Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 10 -



- CHAP 10 -

Nhỏ Uyên lững thững dắt xe ra khỏi bãi theo kế hoạch định sẵn là sang nhà Duy để tìm cậu “tra án”. Nhưng vừa ra đến cổng thì...
- Uyên. Tao qua nhà Duy với mày luôn. Tao biết chuyện gì rồi. Con Tâm ở đâu lù lù xuất hiện.
- Mày nghe được gì rồi hã? Tụi kia đâu. Nhỏ Uyên tròn mắt hỏi.
- Ừ. Cái sân sau đó không phải lớn và không phải chỉ có mình “thằng quỷ nhỏ” với hai ông thần kia ở đó. Tao kêu tụi nó về rồi. Bu đông mệt lắm. Vụ này tao với mày lo được.
- Hã. Là sao??? Cái gì mà hai ông thần rồi sân trước sân sau tè le vậy? Uyên càng ngạc nhiên hơn.
- Vừa đi vừa kể. Đứng đây một hồi chắc tao thành cái xác chết khô. Đi... Nói rồi con Tâm rồ xe chạy trước.
- Rồi kể đi. Vụ gì mà có vẻ kì bí vậy? Mày điều tra ở đâu mà lẹ vậy? Uyên hỏi dồn khi đã đuổi kịp con Tâm.
- Trưa qua. Thằng Việt hẹn thằng Duy ra sau sân trường. Mày đoán đi chuyện gì xảy ra? Con Tâm mập mờ.
- Ừ. Trưa hôm qua tao cũng thấy nó đi ra đó nhưng không để ý. Lúc đó tao mắc chạy qua bên mày mà. Bộ có gì hã?
- Con này. Có gì tao mới nói chứ không có gì tao nói chi?
- Mà hai đứa nó xảy ra chuyện gì mới được ? Mày nói huỵch toẹt ra đi. Cứ lấp lửng tao mệt quá. Nhỏ có vẻ bực.
- Thằng Việt tỏ tình với “thằng quỷ nhỏ”. Nhưng giữa chừng thì ông Phong tới. Rồi còn có chuyện kì cục hơn nữa...
- HÃ... Cái gì...... Nhỏ Uyên trợn tròn mắt. 
- Lúc mà thằng Việt hẹn “thằng quỷ nhỏ” xuống thì cùng lúc đó hai con mắm kia trong lớp tao cũng đang ở đó để làm gì mà tao cũng chả nhớ. Tụi nó nói mà tao quên rồi. Tao chỉ nhớ “vụ án chính” thôi. Tụi nó ngồi ngay dãy nhà gần chỗ đó nên nghe hết mọi chuyện. Cụ thể là vầy nè... abc... xyz... tmn.... @ % ^ # $ * ! & ( #.... Con Tâm thao thao bất tuyệt tuốt tuồn tuột mọi thứ mà nó “điều tra” ra được cho nhỏ Uyên nghe.
- Mày chắc không đó? Sao tao thấy hoang đường quá. @.@. Có khi nào hai con quỷ kia nó đặt chuyện không?
- Không đâu. Ai dám đặt điều bậy bạ với tao. Hơn nữa còn học chung lớp. Bộ tụi nó chán sống rồi chắc. Không tin chút mày gặp nó hỏi là biết.
- Vậy mày tin tao với thằng Duy hã? Nhỏ Uyên hỏi lại.
- Tao không tin hai đứa bây không lẽ tao tin thằng Việt chắc. Hứ... Con Tâm nói kèm theo một cái nguýt dài.
- Cảm ơn mày nha. Nhỏ Uyên cảm thấy vững dạ khi con Tâm tin tưởng hai đứa nó. 
- Mà tao thấy thằng Việt đó nó cũng ghê lắm. Chắc hẳn nó chuẩn bị kỹ lắm mới dám chơi trò qua mặt anh Phong như vậy. Mấy thứ như nhẫn nhẽo, dây chuyền bông tai này kia ra tiệm đặt làm thiếu gì. Mà tao thấy nó chỉ mới đưa ra có cặp nhẫn mà ổng đã lung lay như vậy thì tội cho “thằng quỷ nhỏ” quá. Mới bữa dằn mặt tụi tao ổng còn tuyên bố hùng hồn là chỉ có nó mới xứng ngồi ngang hàng với ổng vậy mà bữa nay ổng lại vậy. Từ lúc chơi với nó tới giờ tao thấy nó cưng ổng như gì mà... Chậc... Con Tâm tặc lưỡi. 
- Coi bộ mày có vẻ để ý nó quá há. Hê hê... Nhỏ Uyên cười khì.
- Tao mặc dù không phải gái nhà lành thật. Nhưng bạn tao đứa nào làm gì, tâm địa ra sao tao nhìn ra hết đó. Với lại tao chơi với hai đứa bay không phải vì nể anh Phong mà vì bản tính của tụi bay. Tao từng nói rồi mà. Tao coi trọng cái sự chân thật của hai đứa bay. Trừ phi mày với nó đóng kịch quá khéo nên lừa được tao thôi. Hơn nữa tao thấy “thẳng quỷ nhỏ” nó thương anh Phong thật chứ không phải cái kiểu muốn gây dựng thế lực hay lợi dụng gì gì đó như thằng kia nói. Lúc nào cũng lo cho anh Phong thế này, anh Phong thế kia, anh Phong thế nọ. Làm gì có thằng đào mỏ nào rãnh vậy. Nó không kiếm cớ moi tiền của ổng thì thôi chứ hơi đâu mà chăm lo đủ điều như thế. Giả sử nó giả vờ làm vậy thì theo nhưng cha nội nào đó ghi trên tờ báo tao đọc được là “Những gì giả tạo dù có cố gắng cách mấy cũng không gây được thiện cảm cho người đói diện” thì cũng phải lòi cái đuôi ra. Với tao đâu phải dạng vừa đâu mà dễ gạt...
- Cảm ơn mày. Nhưng thật ra...
- Thật ra cái gì... Đừng nói là...
- Không phải như mày nghĩ đâu. Tao chỉ muốn nói với mày cái này thôi. Thật ra thằng Duy từ lúc quen ông Phong tới giờ nó chưa thật sự tin tưởng ổng hoàn toàn. Trong lòng nó lúc nào cũng bất an nhiều thứ lắm. Mày biết đó. Vụ thằng Tùng làm nó bị đả kích không nhỏ. Tao hồi đó phải vất vả lắm mới làm nó tạm quên được. Rồi sau này thì có thêm ông Phong thì nó càng tự tin hơn mà buông bỏ được cái chuyện trời đánh đó. Nhưng có một điểm yếu là cả hai người lại quen nhau trong một thời gian quá ngắn như vậy nó cứ sợ. Tuy không nói ra mặt nhưng lúc nào nó cũng canh cánh trong lòng. Nó cứ sợ ông Phong sẽ bỏ rơi nó giữa chừng hay gì gì đó. Hồi tuần trước lúc ông Phong ổng biến mất nó càng sợ hơn. Tao phải nói dữ lắm nó mới “thông” đó. Rồi đêm đó ai ngờ nó “thông” tới mức “hiến xác” cho ổng luôn. Nhỏ Uyên quyết định kể cho con Tâm nghe việc này cốt để nó hiểu Duy hơn.
- Ủa vậy là cái bữa tao thấy cái dấu đỏ đó là lần đầu tiên của nó đó hã. Tao cứ tưởng “gạo nấu thành cơm” lâu rồi chứ. Con Tâm quay qua chớp chớp mắt.
- Ừ. Bữa đó cơm mới chín đó. Trước đó ngâm nước còn sống nhăn hà. Há há. Nhỏ Uyên lại bắt đầu pha trò.
- Công nhận hợp nhau ghê. Tưởng sao. Hóa ra cả hai bên chưa bên nào “cắm rễ”. Toàn là cây mới trồng không. Thôi được rồi. Tao với mày hợp tác giải quyết vụ này. Oke?
- Oke. Á... Trời đất ơi. Nãy giờ lo nói mà lố hết hai cái ngã tư rồi. Vòng lại. Vòng lại mày... Nhỏ Uyên chợt la lên...
- Bà già. Dư xăng quá ha... Đi làm từ thiện mà còn bị hành... Càm ràm một lúc rồi hai đứa nó cũng chạy tới nhà Duy nhưng cửa vẫn còn khóa ngoài. 
- Ủa. Nó đi đâu mà chưa về nhà nữa vậy trời...
- Dám lại ra đó rồi...
- Đó là chỗ nào?
- Mỗi lần nó có chuyện gì buồn hay gút mắc trong lòng nó đều ra đó. Mày chạy theo tao... Nói rồi cả hai đứa con gái đó lập tức chạy đi giữa cái nắng hừng hực của buổi trưa...
----------------------------------------------------------------------------------------
Về phần Duy. Cậu lại ra đây. Cái nơi có những “chiến lũy” bao bọc. Nơi mà không ai có thể làm phiền cậu. Tuy đã ra đây nhiều lần nhưng mỗi lần đều là một cảm giác khác nhau. Mùi gió, mùi cỏ, mùi đất quyện vào nhau thành một thứ mùi hỗn hợp của thiên nhiên. Mùi hương ấy tuy có hơi thô cứng nhưng lại là thứ mùi làm cậu cảm thấy dễ chịu và thư thái nhất. Chọn một góc ngồi xuống cậu bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra hai hôm nay. Đầu tiên là Việt. Sao tự nhiên Việt lại như vậy? Hằng ngày trong lớp cậu ta rất lành tính, hơn nữa cậu ta còn là một trong số những người bạn hiếm hoi của cậu mà. Cặp nhẫn kia ở đâu ra? Nếu Việt thích cậu thật thì phải bày kế để quyến rũ cậu chứ sao lại hại cậu. Nếu chỉ để chia cách hai người thì đó là một thất sách. Vì nếu làm vậy thì dù cậu và Phong có chia tay nhau cậu cũng sẽ ghét Việt hơn sao? Còn Phong. Sao anh lại thiếu tin tưởng vào cậu như thế. Chỉ với vài lời nói và một cặp nhẫn là anh đã như vậy rồi sao... Mà cũng đúng. Mày cũng có tin tưởng tuyệt đối vào người ta đâu mà mày bắt người ta phải tin mày chứ. Nếu lúc đó chịu khó đứng giải thích thì bây giờ mọi chuyện có khác hơn không nhỉ? Ít ra lúc đó phải tự bào chữa thì lợi thế cũng sẽ nghiêng về mày nhiều hơn chứ Duy? Đang đánh vật với dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu thì...
- Biết ngay là mày sẽ ra đây. Nhỏ Uyên xuất hiện từ sau đám cỏ trước mặt Duy. Đi kế sau lưng là con Tâm.
- Biết ngay là thể nào mày cũng ra đây tìm tao. Còn cái bà nào đằng sau sao cũng ra đây. Cậu nhoẻn miệng cười với hai đứa nó.
- Ra để xử tội cưng á. Chuyện lớn vậy mà dám giấu tụi chụy là sao hã. Con Tâm hất mặt lên nói.
- Hừm. Điều tra nhanh quá hen. Mà biết sớm biết muộn gì thì cũng biết rồi đó thôi. Cậu chẳng hỏi lại coi con Tâm đã điều tra được những gì vì cậu dư biết với khả năng của nó thì dò la những chuyện xảy ra trong trường này dễ như trở bàn tay. Với cái sân đó không phải vắng tới mức không có ai đi qua.
- Vậy giờ mày tính sao? Nhỏ Uyên hỏi cậu.
- Tao cũng chẳng biết nữa. Tao đang mệt mỏi lắm... Cả đêm qua tao cũng nghĩ cách đó mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Vì Việt thân với anh Phong bao nhiêu năm nay. Còn tao mới chưa được nửa năm nữa. Phía Việt thì giờ tao chưa rõ mục đích của cậu ta là gì nên chẳng biết phải xử lý ra sao. Phong thì lại có vẻ tin Việt hơn tao.
- Thằng xà mâu. Cái khả năng phân tích thường ngày của cưng đi đâu hết rồi. Đúng là có thông minh cách mấy thì khi yêu cũng thành thằng đần. Nghe tao nói nè. Mà xưng mày – tao luôn nha. Xưng ông – tui hoài tao thấy rợn rợn. Con Tâm nhảy vô.
- Muốn gọi gì đó gọi. Đừng gọi bằng con là được rồi. Cậu ráng cười với nó.
- Nghe tao phân tích há. Thằng Việt đầu tiên nó sẽ tiếp cận mày. Nó sẽ ve vãn mày để chọc tức anh Phong lên. Rồi hai người sẽ xảy ra xích mích...
- Nhưng hôm qua nó đâu làm vậy... 
- Mày im. Nghe tao nói tiếp. Vốn dĩ nó sẽ theo kế hoạch đó để tách mày với anh Phong ra. Nhưng xui là hôm qua anh Phong xuất hiện đúng ngay cái lúc nó vừa bắt đầu ve vãn mày. Tao đoán lúc đó nó hơi rối trí khi anh Phong xuất hiện nên mới phải bày ra cái chuyện mày với con Uyên đóng kịch rồi cá độ gì đó. Xong rồi mày lật mặt phản lại nó. Tuy là có hơi mạo hiểm vì quá hoang đường và đường đột. Nhưng mày nghĩ đi. Nếu nó không tìm được một lý do nào đàng hoàng để giải thích cho cái hành động hôn mày thì chắc anh Phong đã bụp nó rồi. Và coi như kế hoạch của nó phá sản. Nếu vậy thì sao nó không thử liều một phen? Với tao dám cá nó đã dựa trên cái tình cảm giữa anh Phong và nó bao nhiêu năm nay để đi cái nước cờ mạo hiểm này. Rồi dám sẵn có cặp nhẫn ở đó nên nó bung ra luôn. Hiểu chưa?
- Nếu vậy thì coi như kế hoạch của Việt thất bại rồi còn gì nữa. Rồi sau này làm sao Việt tiếp cận tao được nữa? 
- Đúng là ngu. Nó không có mê mày. Nó mê anh Phong. Hiểu chưa. Thôi tao nói đơn giản vầy nè. Lúc đầu nó định sẽ tiếp cận mày rồi tạo ra một đống hiểu lầm cho mày với anh Phong phải chia tay. Lúc đó mà vừa mang tiếng lừa dối, vừa mất anh Phong. Nhưng vì hôm qua nó đã dám chơi liều như vậy nên tao đoán nó muốn triệt hạ mày ngay từ bây giờ luôn. Cái câu chuyện nó nghĩ ra cũng khá hợp lý nên mới làm anh Phong mất lòng tin vào mày như vậy. Và bây giờ tao đoán nó đang kiếm cách để nói xấu mày trước mặt anh Phong để mày với ảnh sớm out. Nói chung cỡ nào thì mày cũng sẽ là đứa bị loại khỏi cuộc chơi. Cỡ nào thì anh Phong cũng sẽ ghét và thù mày vì ảnh rất ghét ai lừa dối ảnh...
- Hừm. Tưởng chừng đơn giản mà cũng cao tay ghê. Cỡ nào thì thằng Duy cũng chết. Nhỏ Uyên ngồi nghe con Tâm nói nãy giờ rồi gật gù phán.
- Mà sao mày lại nghĩ Việt thích anh Phong?
- Lại ngu. Mày biết nói là nó thân với anh Phong bao nhiêu năm nay mà mày không động não lên tí được hã? Nếu nó thích mày thì hôm qua lúc anh Phong xuất hiện nó đã lựa chọn cách khác là đối đầu trực tiếp với ảnh để giành giật mày chứ khi không đi đặt điều hại mày cho mày ghét nó à. Hơi đâu mà phải đánh một cái vòng lớn như vậy. Với mày nghĩ đi. Nó với mày trên lớp cũng lạt như nước ốc chứ có thân tình gì mà mê mày. Nói thật. Giữa anh Phong với mày thì anh Phong vẫn là lựa chọn tốt hơn. 
- Ê. Mày nói làm như nó mất giá lắm không bằng. Nhỏ Uyên nhéo hông con Tâm.
- ... Sau khi nghe con Tâm phân tích nãy giờ cậu đã thông suốt. Chuyện khá đơn giản nhưng cậu phải mất cả đống thời gian để suy nghĩ. Đúng là khi yêu thường người ta không suy nghĩ được nhiều. Ở đâu đó có nói. Khi yêu người ta không suy nghĩ bằng não mà bằng trái tim. Mà trái tim thì lúc nào cũng yếu đuối hơn bộ não. 
- Hey. Tỉnh lại... Làm gì mà ngồi thừ mặt ra vậy... Mày nghĩ ra được phải làm gì chưa? Con Tâm lay lay cậu.
- Chưa. Nếu Việt đã lợi dụng mối quan hệ của cậu ta và anh Phong bao nhiêu năm nay để đánh ván cờ này thì không đơn giản đâu. Hơn nữa xét bề ngoài và biểu hiện thường ngày thì khó để người ta tin là Việt lại mưu mô như thế. Bây giờ không thể chạy đến trước mặt anh Phong mà nói là Việt như kia như nọ được. Phải có cách nào đó để cậu ta lòi ra cái đuôi cáo thì mới giải quyết được chuyện này.
- Mày bắt đầu “tỉnh ngộ” rồi đó. Haha. Tốt. Vậy mới là “thằng quỷ nhỏ” chứ. Con Tâm vỗ vai cậu bôm bốp.
- Giờ về nhà tao. Tao nấu cơm cho hai đứa bay ăn. Đói bụng quá. Trong lòng Duy đã nhẹ nhõm được phần nào khi biết rõ âm mưu của Việt để có thể định hình được cậu sẽ làm gì trong thời gian sắp tới.
- Oke. Duyệt. Há há. Cả nhỏ Uyên và con Tâm đồng thanh.

------------------------------------------------------------------------------

“Nhìn rổ cá mà cậu không nói nên lời. Từ lúc bước ra khỏi chợ cậu đã không thể nào tránh khỏi cái cảm giác nhớp nhớp tuồn tuột đang lan tỏa khắp người. Về nhà đổ ra rổ để rửa lại từng con mà cậu nổi hết gai óc. Cả đám cá cứ trườn qua lại rồi quắn quéo quẫy quật trong rổ. Cậu nhìn rổ cá mà không biết bắt đầu từ đâu. Nhẹ nhàng nhón hai ngón tay chạm vào một con. Quẫy... Rụt tay lại... Lần thứ hai... Quẫy quậy... Lại rụt tay... Ghê rợn... Cậu nhắm mắt đưa tay vào rổ lần ba thì... AHHH...... Cho đưa tay vào quá sâu nên cả đống cá thi nhau quằn quại qua lại tay Duy làm cậu hoảng hồn la lên rồi vung mạnh tay và cả rổ cá đổ hết ra nhà...” (Trích Chap 2)
Vẫn là tình cảnh y chang buổi trưa hôm đó. Nhưng hôm nay chẳng có ai chạy vào xem cậu ra sao. Cũng chẳng có ai ngồi co chân lên bàn và nhăn nhúm mặt lại vì sợ lũ cá kia. Hai nhỏ con gái thì đang nằm trên phòng buôn dưa lê nên nào có để ý dưới này đang xảy ra chuyện gì. Đứng nhìn mấy con cá chòi quẫy tán loạn dưới đất mà trong lòng cậu dâng lên một nỗi nhớ da diết... Lúc ghé vào chợ mua đồ ăn thì cả ba có đi ngang qua sạp bán cá. Hai nhỏ kia đều thích ăn lẩu cá kèo nên xông vào lựa rồi hốt ra cả đống cá mà không biết cậu đang đứng chết trân. Phần vì sợ những con cá. Phần vì nhớ người đòi ăn lẩu cá kèo lúc trước. Sau lần đó thì món này hoàn toàn bị gạch tên khỏi thực đơn của hai người nên chẳng bao giờ cậu phải đụng đến những con cá kia nữa.Nhưng bữa nay lỡ hứa với tụi nó rồi. Liều mạng làm đại chứ biết sao đây. Và rồi kết quả cũng đâu vào đó...
- Biết sợ mà sao cứ khoái nấu cái này vậy? Tiếng của Phong vang lên từ cửa bếp làm cậu giật mình. Trong khoảnh khắc mọi giác quan trên người cậu đều đông cứng lại vì quá bất ngờ. Không phải trùng hợp vậy chứ?
- Anh... Sao... Cập lắp bắp không nói nên lời. Có lẽ vì đang quá vui mừng khi thấy anh xuất hiện. Vẫn y như hồi đó. Phong từ từ ngồi xuống nhặt từng con cá vào rổ trở lại nhưng thay vì là khung cảnh nhí nhố như xưa thì hôm nay một bầu không khí nặng nề ảm đạm đang bao trùm căn bếp. Cậu vẫn đứng yên đó nhìn anh mà không nói được câu nào. Nói đúng hơn là chẳng biết nên nói gì. 
- Sợ thì đừng có tự làm khó mình. Phong nói rồi lẳng lặng đặt rồ cá lên bàn.
- Sao... Sao anh lại ở đây? Em tưởng... Cậu khó khăn lắm mới nói ra được vài chữ.
- Không tính ghé. Nhưng vô tình đi ngang. Nghe trong nhà đổ bể gì đó nên vô coi thử. Tôi về đây... Anh lẳng lặng quay đi.
- Đừng... Cậu chạy theo níu tay Phong. Anh quay lại nhìn cậu, mắt đối mắt, mặt đối mặt nhưng không có câu nói nào được thốt ra nữa. Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy cho đến khi Phong lại lên tiếng: 
- Trưa nay chịu khó ăn cơm một mình. Tôi không biết lúc này nên đối diện với em thế nào nữa... Nói rồi anh rút tay ra khỏi tay cậu tiếp tục bước ra cửa.
- Anh... đừng đi mà... Cậu chạy đến ôm chầm rồi gục đầu vào lưng anh. Giọng nói đã có phần lạc đi...
- Em cho tôi chút thời gian để suy nghĩ được không? Phong khẽ đưa tay lên bóp nhẹ bàn tay cậu đang ghì lấy vai anh... 
- E hèm... Uyên và Tâm từ trên lầu đi xuống đã thấy cảnh tượng đó. 
- Thấy chưa. Không có tôi ở đây em cũng đâu có một mình đâu. Anh quay lại nhìn cậu mỉm cười.
- Anh Phong à... Thật ra... Con Tâm tính nói gì đó nhưng khi thấy Duy lắc đầu ra hiệu thì dừng lại.
- Anh về đi. Em sẽ đợi... Cậu buông anh ra rồi nói khẽ. 
- Cảm ơn em. Lúc này đây Phong đang rất muốn ôm chầm lấy “đầu bếp nhỏ” của anh rồi đặt lên đôi môi kia một nụ hôn thật sâu và mãnh liệt. Ngay từ lúc ánh mắt hai người chạm nhau anh đã bắt đầu không thể làm chủ được mình. Anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy ánh mắt đượm buồn đó đang nhìn anh tha thiết như một lời khẩn xin anh hãy ở lại. Chưa bao giờ cậu nhìn anh bằng ánh mắt đó. Rồi khi cậu chạy lại ôm rồi gục đầu vào lưng anh. Mọi ý chí trong đầu anh dường như tan rã. Anh muốn bỏ qua hết mọi chuyện đã xảy ra để tiếp tục ở bên cậu như mọi khi. Nhưng rồi những câu nói của Việt lại văng vẳng trong đầu làm anh phải tiếp tục đánh vật với những dòng suy nghĩ ngồn ngang. Và như một cách tốt nhất để thoát ra khỏi tình huống khó xử này. Anh xin cậu hãy cho anh thời gian để có thể đưa ra quyết định đúng đắn mặc dù trong lòng anh rất muốn tin cậu không phải thế nhưng... Lại nhưng... Việt xưa giờ là một cậu em rất tốt của anh? Tại sao lại phải làm vậy chứ? Ắt hẳn phải có nguyên do. Và để công bằng cho cả ba thì anh muốn cái nguyên do đó phải được rõ ràng. Vì thế lúc này đây anh không được phép yếu lòng. “Nhóc con, nếu em thật sự không như vậy thì hãy chờ anh, anh sẽ giải quyết thỏa đáng vụ này”. Ít ra trong lòng Phong lúc này vẫn có một niềm hi vọng rằng cậu không lừa dối anh...
- Thôi. Đi vô. Đừng có nhìn nữa. Người ta đi mất tiêu rồi. Con Tâm ra kéo cậu vào sau khi Phong đã đi khuất.
- Sao hồi nãy mày không để con Tâm nói ra hết đi... Nhỏ Uyên lên tiếng hỏi.
- Tụi mày biết phân tích chuyện ra như vậy mà sao không nghĩ xa hơn tí. Hai đứa bay đang ở trong nhà tao đó. Hồi nãy mà con Tâm xì ra hết thì anh Phong có tin không hay sẽ nghĩ là tao kéo hai đứa bay về đây để bàn kế hoạch rồi sẵn có ảnh qua nên mày mới lẹ miệng nói luôn. Thà im lặng rồi tìm cách cho Việt lòi đuôi không phải tốt hơn sao?
- Há há. Mày nói hay lắm... Nhưng mày cho tao biết mày định làm gì cho thằng Việt lòi đuôi ra đây? Con Tâm cười cười nói với cậu.
- Ừ... Thì... Chưa nghĩ ra...
- Vậy mà cũng bày đặt lý sự... Hai cưng lại đây nghe chụy bàn kế nè. Đầu tiên tụi mình sẽ bắt nó xuống cái nhà kho sau trường. Cái này ba thằng kia dư sức... Xong rồi...... abc... xyz... zyt....jhd.... Mày lúc này phải thật kiên quyết với dữ dằn lên thì nó mới sợ... Sau đó thì... @ % ^ # $ * ! & ( # $ % ~ .....
-----------------------------------------------------------------------------------------------
- Rồi. Thằng Việt tới rồi kìa. Tụi mày nhào ra đi. Con Tâm phẩy tay ra lệnh.
- Êh. Thằng kia đứng lại. Hai thằng Bình, Phương phóng ra chặn ngang.
- Hai thằng mày muốn gì? Việt lùi lại thủ thế. 
- Muốn mời mày đến nói chuyện với đại ca của tụi tao chút thôi.
- Đại ca? Ý mày là con Tâm? 
- Hỏi nhiều quá mày. Giờ có đi không? Thằng Phương bắt đầu giở giọng đe dọa.
- Tao không thích đó rồi sao? 
XOẸT... AAAA... Thằng Hoàng nhân lúc hai đứa kia phân tán sự chú ý thì áp sát phía sau rồi dùng kềm chích điện làm Việt ngất tại chỗ...
- Rồi. Khiêng nó đi. Nhanh lên... Con Tâm ra lệnh... 
RÀOOO... Sau bị khi dội vài xô nước thì Việt đang dần tỉnh lại... Nó đang bị trói gô dưới đất. Ba thằng Bình, Phương, Hoàng đang thay phiên nhau dội nước lạnh lên người nó. Ngay khi lấy lại ý thức nó lập tức la lối...
- Tụi mày muốn gì? Thả tao ra... Vừa la nó vừa ra sức vùng vẫy.
- Chào anh Việt. Mấy hôm nay em nhớ anh lắm đó... Duy từ trong một góc tối bước ra.
- Duy... 
- Sao? Bữa nay anh có đem cặp nhẫn theo không? Đưa đây em đeo lại nè... Cậu nói giọng bỡn cợt.
- Tao không ngờ mày lại dùng cách hạ lưu như vậy để bắt tao tới đây đó. 
- Chà chà. Chứ anh nghĩ em là người thế nào??? Anh nói anh rất yêu em mà? Sao anh không hiểu em tí nào hết vậy? Đâu phải tự nhiên mà em chơi với đám con Tâm này đâu anh... 
- Mày muốn gì nói thẳng ra đi đừng vòng vo...
- Thẳng tính quá. Vậy em nói luôn ha... Em muốn anh giải thích với anh Phong vài câu để anh Phong quay lại bên em như lúc đầu thôi. Có được không anh yêu? Cậu tiếp tục nói bằng một giọng điệu ngả ngớn..
- Mày đừng hòng. Không dễ dàng gì mà tao tách hai đứa mày ra được... 
----------------------------------------------------------------------------------------
- Chết rồi anh Phong ơi. Tụi em thấy tụi con Tâm mới dí điện làm anh Việt ngất xỉu rồi khiêng ảnh xuống nhà kho sau trường đó. Anh đi xuống đó nhanh đi. Lỡ mà... Phong đang ngồi trên băng ghế đá thì bỗng nhiên có hai đứa con gái học cùng lớp Việt chạy vào nói với anh bằng giọng hớt hơ hớt hải. Nghe vậy anh lập tức chạy xuống nhà kho. Vừa đến nơi thì...
RẦM... BỐP... BỐP.... BINH.... Sau cái phẩy tay của cậu ba thằng Bình, Phương, Hoàng đồng loạt ra sức đánh đấm Việt không thương tiếc. Nó chỉ biết co người lại để chịu trận.
- Anh Việt à. Sao anh còn ngoan cố quá vậy? Chỉ vài câu thôi sao anh cũng không chịu giúp em giải thích với anh Phong là sao?.... Là tiếng của Duy mà. Sao em lại ở trong đó??? 
- Không bao giờ... Đừng mơ... 
- Vậy cưng đừng trách em nha. Tiếp tục đi...
- Nhưng tụi em sợ đánh tiếp nó sẽ... Tiếng thằng Phương đang can ngăn cậu.
- Kệ mẹ nó. Có gì tao kêu ông Phong bảo kê tụi bay. Tao ghét nhất đứa nào phá hỏng chuyện của tao. Anh đứng bên ngoài nghe mà không tin vào tai mình. Đó có phải là “nhóc con”, là “đầu bếp nhỏ” của anh không? Sao giọng điệu của em hôm nay khác quá? Có phải anh đã nghe lầm không?
- Nhưng... Tiếng thằng Hoàng ngập ngừng...
- Tao nói quất tới đi. Cho nó chết mẹ nó. Dù gì nó cũng đã phá banh chuyện của tao với ông Phong bữa giờ. Bao nhiêu thứ tao gầy dựng giờ đang có nguy cơ mất hết vì cái thằng này... Tiếp tục đánh. Chừng nào nó chịu đồng ý mới...
RẦM... Cửa nhà kho mở toang... BỐP... Phong lao tới đấm vào mặt cậu làm cậu không kịp trở tay mà ngã nhào xuống đất. Thằng Hoàng nhảy vào can ra thì bị anh bồi thêm cột cú đá ngã văng vào góc tường.
- Anh Phong... Sao anh lại ở đây? Ai báo cho anh biết? Cậu ôm mặt quệt máu đang chảy ra từ miệng rồi lồm cồm bò dậy...
- Tôi không ngờ cậu lại dùng đến cách này để ép Việt đó. Vừa nói anh vừa nhìn cậu bằng đôi mắt tóe lửa. 
- Em... Em chỉ muốn Việt phải nói ra sự thật thôi... Nhưng....
CHÁT... Lại thêm một cái tát... Má cậu đỏ rần lên bỏng rát. Cái tát rất mạnh...
- Sự thật gì? Nếu cậu thật sự ngay thẳng thì có cần dùng tới cái cách này không? 
- Nhưng... Việt đã nói dối... Em chỉ muốn dùng cách này để....
- Im đi. Từ nay tốt nhất cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không thì đừng trách. À. Hồi nãy tôi có nghe cậu nói những thứ cậu gầy dựng gì đó... Chắc tôi nên xem xét lại chuyện Việt nói là cậu muốn lợi dụng tôi để tạo dựng thế lực có đúng không nhỉ?
- Anh Phong. Những gì em nói trưa hôm đó đều là sự thật. Giờ anh thấy rồi đó. Duy à. Anh không ngờ em lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy... Việt sau khi được cởi trói thì bám rịt lấy Phong.
- Mày im đi... Cậu sấn tới...
- Lùi lại... Nếu cậu còn muốn sống... Phong gầm lên từng chữ làm những người có mặt đều lạnh sống lưng...
- Không lẽ anh không tin em sao? Cậu nhìn anh rồi hỏi.
- Tin cậu? Với những gì xảy ra, những gì tôi nghe được nãy giờ tôi còn có thể tin cậu à?
- Nhưng thật sự là Việt đã nói dối mà. Em không có như thế... Mắt cậu bắt đầu đỏ lên...
- Em đừng như vậy nữa Duy à. Em đã lún quá sâu rồi. Em lừa dối anh cũng không sao nhưng em đừng làm vậy với anh Phong. Anh Phong là người anh mà từ nhỏ đến giờ anh rất coi trọng. Xin em đừng tiếp tục lún sâu vào tội lỗi như vậy nữa... Việt bắt đầu “đổ dầu vào lửa”... Nó thấy rằng đây là cơ hội tốt để triệt hạ cậu.
- Anh Phong. Đây là ý của em. Duy nó không... Con Tâm thanh minh nhận trách nhiệm.
- Tụi mày đều là cá mè một lứa hết mà. Việt quay qua mỉa mai cả đám. Đặc biệt là Duy. Nó cảm thấy đắc thắng khi Phong lại lần nữa xuất hiện đột ngột. 
- Thôi. Chấm dứt tại đây nhé. Tôi xem như chưa từng quen cậu. Việt. Đi thôi... Phong lạnh lùng nói rồi kéo tay Việt đi ra khỏi nhà kho.
- Anh Phong... Cậu gọi với theo nhưng chẳng có tín hiệu gì báo rằng anh sẽ quay lại nhìn cậu. Có lẽ sự tức giận đã làm anh không còn nghe thấy gì nữa rồi...

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 10 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét