần cả tháng trời cậu cứ thơ thẩn qua nhà Văn Anh rồi vào phòng anh ngồi thẫn thờ trong đó để chờ anh Bự về. Nhưng rồi cậu chẳng chờ được. Đến khi dọn đi thì niềm tin gặp lại Văn Anh cũng không còn vì trước khi đi cậu nghe được dì Tuyết nói anh đã quyết định ở lại Pháp định cư...
- Ừ thì anh Bự thương Bé con nhất mà. Hì hì. - Văn Anh lại xoa đầu cậu.
- Có phải anh là người đã gửi đoạn ghi âm đó cho em? - Cậu chợt nhớ ra đoạn ghi âm kia. Chỉ có thể là Văn Anh.
- Đúng rồi. Anh vốn định chưa muốn thổ lộ thân phận thế này đâu. Nhưng hồi nãy gặp em trong nhà bên kia. Anh thấy em rất bản lĩnh khi nói chuyện với bà ta. Với tất cả những dữ liệu anh thu thập được vài năm trước thì anh thấy rằng em khá thông minh nhưng lại hơi yếu đuối nên muốn chờ thêm một thời gian nữa coi sao. Nhưng hôm nay anh lại thấy không phải vậy.
- Mấy năm trước???? - Cậu ngạc nhiên hỏi lại.
- Đúng vậy. Bà ta đã bắt đầu điều tra em và Phong ngay từ lúc hai người vừa mới quen nhau ở trường. Bà ta vốn định đã về để chia rẽ hai người vì bà ta lúc đó muốn đào tạo Phong để gia nhập tổ chức. Việc Phong quen em và “phục thiện” đã làm kế hoạch của bà ta lỡ dở. Nhưng chưa kịp làm gì thì Phong đã bỏ đi London và em thì vào.... trong đó... Những tưởng mọi thứ đều xong xuôi để có thể bắt đầu lại từ đầu nhưng khi ở London Phong lại nhận nuôi Duy Phong và chưa quên được em nên bà ta vẫn không thể thực hiện được kế hoạch. Vì bà ta biết sẽ có ngày Phong quay lại Việt Nam tìm em.
- Tổ chức? - Phong nghe vậy thì chen vào.
- Đúng. Pha Lê Đen là tên tổ chức buôn lậu vũ khí và sát thủ của bà ta ở Sing. Bà ta vốn định sẽ đào tạo cậu thành sát thủ để phục vụ cho công việc của mình. Với tất cả “thành tích” ngổ ngáo và bất cần của cậu trong thời gian trước đó làm bà ta khá hài lòng. Nhưng từ khi quen Duy cậu đã thay đổi đáng kể. Và bà ta không thích điều này. Trong nhóm của cậu ngày xưa có hai tên là gián điệp của bà ta đó. Nhưng cuối cùng đã bị giải tán.
- Bà ta đúng là không đơn giản như tôi tưởng... - Nghe xong Phong ngồi trầm tư rồi xoa cằm.
- Nhưng sao anh biết được là em? - Duy lại tiếp tục hỏi Văn Anh.
- Ngốc. Đã gọi là điều tra thì dĩ nhiên phải tra cả quá khứ xa xôi của em chứ. Lúc nhìn thấy hình em anh đã ngờ ngợ rồi. Và khi tra ra là Bé Con thì anh rất bất ngờ luôn đó. - Văn Anh nói rồi cốc nhẹ lên trán cậu.
- Khoan đã. Làm sao tôi có thể tin anh đến đây với thiện ý. Biết đâu chuyện anh và Duy quen nhau anh đã nói cho bà ta biết và bà ta đang muốn lợi dụng việc đó để nhắm vào Duy? - Phong có vẻ đã hơi khó chịu vì những hành động thân mật của Duy và Văn Anh nãy giờ nên vội lôi cậu về phía mình rồi ôm chặt.
- Hahahahaha... Cậu bảo vệ Bé Con của tôi kỹ quá nhỉ? Ừ thì. Tạm thời tôi quả thực là không thể chứng minh được điều gì. Nhưng rồi cậu sẽ phải tin. - Văn Anh cười lớn rồi trả lời đầy ẩn ý.
- Hừ. Đừng Bé Con này, Bé Con nọ nữa. Duy đã lớn rồi. Không phải đứa con nít như ngày xưa đâu. - Phong cộc cằn đáp lại.
- Thôi được rồi. Tôi phải về đây. Vì nhiệm vụ của tôi là theo dõi Duy với Bảo. Lúc nãy tôi vào đây là vì muốn nói vài câu với Duy về việc mình là ai thôi. Nếu còn ở lại đây chắc sẽ lộ mất. Nhưng hai người hãy nhớ cẩn thận một điều. Bây giờ bà ta đang đắc ý nên tạm thời sẽ không làm gì tiếp theo. Nhưng không có nghĩa là đã yên chuyện. Người bà ta muốn giết còn có Duy. Hãy thận trọng. Ngay cả tôi cũng không biết bà ta sẽ sắp xếp điều gì sắp tới để cảnh báo kịp đâu. Bà ta làm việc rất gọn ghẽ và bí mật. Tôi mang tiếng là trợ lý đắc lực hơn 5 năm nay nhưng kế hoạch gì cũng tới phút chọn cũng mới được thông báo. Nhưng tôi sẽ cố hết sức để báo tin cho hai người nếu kịp. Mọi chuyện khác tôi sẽ nói vào lần gặp kế tiếp. Bây giờ việc duy nhất tôi muốn nhắc hai người chỉ có hai từ CẨN THẬN. - Đột nhiên Văn Anh nghiêm mặt lại rồi nói với cả hai sau đó bước ra cửa. Đến cửa anh đột nhiên quay lại nói với Duy - Bé Con. Tin anh. Anh Bự sẽ làm hết sức để bảo vệ Bé Con.
- Lại Bé Con. Hừ...- Phong hừ nhẹ một tiếng trong cổ. Anh thật sự khá khó chịu với người này. Mặc dù biết Duy coi anh ta là gì nhưng những cử chỉ kia làm anh không khỏi nheo mày khi nghĩ đến. Chưa bao giờ cậu ôm người con trai nào khác trước mặt anh cũng như để bị “đụng chạm” như nãy giờ. Hơn nữa cái ánh mắt quan tâm dịu dàng mà Văn Anh nhìn Duy cũng là thứ khiến Phong phải “nóng trong người”.
- Anh Phong... - Cậu len lén dùng một ngón tay chọt nhẹ vào hông Phong. Nhìn biểu hiện của anh nãy giờ cậu biết “thiếu gia” đã ghen rồi. - Đừng giận nha. Em chỉ là vui quá thôi. Chuyện về Văn Anh em sẽ từ từ kể cho anh nghe. Quả thực là Văn Anh rất có ý nghĩa với em. Nếu lúc nhỏ không có Văn Anh ở bên cạnh thì chắc em đã sớm thành trẻ tự kỷ rồi...
- Anh không có nghĩ gì đâu. Em đừng hiểu lầm. Chỉ là có chút không quen khi có người ôm em và hành động thân thiết quá như vậy thôi. Hình như đây là lần thứ hai sau thằng Việt thì phải... - Phong vội trấn an Duy. Đoạn ôm chặt cậu. Trong lòng anh lúc này đang cân bằng. Cân bằng giữa ghen và phấn khởi. Phấn khởi vì rốt cuộc cũng đã có chút manh mối và hướng đối phó với bà Nguyệt cùng một đồng minh “hờ” sẵn sàng giúp đỡ...
- END CHAP 29 -
-----------------------------------------------------------------

1 nhận xét: