- Bây giờ bà muốn gì ở tôi?
Hãy thả mấy đứa nhỏ đi. - Ông Minh bước lên trước mặt bà Nguyệt nói.
- Ông nghĩ ông đủ cân trọng
để thay thế hết cho cả đám tụi nó? Một thằng con ngỗ ngược, một tên trợ lý hèn
mạt, một thằng đĩ đực và một con chó hoang? Tụi nó đáng để ông làm vậy à? - Đáp
lại lời ông Minh là một nụ cười nhạt thếch từ khóe miệng bà ta.
- BÀ NÓI HỌ LÀ GÌ? - Phong
giơ nắm đấm lao về phía trước khi nghe những từ ngữ thóa mạ kia.
- Aha. Mày định đánh tao?
Hãy nhìn sau lưng mày đã. - Nói rồi bà ta dùng cán của cái tẩu thuốc đang ngậm
trong mồm chỉ về phía sau lưng Phong.
- Bà... - Khi quay lại Phong
thấy từ lúc nào cả đám vệ sĩ đã vây quanh ông Minh, Duy, Văn Anh và Bánh Sữa.
Năm, sáu khẩu súng ngắn đang lăm lăm chĩa vào bọn họ.
- Ngoan ngoãn thì đứng yên.
May ra tao còn cho tụi nó chết đàng hoàng. Nếu không đừng trách.
- Kìa! Anh Phong. Đứng yên
đi anh. Nghe lời dì. Dì sẽ tha cho anh mà. - Việt ôm ngang eo Phong rồi kéo anh
về phía mình.
- Buông ra! Thằng khốn. –
Phong gạt phắt tay Việt ra.
- Nếu anh muốn họ an toàn thì hãy làm theo lời em ngay
từ bây giờ. Sẽ không lâu nữa đâu. -
Việt vẫn tiếp tục ghị hai vạt hông áo của Phong lại thì thầm.
- Mày... - Phong ngỡ ngàng
nhìn Việt.
- Hãy tin em lần này. Được
không? – Môi Việt thấp thoáng ý cười. Ánh mắt hiền hòa chứ không hề chứa đựng sự
hung hiểm.
- ...
CỘP.
Đột nhiên bà Nguyệt quăng tẩu thuốc xuống đất rồi tiến lại giật khẩu súng trên
tay của một tên vệ sĩ đang đứng gần đó. Đoạn trút hết đạn trong ổ ra lòng bàn
tay. Có sáu viên cả thảy.
- Bây giờ chúng ta sẽ chơi một
trò chơi. Tụi bay thấy đó. Ở đây có tám viên đạn. NHƯNG. Tao sẽ gắn vào đây chỉ
một. CHỈ MỘT! Và ngẫu nhiên. Nó sẽ găm vào sọ của một trong số tụi bay. Nhưng
ai có vinh hạnh đó thì hãy để ông trời phán quyết. Haha.
- Có giết thì mau ra tay. Đừng
chơi trò cân não như thế. - Văn Anh tức tối lên tiếng trước hành động trêu
ngươi của bà ta. Vừa thấy động bọn vệ sĩ đã lập tức áp sát Văn Anh.
- Tụi mày đang ở trong tay
tao. Tao muốn làm gì là quyền của tao. Bây giờ tao muốn CHƠI thì tụi mày phải
chơi với tao. Hê hê...
- Bà hãy dừng tay trước khi
quá muộn... - Ông Minh lắc đầu ngao ngán. Hy vọng bà ta đổi ý trong lúc này
không phải là một hướng nghĩ tốt đẹp. Chỉ đành chấp nhận tình huống trớ trêu
đang bày ra trước mắt.
- Không nói nhiều nữa. BẮT ĐẦU!
- Ba lớn. Cứu connnn.
Huhuhu... - Bánh Sữa từ nãy đến giờ sợ hãi ngồi im thin thít trong vòng tay Duy
khóc ré lên. Cảnh tượng đang diễn ra đã quá sức chịu đựng của một cậu nhóc 4 tuổi.
- A ha! Cháu ngoan của bà! Con
sợ sao? Lại đây chơi với bà cho đỡ sợ nhé... - Bà Nguyệt bước lại giằng lấy cậu
nhóc từ tay Duy.
- Hu hu hu... Bà ơi. Thả con
ra. Con sợ lắm... Hức... hức... - Bánh Sữa bị giằng khỏi tay Duy thì càng khóc
to hơn.
- Nào! Nào! Bà có làm gì con
đâu. Bà chỉ rủ con chơi với bà thôi mà. Ngoan rồi bà thương nhé.
- Con không chơi trò của bà
đâu. Trò của bà là trò làm chết người... Chết người... Óa óa óa...
- THẰNG NHÃI! - CHÁT.... Bà
Nguyệt tức giận tát thẳng vào mặt Bánh Sữa.
- KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH NÓ. -
Phong thấy con bị đánh thì la lên.
- Đừng! Em nói đừng mà! Anh
lại đó chỉ khiến bà ta điên lên nữa thôi - Việt dùng sức giữ tay Phong không
cho anh chạy lại chỗ bà Nguyệt và Bánh Sữa.
- Bây giờ có chịu chơi
không? Thằng nhãi?
- Dạ... Dạ... Ch...
ơ...i.... Ch...ơ...i.... - Bánh Sữa bị đánh thì hoảng loạn làm theo lời bà ta.
- Vậy có phải được không?
Bây giờ con cầm khẩu súng này cho bà. Hai bà cháu mình chơi trò cảnh sát bắt cướp
nhá. - Nói đoạn bà ta đặt khẩu súng vào bàn tay bé nhỏ của Bánh Sữa.
- Dạ... Dạ... Nhưng... Không
có ăn... ăn... cướp...
- Bà bế con đến chỗ ăn cướp
nhé.
- Hư... Hức... Hức.... -
Bánh Sữa vẫn tiếp tục khóc thút thít.
- Ngoan. Đến chỗ ăn cướp rồi.
Cảnh sát gì mà cứ khóc hoài. Ăn cướp nó cười con bây giờ. Đây. Tên đầu tiên
nhé. Tên này phạm tội cướp của giết người. Phải bị tử hình. Con phải bắn chết
nó để trừ hại cho người dân. - Vừa nói bà Nguyệt vừa cầm tay cậu nhóc lên rồi
hướng nòng súng vào đầu Văn Anh.
- Nhưng mà... nhưng mà... -
Bánh Sữa thấy súng chĩa vào đầu chú Văn Anh thì sợ chết khiếp. Cu cậu lắp bắp nói
không thành câu...
- Bắn đi. - Bà ta thì thầm
vào tai Bánh Sữa trong lúc cả ông Minh, Duy, Phong đều dồn ánh nhìn về phía Văn
Anh. Ai cũng cầu mong viên đạn không có ở khoang đó.
- Nhưng...
- BẮN.
- Hu hu hu hu ...
- Khóc khóc hoài... Coi tao
đây... - Nói là làm. Ngay lập tức bà ta bóp cò. TÁCH. Không khí trong phòng nghẹn
cứng lại. Ai cũng nín thở sau tiếng tách lạnh lùng kia...
1 giây...
2 giây...
3 giây...
- A ha ha ha... Một đứa đã sống
sót. Chúc mừng... - Tiếng cười ngả ngớn của bà Nguyệt vang lên phá tan bầu
không khí im lặng nãy giờ.
Những người còn lại thở phào
nhẹ nhõm vì không có gì xảy ra. Nói đúng hơn là may mắn đã mỉm cười với Văn
Anh. Về phần Văn Anh nãy giờ đứng yên chịu trận cũng lén thở ra một hơi nhẹ.
Cái cảm giác mong manh giữa sự sống và cái chết chỉ trong tích tắc đã làm các
giác quan của mọi người phải căng lên hết cỡ. Nhưng chưa kịp mừng lâu thì anh
đã phải tiếp tục đối mặt với một trận cân não khác khi bà Nguyệt lại bế Bánh Sữa
lên rồi tiến về phía ông Minh. Khuôn mặt bà ta trở lại vẻ ngọt ngạt giả tạo với
Bánh Sữa như lúc nãy.
- Sao. Bà nói với con rồi.
Chơi vui mà đúng không? - Bà ta kết thúc câu nói bằng một cái hôn lên mặt Bánh
Sữa.
- Con sợ... sợ... – Vừa nói
Bánh Sữa vừa đưa tay quệt lên mặt để chùi sạch dấu son đỏ choét đang dính trên
má.
- Con sợ gì chứ. Không phải
ai cũng không sao hết mà. Chỉ là trò chơi thôi. Bây giờ. Tên này cũng phạm tội
như tên lúc nãy. Con hãy bắn chết hắn đi. Giống như bà hồi nãy.
- Dạ... Nhưng...
- Nào... Đặt tay lên đây. Chỉ
cần bóp nhẹ một cái thôi...
- Ông ... ông nội...
- Nguyệt. Bà hãy tha cho nó
đi. Nó là con nít. Nó đã làm gì bà đâu... - Ông Minh xuống giọng ngọt ngạt với
bà Nguyệt. Ông vốn đã biết rõ tánh tình bà ta nhưng những chuyện đang xảy ra
hôm nay thật chưa bao giờ nằm trong dự liệu của ông.
- Anh này. Em có làm gì nó
đâu. Em chỉ dạy cho nó chơi trò chơi thôi mà.
- Bà ơi. Con không chơi nữa
đâu... Bà chơi...
- Thôi để bà cầm tay con
chơi vậy. Trước tiên con nhắm vào đây... Sau đó... - Chưa dứt câu bà ta đã ấn
ngón tay mình đè lên ngón tay Bánh Sữa. TÁCH... Tiếp tục là bầu không khí im ắng
và... Bàn tay Duy nãy giờ bấu chặt tay ông Minh dần buông lỏng ra... Mọi sự vẫn
bình yên. Trong đầu cậu lại nhẹ bớt một phần. Ít ra trong lúc này cả Văn Anh và
ông Minh đều đã tạm an toàn.
- Chà. Các người có vẻ tốt số.
Nhị bất quá tam. Bây giờ tới thằng đĩ đực này. – Không đợi lâu. Bà Nguyệt lập tức
chĩa nòng súng ngay giữa trán Duy. Nhưng thay vì lại “rủ” Bánh Sữa thì bà ta tiến
lại gần chỗ Phong đang đứng cùng Việt.
- Bà...
- Con trai. Ta nghĩ con nên
là người chơi ván này. Hahaha. – Nói rồi bà ta dúi khẩu súng vào tay Phong. –
Nào tiến lên con trai. Hãy làm ta vui vẻ nào. Biết đâu nó rồi cũng sẽ may mắn
như hai người kia. 4 năm trước nó không chết vì tai nạn ở gần sân bay thì bây
giờ chắc cũng không sao. Phước lớn mạng lớn. Hê hê.
- Bà có còn là con người
không? – Trong đáy mắt Phong hằn lên những tia thù hận đến tận cùng. Đứng trước
mắt anh lúc này là một người đàn bà hay ác quỷ?
- Nhanh lên! – Bà ta không
đáp mà gằn giọng.
- KHÔNG!
- Anh Phong! Làm theo lời dì
đi. Bắn chết nó rồi em và anh sẽ ở bên nhau. – Việt đang đứng cạnh đã cầm lấy
tay Phong và hướng dần nòng súng chĩa lên.
- Nếu mày không bắn thì tao
sẽ giết hết những ai có mặt ở đây. Mày chọn đi. Nó chết hoặc tất cả cùng chết. TỤI
BAY! – Sau tiếng thét của bà Nguyệt cả đám vệ sĩ liền đồng loạt vào thế và lên
cò.
- Anh! Em sẽ không sao đâu.
– Duy nhìn Phong mỉm cười.
- Đồ ngốc! Em nghĩ em còn được
bao nhiêu phần may mắn hã? – Khoé mắt Phong đã ngấn nước.
- Nhưng anh nỡ để mọi người
chết sao?
- Nhưng…
- Anh đừng nhưng nữa… Nếu
hôm nay ai ở đây gặp chuyện vì quyết định chần chừ này của anh em sẽ không tha
thứ cho anh… - Hai vai Duy run lên. Cậu đang cố nén lại sự sợ hãi của mình. Cậu
không phải thánh nhân mà không sợ cái chết. Cậu sợ phải chia xa mọi người. Cuộc
đời bao nhiêu năm qua của cậu nhiều lần tưởng viên mãn nhưng rồi cũng không
thành… Trong khoang đạn kia liệu có viên đạn nào không? Sau bao nhiêu may mắn mấy
năm nay thì hôm nay cậu có còn phần hy vọng nào? Rồi khi cậu có phải ra đi thật
bà Nguyệt có tha cho họ hay… Nếu đặt trường hợp xấu nhất kia xảy ra thì hy sinh
của cậu lúc này ít ra đã trì hoãn được chút ít thời gian cho một tia hy vọng
mong manh nào đó.
- Được rồi… Anh sẽ cược với
ông trời lần này… Anh tin là em sẽ lại may mắn. Nhưng em phải hứua… Nếu em
không sao. Cả đời này anh cấm em cãi lại lời anh thêm một lần nào nữa.
- Dạ… - Hai mi mắt Duy từ từ
khép lại. Cậu đã sẵn sàng. Một giọt nước mắt lăn xuống trên gò má cậu…
- AAAAAAAAAAAAAAAA – Phong
hét lớn rồi bóp cò. Hai mắt nhắm tịt.
- DUYYYY! – Ông Minh thê thiết
kêu lên. Những người còn lại ai cũng nhắm chặt hai mắt mà cầu nguyện.
CẠCH…
TÁCH…
XÈOOO…..
- Hahahahahahahahha! – Tiếng
cười của Phong vang vọng khắp phòng.
Đạn lép.
- CHÓ CHẾT! – Tiếng chửi bà
Nguyệt bật ra khỏi cửa miệng đầy thất vọng.
- Sáng nay em đã giở trò với
thùng súng đạn mà bà ta dùng để cấp cho đám kia. Tất cả số đạn trong phòng này
đều lép. Từ nãy đến giờ em muốn quan sát xem có khẩu súng nào khác với số súng
sáng nay không. – Việt thì thầm bên tai Phong. Trên môi tỏ ý cười.
CỘP.
Khẩu súng trên tay Phong rơi
xuống đất. Anh vội ôm lấy bảo bối của mình vào lòng. Hai cánh tay xiết chặt như
sợ Duy vụt mất. – Cảm ơn. Cảm ơn vì em đã không sao.
- Em…
- Đừng nói gì hết! Đừng nói gì hết… - Vừa nói Phong vừa đưa tay
lên xoa đầu Duy. Chỉ trong mới thoáng đây anh đã nghĩ sẽ liều mạng rồi đi theo
Duy nếu cậu xảy ra chuyện. Nhưng giờ thì cậu vẫn còn đây. Yên vị trong vòng tay
anh.
- Khoan hãy tình cảm! Thoát
thân đã. Uyên và Tâm đã vào tới nơi rồi… - Việt vỗ vai Duy và Phong nói nhanh.
RẦM… RẦM…. Ngay lúc đó cánh
cửa phòng bật mở. Ngoài cửa là hai nhỏ Uyên, Tâm cùng một đội cảnh sát cơ động được
vũ trang kỹ càng. Đám đàn em của bà Nguyệt bên ngoài đều đã bị khống chế. Những
tên vệ sĩ trong này cũng bắt đầu lơi tay vì thấy tình hình đột nhiên bị đảo lộn.
Ngay từ sớm Việt đã báo với hai nhỏ về kế hoạch của bà Nguyệt để có thể kịp thời
đưa cảnh sát đến ứng cứu.
- Tụi mày… Tụi mày… - Trong
lúc đang thất vọng thì đây lại là một chuyện kinh hãi khác giáng xuống đầu bà
Nguyệt.
- Ha! Bà đã sai lầm khi quyết
định sẽ ra tay hôm nay. Sự tức giận đã làm bà tự sa vào bẫy. – Việt rút từ lỗ
tai và gỡ từ cổ áo ra một chiếc tai nghe nhỏ không dây cùng một chiếc micro
siêu nhỏ mà cậu dùng để liên lạc với bên ngoài.
- MÀY… - Cơn uất nghẹn đang
trào dâng lên cổ khiến bà Nguyệt không nói được lời nào. Hai mắt bà to đỏ ngầu.
Những mạch máu hằn rõ trên con ngươi trắng dã của bà ta.
- Bà Vương Thu Nguyệt! Hãy đầu
hàng đi. Bà không thoát được nữa đâu. Mọi hành vi của tổ chức xuyên lục địa
mang tên Pha Lê Đen của bà mấy năm nay đều đã được chúng tôi ghi nhận và theo
dõi từ Singapore về đến đây. Chúng tôi có đủ bằng chứng để bắt bà thụ án. – Vị thượng
tá chỉ huy dõng dạc nói.
- TAO CÓ CHẾT CŨNG SẼ MANG TỤI
MÀY CHẾT CHUNGGGGG! Bà ta gào lên rồi cởi tung chiến áo đang mặc. – Á HÁ HÁ HÁ
HÁ…. Sau tràng cười man rợ của bà ta ai ai cũng biến sắc trước khối thuốc nổ C4
được quấn ngang eo ngay dưới chiếc áo ngực đỏ choét. Cả khối thuốc đó sẽ đánh sập
cả nơi này dễ như chơi. – KHÔNG NGỜ CHỨ GÌ! TAO ĐÃ ĐI TỚI BƯỚC NÀY THÌ PHẢI CÓ
ĐỀ PHÒNG CHỨ. ĐỀ PHÒNG NHỮNG KẺ NHƯ MÀY… NHƯ MÀY…. Á HA HA HA… - Dường như bà
ta đã nổi điên. Vừa la hét bà ta vừa chỉ tay vào từng người từng người. Những
tên vệ sĩ đang đứng chôn chân theo dõi diễn biến nãy giờ vội quăng súng tháo chạy
ra phía cửa.
- Bà! Hãy bình tĩnh. Ân oán
là do tôi mà ra. Đừng để người khác phải chịu thay. – Ông Minh lách người lên
trước để tìm cách can ngăn bà ta.
- NHANH! GỌI ĐỘI GỠ BOM MÌN
– Vị thượng tá la lớn ra phía ngoài.
- Muộn. Muộn rồi… Ngay từ
cái ngày tôi thấy ông lén về thăm con đàn bà kia và thằng nghiệt chủng đó. Tôi
đã biết. Ông chỉ lừa dối tôi. Cũng như cha thằng Phong… PHONG… CON HÃY NGHE MẸ.
THẰNG KIA RỒI NÓ CŨNG SẼ NHƯ CHA NÓ… CŨNG SẼ NHƯ CHA NÓ… Á HA HA HA…
- Tại sao bà không nghĩ bà
đã phá nát gia đình tôi trước? – Đột nhiên Duy lên tiếng. Âm giọng cậu lúc này
đột nhiên trở nên tĩnh mịch và lãnh đạm.
- Mày nói gì? – Bà Nguyệt trừng
mắt nhìn Duy.
- Bà đã quyến rũ ba tôi trước.
Bà đã dụ dỗ ba tôi trước cơ mà? – Vừa nói cậu vừa bước lại gần bà ta.
- Nhưng ông ta đã theo tao
thì đừng hòng mơ tưởng sẽ rút lui… Hừ… Hừ… - Cổ họng bà Nguyệt liên tục phát ra
những tiếng hăm he.
- Ha! Vậy đầu tiên tôi thành
đứa mồ côi cha. Gia đình tôi vì thiếu một người đàn ông vững chãi mà mẹ tôi phải
chết vì nghèo, vì lao lực. Rồi cuối cùng là mồ côi cả cha lẫn mẹ. RỒI PHẢI TỰ
MÀ SINH TỒN TRONG CÁI XÃ HỘI NÀY. NHỮNG CÁI ĐÓ AI SẼ ĐỀN CHO TÔI? AI SẼ HẬN CHO
TÔI? BÀ CƯỚP CHỒNG NGƯỜI KHÁC. BÀ PHÁ HOẠI GIA ĐÌNH NGƯỜI KHÁC RỒI BÀ MUỐN HẬN
SAO? BÀ HẬN CÁI GÌ? BÀ LẤY TƯ CÁCH GÌ ĐỂ HẬN???????– Cậu gào lên rồi nhào tới
túm cổ bà Nguyệt đè mạnh xuống đất. Hai mắt rực lửa xoáy sâu vào bà ta.
- AAAAA…. BUÔNG TAO RA THẰNG
CHÓ… BUÔNG RA… - Bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay nên bà ta chỉ biết nằm
đó la hét.
- BÀ TRẢ LỜI ĐI AI SẼ ĐỀN
CHO TÔI? HÃÃÃÃÃÃÃÃÃÃÃÃ!!!! – Tiếng thét của Duy làm thân ảnh đang bị cậu đè chặt
dưới đất co rúm lại. Những uất hận cho mẹ cậu. Cho những đau thương mà cậu đã
phải nếm trải từ năm mười bốn tuổi dường như đã bộc phát hết ngay lúc này. Cậu
dùng hết sức mà nắm hai vai bà ta đập mạnh xuống đất.
- Duy! Em cẩn thận! Trên người
bà ta có thuốc nổ! – Cả Phong và Văn Anh cùng lao tới gỡ Duy ra. Nhưng lúc này
đây sự thù hận đang bộc phát đã làm cậu có một sức mạnh phi thường. Dù đã dùng
hết sức nhưng cả hai người vẫn không lôi được cậu ra.
- Duy! Mày làm đám thuốc đó
phát nổ bây giờ - Hai nhỏ kia cũng sợ xanh mặt mà chạy lại trợ lực.
- HAI NGƯỜI BUÔNG EM RA. HÔM
NAY EM PHẢI TÍNH SỔ VỚI BÀ TA. – Cậu quay phắt lại nhìn Phong và Văn Anh rồi
nói đoạn tiếp tục la hét với bà Nguyệt – SAO VẬY? TẠI SAO BÀ KHÔNG LÊN TIẾNG?
TÔI NÓI ĐÚNG KHÔNG HÃ? TAO NÓI ĐÚNG KHÔNG? ĐÚNG KHÔNG HÃ CON CHÓ CÁI? CON CHÓ
CÁI ĐỘI LỐT NGƯỜI??? – Lần đầu tiên trong đời cậu mở miệng mạt sát một người. –
MÀY CŨNG CÓ NHAN SẮC CƠ MÀ. BÂY GIỜ TAO VẪN CÒN THẤY MÀY ĐẸP. THÌ LÚC XƯA MÀY
ĐÂU PHẢI HẠNG VỪA MÀ PHẢI ĐI PHÁ HOẠI GIA ĐÌNH TAO????
- TAO… TAO… Ư… Ư… - Dường
như đã đuối lý và bị khí thế của Duy áp đảo cộng thêm việc bị cậu đập liên tục
thân thể xuống nền nhà nên bà ta không còn nói nổi nữa. Cả thân người từ từ mềm
nhũn ra…
- Xong rồi… - Duy chợt buông
tay, thở hắt ra rồi đứng dậy... Cả thân hình bà Nguyệt rơi phịch xuống đất. Mồ
hôi thấm đẫm lưng áo. Mái tóc rối tung bết vào vầng trán đang ướt nhẹp. Cả đội
cơ động vội chạy đến khống chế bà Nguyệt đã ngồi bất động tự lúc nào. Trên hai
vai bà ta hằn rõ 10 dấu ngón tay bầm đen. Da cổ cũng bị rách tứa máu.
- Cậu trai! Dũng cảm lắm. Cảm
ơn cậu! – Vị thượng tá đứng trước mặt Duy nở nụ cười đoạn vỗ vai cậu tỏ ý khâm
phục. Ông không ngờ mới đây cậu trai này còn là con tin thì vừa nãy lại là người
chấm dứt mọi vấn đề.
- Dạ! Con cảm ơn chú… - Duy
nói nhỏ.
- Nhưng lần sau đừng liều vậy
nữa nhé. Cũng may khối thuốc kia không phát nổ. – Vị thượng tá bỗng nghiêm mặt
lại.
- Dạ…
- Tôi… xin lỗi… - Tiếng xin
lỗi yếu ớt phát ra từ miệng bà Nguyệt khi được áp giải ngang qua Duy. Bà ta nói
mà không quay sang nhìn mặt cậu.
- Ba nhỏ! – Bánh Sữa đang được
Văn Anh bế giật giật tay áo Duy.
- A! Sao vậy
con? Nãy giờ con sợ lắm hã? – Duy đón Bánh Sữa từ tay Văn Anh rồi hôn lên má cậu
nhóc.
- Dạ! Nhưng có
ba nhỏ bảo vệ con. Con không sợ nữa. Ba nhỏ là anh hùng! – Dường như những chuyện
xảy ra nãy giờ không mấy ảnh hưởng đến Bánh Sữa mặc dù trên mặt cậu nhóc vẫn
còn nguyên dấu tay của bà Nguyệt. Quả không hổ danh là “con trai” của Phong Thiếu
Gia.
- Ha! Vậy ba lớn
là gì! – Phong “lớn” ghé sát đầu vào hai cha con “nhỏ” thì thầm.
- TRỜI ƠI! Tui
không tin là mấy người vừa trải qua cái chuyện khủng khiếp như vừa rồi đó. Bộ
tính đứng đây âm yếm tới sáng hã? – Việt chống nạnh hóm hỉnh nói. Mắt khẽ liếc
nhìn Văn Anh.
- Baby! Lại đây.
Anh hùng giấu mặt. Em cũng có anh mà! – Văn Anh dang tay ra chờ Việt.
- Hèm! Ta đề nghị
các con nên đóng phim ở phòng riêng. Ở đây có người già và trẻ em chưa thành
niên. – Ông Minh giả vờ nghiêm trọng tằn hắn.
- Hahahahaha. –
Căn phòng vừa mới tràn ngập căng thẳng, chém giết giờ bỗng rộ lên những tràng
cười sảng khoái…
HAI THÁNG SAU
SÂN BAY TÂN SƠN NHẤT
- Hai người đi
bình an! Hạnh phúc nha. – Duy tiến lại ôm Việt. Hôm nay là ngày Việt và Văn Anh
quyết định trở lại Singapore. Đây là quyết định của cả hai vì nơi đó là nơi mà
tình cảm của họ đơm nở.
- Cậu ở lại nhớ
chăm sóc Duy và Bánh Sữa cho tốt nhé. – Văn Anh cũng ôm vai Phong dặn dò. – Nếu
Duy còn bị bất kỳ tổn thương nào thì tôi sẽ về đây đem Duy đi. Lúc đó cậu đừng
trách.
- Hai chú đi rồi
nhớ về mua quà cho con nha! Hai chú nhớ hạnh phúc nha… – Bánh Sữa nãy giờ núp
sau chân Phong thò đầu ra nói nhỏ. Ánh mắt đầy sự luyến tiếc. Mấy tháng nay cậu
nhóc đã bắt đầu quen với sự hiện diện của Việt và Văn Anh nên khi hai chú đột
ngột ra đi không khỏi khiến cu cậu hụt hẫng.
- Vậy con gọi hai
chú là ba Việt và ba Văn Anh đi. Rồi hai chú hứa sẽ về thăm con mỗi năm hai lần.
Chịu chưa? – Việt ngồi xuống nhéo má Bánh Sữa nói.
- DẠ! BA VIỆT!
BA VĂN ANHHHH – Bánh Sữa nghe vậy thì sáng rỡ hai mắt vội kêu ba.
- Con nhiều ba
quá rồi có còn thương hai ba nữa không đây? – Duy giả vờ bĩu môi phân bì.
- Để con coi.
Bây giờ con có ba lớn, ba nhỏ, ba Việt, ba Văn Anh. Bốn ba luôn. A! Hay mai mốt
ba nói cô Uyên với cô Tâm làm mẹ con đi. Con có cả đống ba mà chẳng có mẹ nào.
– Bánh Sữa sau khi “điểm danh” các ba thì phát biểu “sáng kiến”.
- Trời! Vậy mà
con cũng nghĩ ra được a! – Phong bế bổng Bánh Sữa lên rồi hôn vào má cậu nhóc.
- Vậy nhé! Thôi.
Anh và Việt đi. Ba người ở lại giữ sức khỏe! Sang năm tụi anh lại về. – Nói rồi
Văn Anh nắm tay Việt đi vào cổng.
RING… RING… Điện
thoại Phong đổ chuông
- Alo! Ba tới rồi
hã? – Phong lấy điện thoại ra nghe. – Dạ! Ba đợi tụi con! Tụi con ra liền!
- Ủa! Anh gọi ba
ra đây làm gì? – Duy ngạc nhiên quay qua hỏi Phong.
- Ba tới để đưa
Bánh Sữa đi chơi. - Phong nháy mắt.
- Đi chơi? Ủa!
Chứ anh với em làm gì mà lại phải kêu ba ra? – Duy tròn mắt nhìn Phong.
- Em hôm nay đi
với anh cả ngày! Lâu lắm rồi hai đứa không đi đâu đàng hoàng hết. Kể từ hôm đó
tới nay em hết lo cho ba rồi tới Bánh Sữa, rồi hẹn hò tán chuyện với Việt, với
Văn Anh. Xong rồi lại tới Uyên, Tâm.
Chưa kể. Còn cái nhà hàng Đầu Bếp Nhỏ kia nữa. Anh em để đâu? – Vừa nói Phong vừa
ra vẻ hờn dỗi.
- Ha! Ai cha!
Phong Thiếu Gia nhà em giận sao? – Duy nói mà không khỏi bật cười. Anh bao năm
nay vẫn thế. Lâu lâu lại trưng ra cái biểu cảm hờn mát này mà “làm nũng” với cậu.
- Ừ! – Phong đáp
gọn lỏn.
- Hèm! Bánh Sữa!
Con nói với ba lớn con. Ba đây định dành cho hắn cả tháng sau. Ba đã sắp xếp hết
mọi thứ. Rồi đặt luôn cả một tour vòng quanh Châu Âu để đi “xả hơi” riêng tư với
hắn. Vậy mà chưa kịp nói gì hắn đã giận ba. Thôi thì… Khục… Khục… Khục… Chắc ba
phải hủy hết để đi với hắn bữa nay cho hắn vừa lòng ha… Khục… khục… - Nói đến
đây Duy không nhịn được nữa mà phì cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của
Phong nhìn cậu.
- Em… Hừ… Bánh Sữa!
Quay đi chỗ khác cho ba. – Phong nhìn xuống Bánh Sữa đang đứng tròn mắt nhìn
không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đợi khi Bánh Sữa vừa quay mặt đi anh lập tức vòng
tay quay eo Duy kéo cậu lại rồi…
- DÊ XỒM!
- HÃ???? – Chưa
kịp đụng môi cả hai đã phải buông ra khi nghe hai từ kia phát ra từ miệng “cục
vàng” của họ. Cậu nhóc chỉ quay đi trong chốc lát rồi lại quay nhìn hai ba của
mình mà “phát thanh”
- DÊ XỒM!
- Ai… Ai dạy con
nói từ này? – Phong trợn mắt hỏi Bánh Sữa.
- Cô Uyên! Cổ
nói khi nào thấy hai ba ôm nhau rồi “hung” nhau thì con phải nói như vậy! –
Bánh Sữa hồn nhiên trả lời.
- Grừ… - Không hẹn
mà gặp cả Phong và Duy cùng rủa thầm trong bụng “Con quỷ đáng ghét! Chỉ giỏi dạy
hư con nít! Biến thái cái mốc!”
- Đi về đi hai
ba. Đừng DÊ XỒM nữa… - Bánh Sữa vẫn chưa hiểu chuyện gì làm cho hai khuôn mặt
kia “xám hoét” nên cứ giật giật ve áo hai người đòi về.
- Anh dắt nó ra
xe với ba rồi lấy xe luôn. Em ở đây chờ anh với giải quyết “bà cô” kia! – Trong
giọng nói Đầu Bếp Nhỏ đã có chút lửa.Vừa đợi hai cha con đi khuất cậu đã vội
rút điện thoại ra. – CON KIAAA! MÀY DẠY THẰNG NHỎ NÓI CÁI GÌ VẬY HÃ? DÊ XỒM CÁI
MỐC KHỈ! DÊ XỒM CÁI RẮM! TỨC QUÁ MÀ! – Cậu nói như hét vào điện thoại. Vài người
đang đứng gần đó quay lại tò mò nhìn cậu.
- Á HÁ HÁ HÁ! Tại
hai cưng diễn trò trước mặt nó làm gì? Tao dạy nó đó. Thì sao? Dù gì nó cũng là
con nít! Hai cưng muốn làm gì thì cũng phải ý tứ một chút chứ. Dù gì nó cũng là
con trai. Hai cưng muốn “bẻ cong” nó từ khi còn nhỏ à? – Giọng nhỏ Uyên vang
lên đầy châm chọc nhưng cũng có phần… đúng.
- Ừ thì! Nhưng…
Nhưng….
- Nhưng… Nhưng
cái đầu mày… Tao đi shopping với con Tâm đây! Há há …. Tút… Tút… - Không đợi
Duy nói gì thêm. Nhỏ Uyên đã cúp máy.
- Sao rồi? Xử lý
nó chưa? – Phong đã quay lại trên chiếc xe riêng của hai người.
- Rồi! – Cậu đáp
gọn lỏn rồi mở cửa xe leo lên.
- Sao có vẻ khó
chịu vậy? Bị con Uyên chọc tức hã?
- Không phải. À
mà anh nói hôm nay đi đâu?
- Đi đi rồi biết…
--------------------------------------------------------------------------------------------
Tại căn nhà gỗ
trong cánh đồng cỏ quận 2. Nơi lần đầu tiên Duy và Phong “va chạm”. Khung cảnh
vẫn như xưa. Vừa mở cửa bước vào Duy đã không khỏi ngạc nhiên khi thấy mọi thứ
vẫn y nguyên. Thậm chí còn có phần mới hơn. <Do có tên “mặt đen” nào đó “phục
dựng” mà>
“…Phía trong căn nhà bài trí khá đơn giản. Chỉ có một
bộ bàn ghế gỗ kê cạnh cửa sổ treo một bức rèm mỏng, một kệ sách nhỏ bắt trên tường,
một chiếc tủ nhỏ và một cái giường nhỏ.
Tất cả đều có màu trắng. Tuy ở chỗ khá vắng người nhưng căn nhà rất sạch sẽ và
ngăn nắp...” <Trích Chap 8>
- Em tưởng chỗ
này đã bị giải tỏa hết rồi chứ? Em nghe nói khu này đã có người mua lại để xây
cao ốc gì đó. – Duy từ từ đi tới đi lui trong căn nhà như để kiểm tra từng món
đồ trong nhà.
- Ừ! Đúng! Nhưng
không xây cao ốc nữa! Cứ để nguyên như vầy. – Phong ngồi xuống ghế ôn tồn nói.
- Lãng phí nhỉ?
Mua xong lại để trống. Ủa! Mà sao anh biết?
- Vì mảnh đất
này là của anh!
- Hã?
- Ừ!
- Sao anh phí tiền
vậy? Mua xong rồi bỏ không. – Trong lời nói của Duy có chút bực bội. Dù tiền của
Phong nhiều thật < Khoe của dùm nữa a @.@ >. Nhưng chi vào những việc thế
này thật vô lý.
- Anh thích.
- Khùng!
- Ừ thì khùng. Nhưng
để kẻ khác có được nơi này anh không muốn. Vì nó là kỷ niệm của anh và em. Hơn
hết nó là của mẹ em dựng nên vì em. Em nỡ để nó mất sao? – Không biết từ bao giờ
Phong đã tiến sát đến sau lưng Duy hai tay ôm ngang eo, cằm đặt trên vai, tình
tứ nói.
- Anh vẫn còn nhớ?
– Khuôn mặt của Duy lúc này đã giãn ra. Trên môi vẽ nên một nét cong nhẹ.
- Tất nhiên. “Lần
đầu” của em và anh mà. – Nói rồi hai tay Phong từ từ tiến vào bên trong.
- Ghét thật! –
Hơi thở của Đầu Bếp Nhỏ dường như đã mất ổn định.
- Ừ! Anh yêu em!
- THE END -
0 nhận xét:
Đăng nhận xét