Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 5 -



- CHAP 5 -

- Hèm. Cuối cùng thì thằng Phong cũng tìm thấy cục cưng mới rồi ha. Sáng hôm đó Phong chở Duy đi học và ghé xe bánh mì của dì Tư như thường lệ. Nhìn cái kiểu ngồi của cậu nép sát lưng còn thì bàn tay đặt hờ lên eo Phong dì Tư hiểu ngay được mối quan hệ giữa hai người. Vì cái vị trí kia hầu như chưa ai từng được ngồi lên cũng như cái eo kia không phải muốn là vịn vào ngoại trừ...
- Đâu có đâu Tư. Con với ổng là bạn bình thường thôi mà. Duy chống chế.
- Chắc là bạn bình thường không? Anh quay lại hỏi cậu.
- Anh... 
- Không sao đâu. Dì Tư biết hết chuyện của anh mà. Giấu không nổi đâu nhóc.
- Nhưng mà cũng ngại ngại sao đó...
- Tối qua đùng đùng đi “đánh ghen” sao không ngại... Nói rồi anh đặt nhanh lên má cậu một nụ hôn. Lại có người đỏ mặt...
- Nhìn hai đứa lúc này y chang như thằng Phong với thằng Bảo hồi xưa vậy đó. Cũng y chang vầy. Một đứa thì ngồi chọc một đứa thì ngồi mắc cỡ. Còn...
- Tư... Phong quay qua dì Tư khẽ nhăn mặt. Như chợt hiểu ý anh dì cũng ngưng ngang câu chuyện.
- Thì ra cậu ấy tên Bảo. Duy lẩm nhẩm trong miệng.
- Dì chỉ vui miệng nói vậy thôi chứ dì dư biết bây giờ con là cục vàng cục cưng của thằng Phong mà. Dì Tư ra nói nhỏ như muốn trấn an để cậu đừng suy nghĩ lung tung.
- Dạ... Duy không biết nên nói gì nữa vì trước mắt vẫn còn ngại với dì Tư – dù gì cậu cũng chỉ mới gặp bà có vài lần nên vẫn chưa quen lắm.
- Em đừng ngại gì hết đó. Dì Tư cũng như dì ruột của anh vậy. Dì tâm lý và hiểu người khác lắm. Mai mốt em còn gặp dì dài dài. Mạnh dạn lên. Anh nói với cậu khi đã rời khỏi chỗ dì Tư.
- Dạ. Từ từ rồi mới quen thân được chứ anh. Duy siết tay ôm anh chặt hơn.
- Không sợ người ta thấy rồi nói này nói nọ hã? 
- Không. Vì trước giờ em nghe nhiều lắm rồi. Nghe riết cũng lờn. Với đang đi ngoài đường nữa. Ai đâu mà để ý hai đứa mình.
- Haha. Tốt. Ôm chặt. Anh chạy lẹ. Ra lệnh xong Phong rồ ga chạy nhanh tới trường. Ngồi sau tuy có chút sợ nhưng cậu cảm thấy rất an tâm khi nhìn lên bờ vai rộng và mạnh mẽ phía trước mình.
- Thần linh ơi. Bỏ ra coi Duy. Ngoài đường mày ôm cha Phong sát rạt vậy. Người ta nhìn quá trời kìa. Nhỏ Uyên ở đâu xuất hiện chạy kế bên lên tiếng.
- Nhìn thoải mái đi. Không lẽ tao ôm người yêu cũng cấm hã?
- Ghê quá. Ghê quá. Tao mới bỏ mày có một đêm mà giờ mày thành yêu tinh rồi. Tối qua chắc tưng bừng lắm ha...
--------------------------------------------------------------------------
Tối hôm trước...
- Em vô nhà đi. Anh cũng về đây. Ngủ sớm mai anh qua rước đi học.
- Dạ. Mà anh về bằng gì? Xe chạy mất tiêu rồi.
- Anh mà búng tay một cái là xe xếp chật chỗ này nha nhóc. Phong vừa nói vừa búng tay chóc chóc.
- Nãy giờ búng cả chục cái rồi mà có ai hay chiếc xe nào tới đâu ta. 
- Ừ ha. Không có ai tới hết. Làm sao anh về đây Duy? 
- Ai biết được...
- Hay tối nay cho anh ngủ lại nha. Không lẽ em nỡ đuổi anh về lúc đêm khuya như vầy sao? Anh làm mặt phụng phịu với cậu.
- .... Cậu đắn đo suy nghĩ. Dù gì cũng đã chính thức quen nhau rồi mà. Hồi đó là bạn ở lại ngủ trưa còn được không lẽ bây giờ “ngủ đêm” không được.
- Thôi. Giỡn đó. Anh ra đầu đường kiếm Taxi. Vô ngủ đi. Mắt em díp lại hết rồi kìa. Anh nói rồi lấy ngón tay vuốt mũi cậu. 
- Khoan đã. Anh vô nhà đi... Cậu chỉ nói nhiêu đó rồi quay mặt chạy vào nhà bỏ mặc “đại thiếu gia” đang tủm tỉm cười thầm.

- Alo. Sáng mai 6 giờ đem xe đến xyz dùm tôi nhé. Tối nay tôi không về nhà. Anh rút điện thoại ra gọi cho ai đó rồi cũng nốt gót cậu vào nhà... 
- Duy. Không sợ đêm nay ngủ lại anh sẽ... Chưa kịp nói dứt câu thì Phong đã thấy cậu đem gối mền xuống để lên sofa.
- Tối nay anh lên phòng ngủ đi em ngủ dưới này cho. Vừa nói cậu vừa ngồi xuống Sofa.
- Trời. Có cần làm quá vậy không? Mọi khi anh vẫn ngủ trưa ở đây mà. Có vẻ anh đang khó chịu với hành động của cậu.
- Nói thiệt là buổi trưa toàn anh ngủ chứ em có ngủ đâu. Anh có thấy bao giờ ngủ dậy mà em nằm kế anh chưa. Hì hì. Bây giờ ban đêm phải đề phòng chứ. Cậu le lưỡi chọc anh.
- ...
- Ủa sao im ru vậy? Ế. Làm gì vậy... Đáp lại câu hỏi là hành động bế xốc cậu lên phòng.
- Thử ngủ chung với anh đêm nay rồi coi sáng mai em thử đi xét nghiệm coi có còn zin không ha. Vừa bế cậu lên phòng Phong vừa nói.
- Anh nói gì vậy hã??? Cậu đỏ mặt.
- Thử ngủ với anh đêm nay coi anh có làm gì em không. Anh lặp lại lần nữa. Hai hàng chân mày đã từ từ cong lên.
- Anh giận hã? Lúc này cậu đã thôi không vùng vẫy nữa mà nằm im trong vòng tay Phong để mặc anh bế cậu lên phòng. 
- Không. Chỉ là anh cảm giác em vẫn còn giữ khoảng cách và đề phòng anh thôi. 
- Xin lỗi em không có ý đó. Thật ra Duy không có ý gì cả. Chỉ là cậu ngại khi nằm kế anh thôi. Mấy hôm anh ở lại ngủ trưa có khi nào cậu ngủ yên đâu. Toàn canh anh ngủ là cậu tót xuống nhà dưới coi TV tới lúc anh ngủ dậy. Nhiều khi ngủ quên trên Sofa thì cậu chỉ nói qua loa là khi nãy khó ngủ xuống coi TV rồi ngủ quên. Còn hôm nay thì khác... Cậu sợ... Nỗi ám ảnh vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
- Em nghĩ gì mà suy tư vậy? 
- Không có gì đâu. Thôi anh ngủ đi. Nói rồi cậu với tay tắt đèn ngủ rồi nằm xoay lưng lại phía anh.
- Em sợ anh sẽ giống thằng Tùng hã? Anh ôm cậu từ sau lưng rồi thì thầm.
- ...
Phong không nói gì nữa mà ôm chặt Duy. Anh hiểu lúc này cậu đang suy nghĩ chuyện gì. Anh mong cậu có thể sớm thoát khỏi cơn ác mộng kia mà toàn tâm toàn ý đến bên anh. Bên này Duy đang nằm yên cảm nhận hơi ấm từ cơ thể và vòng tay anh đang lan tỏa khắp người cậu. Cậu cảm thấy được hơi thở của anh và cậu như đang hòa làm một. Một cảm giác thật bình yên và hạnh phúc... Niềm hạnh phúc tưởng chừng đã thất lạc...
--------------------------------------------------------------------------------------
- Mày nghĩ vớ vẩn gì vậy Uyên? Tối qua ổng ngủ ngáy như trâu làm tao mất ngủ cả đêm nè. Duy giả bộ ra vẻ nhăn nhó.
- Thiệt hôn đó... Tao tưởng “ình chéo” um xùm gãy hết mấy cái giường rồi chứ. Haha...
- ...
- Uyên. Xuỵt! Lúc này Phong mới quay qua đưa ngón tay lên miệng ra dấu muốn Uyên đừng nhắc tới chuyện đó nữa.
- Tao xin lỗi. Tao không cố ý đâu... Nhỏ Uyên biết mình đã gây “trọng tội” nên chỉ dám lí nhí khều khều cậu.
- ...
- Duy. Chiều nay đi chơi với anh không? Phong chuyển chủ đề.
- Ê Ê. Đánh lẻ hã. Cho tui ở nhà hããããããããã cha nội..... Nhỏ Uyên la làng lên.
- Thông cảm đi cô em. Phải cho tụi này có tí xíu không gian chứ. Với lại tối nay tính như là lần hẹn hò đầu tiên đó. Tính theo phá hã...
- Ai thèmmmmmmm....... Đi đi cho khuất mắt tuiiiiii.... Hứ..... Nhỏ nguýt dài rồi chạy vào bãi giữ xe trước.
- Anh Phong. Bữa nay cúp một bữa đi. Tự nhiên em không có hứng đi học nữa Với lại bữa nay cũng chỉ có 2 tiết... Cậu chợt lên tiếng.
- Hãã...ã..ã... Phong trố mắt nhìn cậu. Từ lúc biết Duy tới giờ đây là lần đầu cậu đòi cúp học mặc dù những lần trước anh rủ cậu đều từ chối.
- Thiệt đó. Vòng xe ra đi anh. Cậu giật giật áo Phong.
- Bó tay. Người gì mà lâu lâu cứ làm người ta bất ngờ không đỡ được. Anh chịu thua cậu. Có lẽ anh còn phải tìm hiểu Duy thêm một thời gian nữa mới có thể hiểu hết về cậu. Cậu nhóc này của anh không đơn giản như anh tưởng.
- Rồi giờ đi đâu đây? Không lẽ cứ chạy vầy đó hã? Phong quay lại hỏi.
- Ờ hen. Chẳng biết đi đâu nữa. Thôi anh muốn chở em đi đâu cũng được.
- Ôi trời. Tự nhiên rủ cúp cho đã rồi kêu không biết đi đâu. Em cũng ít có bình thường quá ha. 
- Ừ thì ít bình thường nên mới yêu người dư bình thường như anh nè. Haha. 
- Để anh chở em tới nơi này. Ngẫm nghĩ một lát rồi Phong cũng đã quyết định ra nơi mà anh sẽ chở cậu tới. Còn Duy ngồi sau lưng cho anh chở đi cũng chẳng có tâm trạng gì. Vì vốn dĩ cậu đang không tập trung. Hồi sáng tự nhiên nghe nhỏ Uyên nói vậy trong lòng cậu thấy khó chịu nên chẳng muốn vô lớp nữa. Dù chuyện đã cũ và giờ cậu đã có anh nhưng sao vẫn không thể nào quên được cái cảm giác đó.
KÉT. Điểm đến là bãi đất trống của cậu.
- Ủa. Sao tới đây? 
- Tự nhiên muốn đưa em tới đây thôi.
- Sao anh biết chỗ này.
- Uyên nói.
- Trời. Cái con nhiều chuyện. Đã kêu là chỗ bí mật của người ta rồi mà...
- Ra đây rồi thì muốn xả gì xả hết ra đi. Anh biết em đang nghĩ gì trong đầu em đó. Cả tối qua và sáng nay. Để trong lòng hoài vậy không tốt đâu. Anh không muốn em cứ giữ khư khư cái chuyện đó trong lòng. Lúc này em chỉ được nghĩ tới anh còn những đứa khác dẹp mẹ nó qua một bên đi. Kể cả chuyện thằng Tùng. Qua hết rồi. Hôm bữa anh cũng đánh nó lên bờ xuống ruộng rồi. Coi như cũng trả được thù cho em rồi. Còn nếu em thấy chưa đủ anh sẽ thuê người khử nó luôn. Chuyện quá khứ mà cứ ôm một đống rồi mỗi lần có ai nhắc tới là mặt mày chù ụ xuống. Không lẽ em cứ muốn tránh né hoài vậy sao? Hay là em vẫn còn tình cảm với thằng Tùng nên mới nhớ nó hoài như vậy. Người ta nói sai thì sửa. Ngày xưa em làm sai nên bây giờ anh muốn em phải sửa cái sai đó. Chứ đã sai mà còn ráng giữ chi vậy. Còn nếu như em không tự thoát ra khỏi chuyện này được thì Stop. Anh không cần một người yếu nhược như em. - Phong nói một mạch không cho cậu có cơ hội chen vào. Càng nói mặt anh càng tỏ vẻ khó chịu. Hai hàng chân mày Phong đã bắt đầu chau lại – anh chỉ chau mày mỗi khi tức giận hoặc căng thẳng cực độ. Nhìn thấy thái độ anh dữ dội như vậy cậu nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt hàng chân mày anh rồi nói:
- Thật sự em đang cố quên đi đây. Nhưng anh cũng hiểu cho em. Em không thể nói quên là quên được liền. Hơn nữa nó còn là mối tình đầu của em mặc dù là mối tình này chẳng là gì với nó. Nhưng lúc đó em đã đặt hết tình yêu vào nó. Nó gì đi chăng nữa thì nó cũng là một phần quá khứ trong ký ức của em. Mà những thứ thuộc về phạm trù ký ức thì có muốn quên cũng không được trừ phi em mất trí nhớ. Em chỉ có thể cất nó vào đâu đó chứ không thể nào quên đi hết được. Ngay cả anh. Nếu bây giờ em muốn anh quên Bảo triệt để thì anh có quên được không?
- Thì ra em vẫn coi trọng nó như thế à? Còn Bảo. Em nói gì? Bắt anh quên Bảo à. Nói nhá. Em không có tư cách nói tới Bảo. Em nghĩ em là ai mà có quyền ra lệnh cho anh quên Bảo. Suốt đời này anh cũng không quên Bảo đâu. Bảo là người rất quan trọng với anh. Bảo là... Phong đang phát hỏa lên thì đột nhiên im bặt khi thấy giọt nước mắt chảy ra từ má Duy. Đây có lẽ là trong những lần hiếm hoi cậu khóc trước mặt anh...
- Chính vì những điều anh mới nói mà tối qua em mới phải hỏi anh như vậy. Anh bắt em phải quên chuyện cũ nhưng còn anh thì sao? Anh có thật sự muốn đến với em không hay chỉ là chút rung động nhất thời? Đâu phải tự nhiên dì Tư nhìn em rồi nhắc tới Bảo đâu anh. Anh nghĩ em chưa coi kỹ tấm hình trong bóp anh sao? Có cận nặng đến mấy thì em cũng thấy được là em và Bảo khá giống nhau đó anh à. Đáng lẽ tối qua em không nên xuôi theo anh trong khi vẫn chưa xác định rõ tình cảm anh dành cho em là gì. Bây giờ thì tự anh nói ra rồi đó... Cậu từ tốn nói từng câu một. Vừa dứt câu cuối cùng cậu cũng ngồi bệt xuống đất vì không còn đứng vững nữa. 
- ...
- ...
Một bầu không khí đáng sợ đột nhiên bao trùm bãi đất trống. Cả hai ngồi quay mặt về hai hướng khác nhau. Mỗi người đang suy nghĩ về những lời nói của đối phương nói nãy giờ. Trong lòng ai cũng có một nỗi niềm đè nặng. Mặc dù xuất phát điểm của cuộc nói chuyện là mục đích muốn tốt cho Duy nhưng trong khoảnh khắc không kềm chế được khi cậu nhắc tới Bảo anh đã vọt miệng nói ra những câu đó.
- Alo. Uyên. Tới bãi đất gần Cresent Mall đón tao về nha. Tao đợi. Sau một hồi im lặng cậu cũng lấy điện thoại gọi con Uyên. Tội nghiệp. Nhỏ Uyên sáng giờ cũng thấp thỏm vì sau khi nhỏ bỏ đi thì Phong và Duy cũng không tới lớp. Nhỏ linh cảm có gì đó sắp xảy ra nên Duy vừa gọi điện nhỏ liền bắt máy. Và suy đoán của nhỏ hoàn toàn chính xác khi nghe cậu nói hiện đang ở bãi đất đó. Nhỏ lật đật thu dọn đồ đạc rồi xin phép thầy về nhà có việc gấp.
- Sao không để anh đưa em về mà gọi Uyên vậy? Lúc này Phong cũng lên tiếng.
- Có lẽ em nên tiếp tục chờ anh. Chuyện xảy ra hai hôm nay coi như là “yêu nháp”. Với tình hình như vầy thì em với anh chưa đủ hiểu nhau để có thể gọi là người yêu được. Duy không trả lời anh. Cậu nói mà không để ý tới giọt nước mắt lại một lần nữa lăn xuống trên má. Lặng lẽ và trong veo trong buổi sáng đầy nắng ấm...
- Em đừng nói vậy... Anh... Phong lúc này chẳng biết nên nói gì với cậu vì bản thân anh cũng đang hỗn loạn vì ý nghĩ “Anh đã thật sự thích Duy chưa hay chỉ là chút cảm xúc nhất thời vì Duy quá giống Bảo”. Anh sợ làm tổn thương Duy một lần nữa. Nhìn cậu khóc anh cũng đau lòng lắm. Tự nhiên lại kiếm chuyện chi không biết. Nếu lúc nãy chở cậu đi đâu đó chơi thì chắc bây giờ đã không phải lâm vào tình cảnh như thế này.
- Đi đâu vô đây sớm vậy hai cưng. Đột nhiên trong bụi cỏ chui ra một tên đầu trọc xăm trổ quằn quện. Một bên tay xăm hình hổ bên còn lại hình rồng nhìn rất hung tợn. Trên mặt hắn có một vết sẹo lớn chạy dài từ mang tai xuống cằm.
- Mày muốn gì? Phong đứng phắt dậy rồi kéo Duy ra sau lưng.
- Đi xe moto xịn ha. Chắc nhà giàu lắm hã. Cho “em” chiếc xe này chạy chơi nha “đại ca”. Nói rồi hắn rút trong túi ra một con dao bấm rồi le lưỡi liếm lên đó đầy thách thức.
- Mày đang sủa cái gì vậy con chó thiến kia? Phong gầm lên.
- Đ.M nói chuyện đàng hoàng đ** chịu muốn nói chuyện kiểu này àh. Không chần chừ thêm hắn lập tức cầm dao lao thẳng tới chỗ hai người đang đứng vì thấy Phong không phải đứa dễ bị dọa. Nhanh như cắt Phong xô cậu ra rồi lách mình né cú đâm của tên kia. Hắn tiếp tục vung dao chém vào Phong như con thú hoang. Phong lùi lại thủ thế rồi tung ra một cú đá. Tên đầu trọc cũng không phải dạng vừa. Hắn xoay mình né cú đá của Phong ngọt xớt. Có lẽ hắn cũng có võ.
- Đ.M biết khôn thì tránh đường cho tụi tao về. Còn không thì mày phơi xác ở đây đó con chó kia. Phong nghênh mặt lên nói với tên đầu trọc. Thực ra lúc này trong lòng anh khá lo lắng. Không phải vì sợ. Nếu một mình thì không sao nhưng đằng này lại có thêm Duy. Tên đó có thể nhân cơ hội sợ hở chộp lấy cậu để uy hiếp anh bất cứ lúc nào.
- Mày nghĩ mày là ai hã thằng nhãi. Bữa nay tao lụi chết mẹ hai đứa bay. Nói rồi hắn tiếp tục cầm dao xông tới. Phong bước lùi vài bước thì vô tình vấp phải cục đá to ngay sau lưng rồi té xuống đất. Tên kia chỉ chờ có thể. Hắn lao tới vung dao lên. 
- Bỏ tay tao ra thằng kia. Đ.M. Hay mày muốn chết trước nó. Tên đầu trọc vô cùng ngạc nhiên khi thấy Duy nãy giờ chỉ đứng yên lao tới chụp tay hắn. Cậu đang dùng hết sức gằn tay hắn lại.
- DUY. BỎ RAAA... Phong hét lên. Trời ơi. Cậu đang làm gì thế kia? Anh mở to mắt khi thấy cậu đang giằng co với tên đầu trọc. Mặc dù cậu không phải ốm yếu gì nhưng nếu tên kia ra đòn hiểm thì...
- Mày nghĩ mày có thể đụng đến ảnh dễ vậy à? Nhưng trái với sự lo sợ của Phong. Sau câu hỏi của Duy thì tên kia đột nhiên gập người lại rồi ngã lăn ra bất tỉnh trước con mắt ngạc nhiên của anh.
- Em... Em đã làm gì nó vậy? Phong lúc này mới lồm cồm bò dậy rồi chạy tới chỗ cậu.
- Anh yên tâm. Nó chỉ bất tỉnh thôi. Cậu nói rồi đưa lên một cây bút bi.
- Em đã làm gì mà nó lăn ra bất tỉnh như vậy? Phong vẫn tiếp tục hỏi.
- Là nhờ cái này. Trong ruột cây bút này có một ống nhựa chứa kim gây mê. Liều lượng thuốc mê đủ để làm đối phương bất tỉnh trong vòng 2 tiếng. Như để chứng minh cậu bấm đầu cây bút thì ngay lập tức ở đầu kia thò ra một cây kim nhọn hoắt.
- Ở đâu em có cái này? Phong ngạc nhiên hỏi. Vì những thứ như thế này thường thì một người như cậu không thể có.
- Của nhỏ Uyên cho em. Sau khi nghe em kể vụ trong WC với thằng Tùng nó đã đưa em để phòng thân. Đối với nhỏ thì mấy thứ đồ chơi này kiếm dễ như trở bàn tay.
- Đồ ngốc. Chợt anh ôm chặt cậu. – Lần sau đừng liều như vậy nữa. Anh sợ có chuyện xảy ra với em lắm. Lúc nãy nếu em không đâm nó kịp hay cây bút đó có vấn đề thì đã có chuyện rồi biết không. Thằng đó cũng dân nhà nòi đó. Nhìn kiểu đó ra đòn của nó là anh biết. Lần sau đừng làm vậy nữa nha Duy. Càng nói anh càng ôm cậu chặt hơn. Đôi vai vững chãi đang run lên từng chặp vì xúc động và lo sợ - Sợ những điều anh vừa nói thành sự thật...
- Được... được rồi... Anh buông em ra đi. Anh ôm chặt quá em ngộp. Cậu vỗ nhẹ vào lưng anh.
- Hứa đi. Hứa đừng liều vậy nữa. Dù có là vì anh. Anh không muốn em gặp một tí nguy hiểm nào cả. Hứa đi. Anh vẫn tiếp tục ôm chặt cậu.
- Em hứa. Được chưa. Cậu vỗ nhẹ vai anh.
- Nhớ đó. Em có chuyện gì anh không chịu nổi đâu. Nhìn sâu vào mắt cậu anh nói.
- Sao tự nhiên anh sến quá vậy? Bị nó hù cho hết vía rồi hã. Để phá tan bầu không khí căng thẳng Duy gượng pha trò.
- Anh nói nghiêm túc đó. Lúc nãy trong một khoảnh khắc anh nhận ra em quan trọng với anh lắm. Thật sự quan trọng. Anh không tưởng tượng nổi nếu em mà bị thằng đó làm bị thương thì anh sẽ liều mạng với nó thế nào đâu. Duy à. Anh... Anh... yêu em mất rồi...
- ... 
- Tin anh lần này nữa được không? Anh không muốn mất em. Anh cũng không muốn bắt em chờ đợi anh nữa. Ngay bây giờ em phải là của anh. Chuyện hồi nãy anh xin lỗi. Anh nghĩ kĩ rồi. Em là em. Bảo là Bảo. Không phải anh chấp nhận em vì em giống Bảo. Mà em là Duy. Anh không phủ nhận vẻ ngoài em có phần giống Bảo. Điều đó đã đã thu hút anh ngay từ ngày đầu vào lớp nên lúc đó anh mới thử chọc phá em. Còn tính cách của em có những điểm khác Bảo. Em trầm tính nhưng cũng rất sâu sắc. Bảo thì nóng nảy ruột để ngoài da.Vừa nãy lại thêm một điều nữa là liều lĩnh mà không nghĩ gì cho bản thân. Còn Bảo thì chỉ làm những việc có lợi cho Bảo. Hơn hết anh biết trong lòng em đã có chỗ cho anh. 
- Anh so sánh em với Bảo như vậy không sợ cậu ấy buồn à? Anh đừng quên ngày xưa Bảo cũng là người mà anh yêu. Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại anh.
- Anh không phải muốn so sánh để tìm ra coi ai tốt hơn. Anh chỉ muốn em biết em có điểm khác biệt so với Bảo. Em không phải là bản Photo của Bảo. Anh nắm chặt vai cậu.
- Vậy anh nói cho em biết anh yêu em từ lúc nào? 
- Ngay lúc em nhảy ra chụp tay thằng đó. Ngay lúc đó anh đã biết anh cần em và anh không muốn em vụt khỏi tay anh.
- Vậy thì nắm tay em đi. Cậu từ từ đưa bàn tay phải ra mỉm cười. Chỉ chờ có thế. Phong nắm lấy tay Duy rồi kéo cậu vào lòng ôm thật chặt. Khẽ đặt một nụ hôn lên tóc cậu anh nhẹ nhàng nói “Cảm ơn em vì đã tin anh lần nữa”.
- Ủa Duy. Mày kêu tao ra đây để coi phim tình cảm hã? Rồi còn cái đống bấy nhầy này là sao? Nhỏ Uyên lại xuất hiện ở những lúc không ngờ nhất. Nhỏ đã tới nãy giờ và chứng kiến hết màn tình cảm “chảy nước” kia. 
- À quên. Đi thôi. Kệ tía nó. Cho nó nằm đó lát kiến cắn thấy bà nó đi. Duy chợt nhớ ra anh và cậu vẫn chưa rời khỏi nơi nguy hiểm này nên vội kéo cả ba đi ra. Cũng may là liều thuốc mê có tác dụng khá lâu chứ không thì nãy giờ hắn đã tỉnh dậy và tiếp tục “làm việc” rồi.
- Sorry mày nhà Uyên. Tao tính nhờ mày ra chở tao về mà giờ thì... Hề Hề... Duy cười gian.
- Thôi tao hiểu rồi. Tao biết tao hết giá trị lợi dụng rồi ha. Tao zìa. Mai mốt tính sổ sau. Còn ông Phong. Hồi nãy ông nói gì tui nghe hết đó nha. Ổng mà phản kèo tui đục vô mỏ ông đó. Nhỏ dứ dứ tay làm bộ đe dọa.
- Yên tâm. Từ nay Duy là trách nhiệm của tui. Cho phép cô Uyên nghỉ hưu. Haha. Phong châm chọc nhỏ Uyên.
- Đù. Ông hay ghê. Cho tui nghỉ hưu ha. Mà kệ. Giờ nó có cần tui nữa đâu. Thôi. Ta đi đâyyyy...... Nói rồi nhỏ lên xe chạy biến.
- Về nhà em nha Duy. Anh quay qua hỏi cậu.
- Dạ. Chắc vậy. Em mệt quá rồi. Với sáng nay đủ xui rồi. Đi một hồi nữa coi chừng gặp thêm “đào hoa tặc” là em bỏ anh lại đó. Cây bút đó chỉ xài được 1 lần rồi phải đem về châm thuốc vô thêm.
- Anh vầy mà phải phụ thuộc vào cây bút đó hã? Không dám đâu ha.
- Vậy giờ quay lại chỗ thằng đó chờ nó tỉnh lại rồi anh đấu tay đôi với nó thử coi ai thắng ha. 
- Thách anh hả. Nói đoạn Phong giả vờ trở đầu xe.
- Thôi. Đi. Đi. Khùng hay sao mà quay lại đó. Cậu lật đật la lên. 
- Cho chừa cái tật thách “Phong thiếu gia”. Haha.
- ...
- Ôm chặt vô. Gì mà cứ vịn hờ hờ vậy. Một hồi lọt xe anh không lượm lại đâu nha. Vừa nói anh vừa kéo tay cậu vòng sát lên bụng. Ngả vào lưng anh Duy từ từ khép mắt lại. Mặt trời vẫn chiếu ánh nắng rực rỡ vào đôi tình nhân...
--------------------------------------------------------------------------------------
- Duy. Hồi nãy cha Phong tuy nói vậy nhưng tao vẫn còn chưa tin lắm. Nhỏ Uyên sau khi chạy đi vẫn chưa yên tâm nên gọi điện thoại nói chuyện với cậu.
- Uhm. Thật sự tao cũng còn lo lo. Duy trả lời thật mà chẳng giấu diếm. Có có giấu thì nhỏ cũng moi ra cho bằng được.
- Nếu mày vẫn còn lo như vậy thì tại sao mày lại cho chã cơ hội? Rồi lỡ một lần nữa chã lại làm vậy thì sao? 
- Tao không biết nữa. Khi đứng trước mặt anh Phong tao không kịp suy nghĩ gì nhiều. Lúc đó tao chỉ biết làm theo những gì trong lòng tao muốn. Với lại ổng đã xin sao tao lại không “rộng lượng” mà cho ổng. Haha. Cậu pha trò.
- Thằng quỷ. Tao chỉ sợ nếu chã vẫn còn giữ thằng Bảo trong lòng thì mày lại khổ.
- Thì lúc nãy mày cũng nghe anh Phong nói rồi đó. Tao đã cho ổng cơ hội thì tất nhiên bây giờ tao nên tin ổng. Nếu tao cứ nghi ngờ ổng như vậy thì ổng sẽ buồn lắm. Còn Bảo là người trong quá khứ. Mà tao hay nói với mày. Quá khứ là một phần của ký ức mỗi người nên tao không thể bắt ổng quên Bảo mà chỉ nhớ đến tao. Chưa kể anh Phong lại thuộc type người hoàn toàn trái ngược với tao mày cũng dư biết mà. Ổng dễ nổi nóng và hay mất bình tĩnh nên tao cũng hạn chế làm ổng kích động. Mặc dù xong chuyện thì ổng coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng tao không thể để hai đứa tao có mâu thuẫn dù là nhỏ nhất. Một nhỏ, hai nhỏ không sao nhưng nhiều cái nhỏ góp lại sẽ thành một cái lớn. Lúc đó thì khó lòng mà thu dọn được nữa. Và giữa hai người yêu nhau có một người cương thì phải có một người nhu. Nếu cương hết thì thể nào cũng không có kết quả gì. Giống như mày cầm sợi dây thun rồi kéo căng hai đầu vậy. Dù có chắc cỡ nào thì nó cũng đứt.
- Tao chịu cái mớ lí luận của mày. Mỗi lần mày lí luận tao chẳng biết nói làm sao. Cứ cho là mày đúng đi. Tao chỉ mong mày có được chỗ dựa và hạnh phúc thật sự. 
- Tao biết nên nãy giờ mới ngồi giải thích với mày nè. Chứ mày nghĩ tao đang rãnh lắm chắc. 
- Ủa chứ mày đang làm gì? 
- Đang nấu cơm cho “thiếu gia” của tao nè. 
- Gớm. Cứ như vợ chồng son. Thôi. Tao cúp máy. Mày lo mà chăm cha Phong cho kỹ vô. Không thôi chã có thằng khác là mày ế lăn quay. Haha. Ủa mà đứa nào làm vợ đứa nào làm chồng vậy ? Nhỏ Uyên cười một tràng dài rồi đột ngột hỏi.
- Mày nghĩ anh Phong chịu làm vợ tao hã? Cậu đỏ mặt trả lời.
- Hỏi chơi vậy thôi chứ tao dư biết. Há há. Thôi. Cúp thiệt đây. Nhỏ cúp máy rồi mà cậu vẫn còn đỏ mặt rần rần. Haizzz... Mặc dù đã xác định là sẽ “làm dâu nhà người” nhưng sao cậu vẫn có cảm giác ngại ngùng khi có ai đó hỏi trong hai thằng con trai thì ai làm vợ, ai làm chồng. Đang suy nghĩ thì có một vòng tay ôm chầm cậu từ phía sau. Là Phong. Không biết anh đã vào bếp từ lúc nào.
- Cảm ơn em. 
- Hã. Tự nhiên cảm ơn em là sao? 
- Nãy giờ anh nghe được hết trơn rồi. Không có nghe lén đâu nha. Tại tự nhiên nghe được thôi. Hìhì. Vừa nói anh vừa cạ cạ mũi vào gáy cậu. Hành động này của Phong làm cậu cảm thấy cả người như đang bị điện giật. Tê tê nhưng cũng rất phê phê. Hí hí...
- Cũng may em chưa nói xấu anh. Lỡ mà nói xấu chắc giờ này anh đang đánh em tơi tả chứ không có ôm vầy đâu hã. Vẫn giữ nguyên tư thế cậu trả lời.
- Không đâu. Tại vì...
- Vì sao?
- Anh đâu có gì xấu cho em nói xấu anh. Haha...
- Không dám đâu. Người gì đâu mà vừa dữ dằn ha, hay đánh người ha, hay chửi bậy ha, hay nổi giận ha... Tùm lum cái xấu...
- Vậy sao yêu tui? Phong vẫn tiếp tục cạ mũi vào gáy cậu thì thầm. Bình thường anh khá thô lỗ cộc cằn khi tiếp xúc với người khác như sao khi ở bên cậu thì lại nhẹ nhàng từ tốn và lãng lãng mạn thế không biết. Hỏi thừa rồi Duy à. Người yêu thì phải khác người thường chứ?
- Chắc tại vì xấu quá nên phải yêu cho bớt xấu. Nói rồi cậu quay lại hôn lên má Phong. Hai người chợt nhìn nhau... Ánh mắt chan chứa yêu thương và hạnh phúc... Rồi môi hai người lại chạm vào nhau. Nồng nàn và say đắm. Trên bếp nồi canh đã sôi nhưng hình như có ai đó đã quên tắt thì phải. Làm sao tắt được khi đang bận bịu thế kia chứ?

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 5 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét