Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 9 -



- CHAP 9 -

1 TUẦN SAU
- Duy. Chút nữa cuối giờ ra sân sau nha. Việt nhờ Duy vụ này. Nhớ đừng cho ai biết. Bí mật. Việt nháy mắt. Lại là một lời hẹn... Sau giờ học Duy theo lời hẹn xuống sân sau để gặp Việt. Đến nơi cậu đã thấy Việt đã đứng đó chờ sẵn từ lúc nào. 
- Sorry. Chờ lâu không? Tại hồi nãy Duy phải lên thư viện trả vài cuốn sách. 
- Không sao. Việt chờ Duy cả đời cũng được mà. Việt mỉm cười với cậu.
- Trời ơi. Bữa nay nói chuyện nghe nổi hết da gà rồi nè anh hai. Cậu bông đùa.
- Thật đó. Không tin hã? Việt nhìn Duy ra vẻ rất nghiêm túc.
- Thôi đi ông ơi.... Ơ... Việt đột nhiên nắm chặt tay cậu. 
- Duy... Việt muốn nói...
- Sao tự nhiên bữa nay Việt kì vậy? Cậu cảm thấy hành động của Việt hôm nay thật kỳ quái.
- Anh yêu em Duy à. Câu nói thốt ra từ miệng Việt làm Duy ngỡ ngàng. Bàn tay Việt càng ngày càng siết chặt tay cậu...
- Việt nói gì vậy? Việt dư biết Duy và anh Phong...
- Anh biết. Anh biết chứ. Nhưng anh không thể làm chủ được tình cảm của mình nữa. Anh rất khó chịu, thậm chí điên lên khi nhìn em và anh Phong cứ cặp kè bên nhau cả ngày như thế. Anh có gì thua Phong? Tiền? Địa vị? Hay bề ngoài? Thậm chí anh còn tốt hơn Phong cả ngàn lần. Sao em lại chọn Phong? Càng nói Việt càng tiến tới áp sát cậu vào tường.
- Việt. Bình tĩnh lại. Cậu đẩy Việt ra.
- Em chê anh không xứng với em sao? 
- Đừng xưng anh, em như vậy? Sẽ gây hiểu lầm...
RẦM... Việt đè Duy áp sát vào bức tường phía sau.
- Hiểu lầm thì đã sao. Anh muốn thế đấy.
- Nhưng chuyện đó là không thể? Hơn nữa từ trước tới nay Duy chỉ xem Việt là bạn và chưa bao giờ có một thứ cảm xúc nào khác...
- Vậy thì bây giờ em sẽ có cảm xúc ngay đây... Nói rồi Việt lập tức nhào tới hôn cậu tới tấp. 
- HAI NGƯỜI LÀM GÌ VẬY? Phong đột nhiên từ đâu xuất hiện.
- Anh... Cậu dùng hết sức đẩy Việt ra rồi chạy đến bên anh.
- Duy. Em nỡ đối xử với anh như vậy sao? Việt lên tiếng.
- Duy đã nói là Duy không thể mà. 
- Em nói tất cả chỉ là vở kịch. Em nói chỉ cần em thắng độ với Uyên thì sẽ dừng lại mà sao bây giờ... 
- Em nói cái gì vậy Việt? Vở kịch gì? Thắng độ gì? Phong ngạc nhiên lên tiếng hỏi. 
- Việt đang nói gì vậy... Cậu bàng hoàng khi nghe những lời đó thốt ra từ miệng Việt. Chuyện gì đang xảy ra. Tại sao chỉ trong tích tắc Việt lại thay đổi lời nói nhanh đến chóng mặt như vậy. Cái gì mà thắng độ, cái gì mà vở kịch..
- Đã đến nước này thì anh không thể che giấu cho em được nữa. Anh Phong. Duy là người yêu của em. Tụi em đã yêu nhau hơn nửa năm nay. Cả Uyên cũng biết điều này. Rồi đầu năm học tự nhiên anh lại chuyển vào trường rồi hai người lại thành bạn. Trước cái đêm sinh nhật của em Duy đã gọi điện thoại nói em hãy giúp Duy thắng độ. Duy đã cá với Uyên là anh đã bắt đầu thích cậu ấy nên hai người định chọc phá anh một phen. Em nghĩ đây chỉ là một trò cá độ vui giữa ba người nên đã hùa vào giúp vui. Ai ngờ chuyện càng đi càng xa. Ban đầu Duy nói sẽ ở bên anh một thời gian ngắn để tạo thế lực trong trường rồi khi nào vững vàng sẽ chia tay với anh. Nhưng giờ thì Duy lại trở mặt muốn chia tay em để đến với anh. Em không thể...
- Việt đang nói cái quái gì vậy. Đừng đặt điều. Đừng dựng chuyện như thế... Cậu hét lên. Duy bắt đầu hối hận khi đã xuống đây mà không chút đề phòng. Mà đề phòng sao được khi đây là Việt. Bạn của cả hai người...
- Em còn muốn đóng kịch? Hạ màn đi... Giấy không thể gói được lửa lâu đâu...
- Vu khống. Nếu Việt không dừng chuyện này lại thì đừng trách... Duy dường như đã mất bình tĩnh. Hai tay cậu xiết lại thành nắm đấm. Nhìn qua Phong cậu thấy anh đã bắt đầu chau mày lại suy nghĩ. Phải nhanh chóng kết thúc chuyện này...
- Sao em không chịu hiểu cho anh? Anh đã ra sức cưng chìu em mà giờ em lại ruồng bỏ anh chỉ vì anh không giàu bằng anh Phong đây sao?
- IM ĐI. Cậu hét lên. 
- Em đừng hét lên như thế. Vì thỏa mãn cho trò chơi của em mà ngay cả cặp nhẫn này anh cũng phải tháo xuống để em đeo chiếc nhẫn kia. Vậy mà... Vừa nói Việt vừa tháo cọng dây chuyền đang đeo trên cổ xuống. Trên đó có luồn hai chiếc nhẫn bạc. Điều ngạc nhiên hơn trên hai chiếc nhẫn có khắc tên Việt và cậu.
- Trời ơi. Chuyện gì vậy? Việt... Cái này... Không thể nào... Cậu lắp bắp không thốt nên lời khi thấy cặp nhẫn kia. Nó ở đâu ra? Sao tự nhiên...
- Không lẽ em đã quên hết những lời em đã nói? Em...
BỐP. Cậu đấm thằng vào mặt Việt.
- TÔI NÓI VIỆT HÃY DỪNG NGAY TRÒ NÀY LẠI. QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI ĐÓ. Cậu gầm lên túm lấy cổ áo Việt rồi xô xuống đất.
- Em có làm gì thì cũng không thể chối bỏ việc chúng ta dang yêu nhau. Em rõ chưa. Việt ngồi dưới đất lấy tay quệt máu miệng nói.
- Anh Phong. Mình về đi. Mặc kệ cậu ta. Cậu ta điên rồi... Cậu kéo tay anh. Lúc này cậu chỉ muốn ra khỏi chỗ này ngay tức khắc. 

-------------------------------- Flashback ------------------------------------------
- VIỆT –
- Hừm. Bữa nay phải tiến hành thôi. Nó đã nhận lời mình đến đó. Cũng đúng thôi. Trước giờ mình đối xử với nó đâu có tệ. Đến rồi. Nó đến kia rồi. Chuẩn bị vào tuồng thôi. Ái chà. Đúng như dự đoán. Phản ứng gay gắt quá. Cũng tốt. Dễ dàng quá cũng không thú vị gì. Ủa. Phong. Sao tự nhiên lại ra đây. Chắc con Uyên hay đứa nào nói rồi. Sao đây ta. Ảnh tới đây nghe được thì bể kế hoạch hết... Đúng rồi. Phải hôn nó. Phải đốt cháy giai đoạn thôi. Cũng may có mang cặp nhẫn theo...

- PHONG - 
- Nhóc con đâu rồi nhỉ? Sao bữa nay học xong cái biến đâu mất. Phong thắc mắc khi không thấy Duy sau giờ học. 
- Uyên. Thấy Duy đâu không?
- Hồi nãy tui thấy nó đi xuống sân sau á. Ông xuống đó kiếm nó coi. Nói rồi nhỏ chạy đi kiếm đám con Tâm để buôn chuyện. Cái con nhiều chuyện kinh. Còn Phong thì theo lời nhỏ tìm xuống sân sau. Kia rồi... Ơ... Sao hai người lại áp sát nhau thế kia? Hã... Cái gì... Hôn??? Duy đang hôn Việt sao... Anh chạy ngay đến chỗ đó...

--------------------------------- End Flashback -------------------------------------- 

Đột nhiên bàn tay anh rời khỏi tay cậu. Phong vẫn đứng yên.
- Anh sao vậy? Cậu quay lại hỏi Phong.
- Em có chắc nãy giờ em đang nói thật không Việt? Anh không trả lời cậu mà lại quay qua hỏi Việt.
- Anh biết em bao lâu rồi? Không lẽ em đi nói dối anh sao? Với anh thấy em nói dối thì được lợi gì. Trong trường này anh cũng biết trước khi anh chuyển đến thân phận Duy “đặc biệt” thế nào mà? Em đâu thiếu người theo đuổi mà phải bịa chuyện với Duy. Em thì không thể như anh bất chấp mọi thứ nên khi lên trường tụi em đều phải che giấu mối quan hệ này. Nhưng em không ngờ...
- Tôi nói Việt dừng lại đi mà. Hay là tôi đánh cậu chưa đủ mạnh hã... Duy lại sấn tới tính bồi thêm một cú đấm cho tên điên kia ngừng lảm nhảm thì có một bàn tay rắn chắc giữ tay cậu lại. Là Phong.
- Đủ rồi. 
- Anh... Cậu cảm thấy tay anh đang ngày càng siêt chặt hơn. 
- Tôi có nên tin em không hay... Phong bỏ lửng câu nói giữa chừng. Một câu nói không đầu không đuôi. Trong lòng anh lúc này đang khá hỗn loạn. Ai trong số họ đang nói dối? Việt và anh cũng đã biết nhau nhiều năm. Cả hai từng học chung trường. Khi đó cậu ta học lớp 6 còn Phong lớp 9. Cũng tình cờ quen biết rồi thân thiết với nhau tới giờ. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Việt làm ra chuyện gì trái ý anh hay phải nói cậu ta rất lành tính và tốt bụng. Tuy ngoài mặt hai người ít nói chuyện với nhau nhưng Phong coi Việt như đứa em trai nhỏ vậy. Phong chợt nhớ khoảng thời gian gần đây khi hai người quen nhau Việt như tránh mặt anh thậm chí rất lạnh nhạt khi nói chuyện, chỉ vài câu xã giao cho có lệ rồi thôi. Việt cũng không còn tìm anh đi café hay mời sang nhà chơi như thường ngày nữa. Chưa kể còn có cặp nhẫn kia. Nếu thật sự không có gì thì cặp nhẫn đó ở đâu sẵn có vậy? Còn Duy là người anh yêu và tin tưởng mấy tháng nay. Nếu Duy thật sự như Việt nói thì... Lúc này đây hai người đều có thái độ rất gay gắt. Phong thật sự bối rối trước tình cảnh này. Anh vốn không muốn đưa ra nhận định nào trong lúc này. Nhưng trong khoảnh khắc không biết sao anh lại nói ra câu đó...
- Haizzzz.... 
Phong cảm thấy nắm đấm trong tay mình lỏng dần rồi buông thõng xuống sau tiếng thở dài ấy. Chủ nhân của nắm đấm cũng quay lưng bỏ đi.
- Duy. Em đứng lại. Cả Phong và Việt cùng gọi cậu. 
- Hôm nay em hãy giải quyết rõ ràng đi. Em vẫn còn tình cảm với anh mà đúng không? Em đừng rời xa anh mà. Việt đang năn nỉ cậu. 
- Tôi nhắc lại lần cuối. Trước khi tôi mất hết bình tĩnh... Cậu nhìn sang anh. Ánh mắt Phong nhìn cậu đầy nghi hoặc. Nỗi thất vọng trong cậu càng lúc càng dâng cao khi ánh mắt đó cứ xoáy vào cậu. Phải rồi. Anh không tin cậu...
- Em đừng đi mà Duy. Việt vẫn tiếp tục nắm tay Duy van xin.
- Em hãy giải thích rõ chuyện này đi. Phong khó khăn lắm với nói ra được những lời này. Anh đang rất kềm nén. Lúc này đây Phong cần một lời giải thích cho rõ ràng từ Duy. Nếu là kẻ khác lảm nhảm nãy giờ thì chắc mọi chuyện đã xong xuôi vì anh sẽ hoàn toàn tin tưởng cậu. Nhưng sao lại là Việt...
- Anh muốn hiểu sao cũng được... Cậu không thể nói được gì hơn nữa. Giải thích với một người đang lung lay niềm tin vào mình cộng thêm một “bằng chứng sống” đang ra vẻ “thê thảm” kia sao? Điều không tưởng. Bây giờ dù cậu càng giải thích thì Việt sẽ càng cố “thê lương”. 
- Nghĩa là em thừa nhận? Anh hỏi lại cậu.
- Vậy là em không bỏ rơi anh sao? Việt lại bồi thêm vào...
- Em nói rồi. Anh muốn hiểu sao cũng được. Em về... 
- Nếu em đã thừa nhận thì...
- Thì sao? Vốn dĩ nếu em giải thích anh có tin em không? Anh có dám nói trong lòng anh lúc này tin em hoàn toàn không? Nếu anh nói anh tin thì em sẵn sàng đứng đây giải thích. Nhưng cái cách anh nhìn em nãy giờ cho em thấy điều ngược lại. Không việc gì em phải giải thích với một người không tin mình.
- Em đừng có giở trò nói lý ra đây. Bây giờ tôi chỉ hỏi em? Những lời Việt nói nãy giờ có phải là thật không? 
- Vậy em hỏi anh có tin câu trả lời em sắp nói ra không? Cậu hỏi ngược lại. Trong lòng cậu lóe lên một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng Phong sẽ nói có. Nhưng hi vọng thường quá mỏng manh.
- ... 
- Vậy thì anh cứ tin những lời Việt nói nãy giờ là thật đi. Chào anh... Nhìn Phong chần chừ không đưa ra được câu trả lời cậu đã hạ câu kết cho những chuyện xảy ra nãy giờ. Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi một mạch bỏ lại sau lưng hai người với hai suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Một người thỏa mãn với kế hoạch đã tạm thành công. Một người đang đánh vật với những suy nghĩ về niềm tin vào hai người còn lại đang ngổn ngang trong đầu. Một trong hai người đang rất muốn đuổi theo cậu nhưng sao chân lại không thể nhấc lên. Người đó cảm thấy bàn chân mình cũng đang nặng như suy nghĩ trong đầu mình vậy...

-----------------------------------------------------------------------------------

“Sao sáng nay hai người đó không đi chung nữa vậy mày, chắc cãi nhau...”
“Đi riêng rồi kìa mày. Tao nói mà. Không được bao lâu đâu.”
“Chắc nó chơi chán rồi nên bỏ đó mày”
“Thằng đó chuẩn bị hết thời rồi”

Đến hẹn lại lên. Những lời bàn tán lại xôn xao khi thấy Phong và Duy không đi cùng nhau. Sáng nay Phong chạy xe vào cổng chính còn Duy thì đi bộ vào từ cửa phụ. Hai người lên lớp bằng hai dãy cầu thang khác nhau. Nếu là người bình thường thì chắc chẳng ai hơi đâu mà quan tâm họ lên xuống đi đứng thế nào. Nhưng đây lại là hai nhân vật đang Hot trong trường nên chỉ cần chút khác lạ là...
- Duy. Sao vậy? Sao nay hai người đi riêng vậy? Cãi nhau hã? Con Tâm lại ghế đá cậu đang ngồi hỏi thăm.
- Chút xíu bất đồng thôi. Không có gì đâu... Cậu trả lời rồi nhìn xa xăm. Đôi mắt đượm buồn đầy mệt mỏi. Cả đêm qua cậu đã thức trắng. 
- Gớm. Cơ mà yêu nhau là hay giận hờn vậy đó. Nếu không có gì lớn thì kiếm cơ hội làm lành đi. Có cần tui giúp hông. Hê hê. Nó bông đùa. 
- Thôi. Qua vài ngày là xong đó mà. Cảm ơn ha. Cậu cười gượng. 
- Sao cũng được. Thôi. Đi ăn sáng với tụi tui. Sáng nay giận nhau chắc không đưa nhau đi ăn đâu ha. Nói rồi con Tâm kéo tay cậu lôi tuột đi. Nó chẳng muốn hỏi gì nhiều. Cần tới nó thì lên tiếng nó sẵn sàng giúp. Đơn giản vậy thôi.
- Ông với ông Phong sao vậy? Trước khi tui đi Sing thấy còn xà nẹo nhau lắm mà. Đến lượt con Linh nhiều chuyện. Nó vừa hỏi con Tâm đã liếc nó một các muốn đứt cổ. Biết ý nên nó chuyển chủ đề khác ngồi luyên thuyên. Con này cúp học đi du lịch nước ngoài mấy tuần xong vô nói nhiều như lột lưỡi. 
- Lại ba cái trò giận hờn. Yêu đương chi cho mệt. Thằng Hoàng nói bâng quơ.
- Thôi đi. Sao hết đứa này đến đứa khác moi ra nói vậy? Im hết nha. Không bà thẻo lưỡi. Con Tâm sừng sộ.
- Đó. Đó. Nhờ vậy mà mày mới ế đó Tâm. Há há. Thằng Phương đâm chọt.
- Ế cái đầu mày. Bà đây méo cần trai nhá. Lâu lâu để ý được một trai thì bị em này hớt tay trên rồi. Vừa nói con Tâm vừa với tay qua cặp cổ cậu.
- Giờ trả lại đó. Lấy đi. Cậu phì cười.
- Thôi. Bà đây không thích xài đồ thừa đâu cháu ạ. Hố Hố. Con Tâm đang cố tạo ra bầu không khí dí dỏm như mọi khi. Nhưng “thằng quỷ nhỏ” kia cứ gượng gượng. “Thằng quỷ nhỏ” là biệt danh mà cả đám con Tâm đặt cho Duy hổm rày. Đầu tiên là con Tâm gọi rồi tụi kia gọi theo. Con Tâm thấy cậu vừa có nét hiền hòa của con nít vừa nó cái gì đó nổi loạn và bá đạo nên vui miệng gọi như vậy. Cũng hay ho phết.
- Có vẻ vui quá nhỉ. Phong kéo ghế ngồi vào bàn. 
- Ế. Qua kia ngồi kế “thằng quỷ nhỏ” kìa. Chỗ của em mà đại ca. Thằng Phương phản đối khi bị Phong chiếm chỗ.
- Giờ muốn giành chỗ với anh mày à? Phong khẽ lườm nó.
- Thôi thôi, anh ngồi đó đi. Thằng Phương lè lưỡi.
- Mọi người ở lại. Tui lên trước. Cậu đứng lên tính bỏ lên lớp sớm để tránh mặt anh.
- Ngồi xuống đó. Phong lên tiếng nhưng vẫn nhìn qua chỗ khác.
- Anh ở đây chơi đi. Em có việc muốn lên lớp sớm. Duy trả lời nhát gừng. Cậu chưa muốn gặp mặt anh lúc này nên kiếm cớ bỏ đi.
- TÔI NÓI EM NGỒI ĐÓ CHO TÔI. Phong gầm lên rồi đập tay xuống bàn. Hành động đó làm cả canteen đang xôn xao bỗng chốc vắng lặng như tờ. Tất cả đều giật mình rồi đồng loạt quay lại nhìn bàn của cả đám đang ngồi.
- Anh làm gì vậy? Em đã nói là em có việc nên phải lên lớp sớm mà. 
- TÔI NÓI EM NGỒI XUỐNG. VIỆC MẸ GÌ CŨNG DẸP HẾT ĐI. Phong vẫn nói với âm lượng như khi nãy làm nhiều kẻ yếu bóng vía phải thót tim.
- Anh thật vô lý. Cậu chẳng thèm nói nữa mà đẩy ghế bỏ đi.
- ĐỨNG LẠI..... RẦM..... XOẢNG... Cả chiếc bàn bị anh hất tung. Chén dĩa ly tách rơi loảng xoảng xuống đất. Những ai có mặt trong Canteen đều xanh mặt trước tình huống này. Nhiều kẻ lén cười đắc ý khi thằng “bóng” kia đang chọc điên “Phong thiếu gia”. Chuyến này mày chết chắc.
- Không. Anh đừng có giở cái trò đó ra. Chẳng hay ho gì đâu. Duy quay lại nói rồi tiếp tục quay lưng bỏ đi. Cậu muốn bỏ đi thật nhanh ra khỏi đây. Càng ở đây lâu thì càng xấu mặt thêm.
- EM ĐIẾC À. Phong nhanh chóng đuổi tới sau lưng rồi chụp mạnh vai cậu kéo ngược trở lại.
- Anh bỏ ra. Cậu vùng vằng. Vai cậu đau nhói vì lực kéo của anh.
- EM DÁM BỎ ĐI KHI TÔI CHƯA CHO PHÉP À? Ánh mắt Phong long lên sòng sọc...
- Dẹp đi. Anh nghĩ anh là ai mà ra lệnh cho tôi? Hai người đang nhìn nhau ánh mắt tóe lửa. Một người đang rất giận, một người thì đang rất bướng. Không ai chịu nhường ai.
- Hai người làm gì vậy? Mới sáng sớm mà muốn làm cái trường này loạn lên à? Con Tâm thấy tình hình đang căng thẳng tột độ nên chạy lại cứu vãn. 
- Tránh ra. Phong xô con Tâm ngã dúi xuống đất.
- Anh điên rồi hã? Đừng có trút giận lên người khác như thế. Cậu chạy lại đỡ nó đứng dậy rồi quay qua nạt ngược lại Phong.
- Ừ TÔI ĐIÊN ĐÓ. 
- Điên thì vô bệnh viện mà nằm. Đừng ở đây cắn... Cậu chợt im bặt. Chết. Tự nhiên nói cái gì vậy Duy. Mày cũng điên rồi đó...
- EM... Phong chộp lấy cổ áo cậu rồi giơ tay lên... Cả canteen nín thở trước tình huống này... Ai cũng chắc mẩm rằng cậu sẽ ăn tát. Nhưng rồi đám đông lại thất vọng khi thấy anh buông cậu ra... Trong khoảnh khắc anh nhớ lại cái đêm hai người ở trong căn nhà gỗ đó. Anh cũng từng tát cậu. Lúc đó... Anh tự hứa sẽ không bao giờ đánh cậu nữa. Dù có chuyện gì thì cũng không...
- ... Duy hé mắt ra nhìn. Lúc nãy thấy anh giơ tay lên cậu đã nhắm tịt mắt lại... 
- Xin lỗi... Phong lúc này chỉ buông ra một câu xin lỗi nhẹ hẫng rồi bỏ đi về hướng khác.
- Trời ơi Duy. Sao liều quá vậy. Xém nữa là ổng tát mày rồi. Sao không nhường ổng một chút. Tụi thằng Bình, Phương chạy lại. Tụi nó cũng muốn nín thở với tình huống nãy giờ. Tụi nó không ngờ rằng Phong lại nổi cơn thịnh nộ với cậu.
- Tui tưởng chỉ là chuyện giận hờn bình thường thôi mà sao giờ dữ vậy nè. Con Linh cũng vừa chạy tới.
- Duy. Thầy Minh gọi lên phòng hiệu trưởng có việc kìa. Một cậu sinh viên trong trường chạy đến chỗ tụi nó đang đứng báo lại.
- Ừ. Cảm ơn bạn nhé.
- Thôi tui đi. Có gì nói chuyện sau. “Haizzz... Chắc chuyện đã tới tai thầy Minh rồi... Đứa nào lanh thế không biết...” Cậu thầm nghĩ.
- Hết chồng rồi tới ba chồng. Bữa nay nó mắc hạn lớn rồi... Con Tâm thở dài...
- Mày nữa. Giờ còn giỡn... Đi lên báo con Uyên biết đi đặng có gì nghĩ cách giải quyết vụ này luôn. Nếu không chắc thêm vài bữa nữa là cái canteen trường này bị xóa sổ. Con Linh đưa ra ý kiến.
- Ừ. Đi. Tao cũng thấy có vẻ nghiêm trọng. Chắc phải có gì dữ dội lắm. Sáng qua tao còn thấy bình thường mà sao chỉ qua một đêm đã thành thế này. Ủa quên. Bình, mày lại đền tiền cái bàn với đốn chén đĩa bể cho cô Sáu đi rồi lên sau. Tụi tao đi trước... Nói rồi cả bọn lục tục kéo lên lên lớp kiếm con Uyên.

-------------------------------------------------------------------------------

PHÒNG HIỆU TRƯỞNG
- Dạ. Em chào thầy. Cậu rụt rè mở cửa bước vào.
- Con ngồi đi. 
- Dạ.
- Chắc con cũng đoán được ta gọi con lên đây vì chuyện gì đúng không? Vẫn thái độ nhẹ nhàng như lần gặp đầu tiên ông Minh từ tốn hỏi cậu. Nhưng lần này có vẻ thân mật hơn. Ông gọi cậu bằng “Con”.
- Dạ... Em xin lỗi... 
- Hai đứa có chuyện gì? Nói ta nghe được không?
- ....
- Ta ít khi can thiệp vào chuyện tình cảm của Phong. Nhưng ta hôm đó có ấn tượng tốt về con. Ta nghĩ nếu không phải việc gì nghiêm trọng thì con đã không để chuyện xảy ra như khi nãy... Hãy xem ta như một người cha mà tâm sự được không? Ông Minh nói rồi nhìn cậu. Ánh mắt đầy thiện ý.
- Dạ... Nhưng... Sao có thể... Duy quá ngạc nhiên vì lời đề nghị của ông Minh. Cậu không ngờ ông lại có thái độ như vậy. Đây chỉ mới là lần gặp thứ hai mà ông ấy đã tin tưởng cậu đến vậy rồi sao...
- Sao vậy? Con không tin ta à? Ông Minh cười nhẹ. Vẫn nụ cười buồn và sâu thẳm.
- Dạ không phải. Chỉ là em hơi bất ngờ thôi... Em không ngờ thầy lại tin tưởng em đến vậy...
- Vậy thì bây giờ có thể kể cho ta nghe được chưa? Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi ông hỏi cậu lần nữa.
- Dạ... Cậu hít vào một hơi rồi bắt đầu kể lại diễn biến của ngày hôm qua. Vừa kể cậu vừa quan sát thái độ của ông Minh nhưng tiếc là chẳng nhận ra được gì. Ông bình thản ngồi nghe, lâu lâu khẽ gật đầu chứ không biểu lộ cảm xúc nào ra mặt. 
- Vậy con định làm gì để giải quyết chuyện này? Ta thấy con đang rất thất vọng về con trai ta vì nó không tin con. Ông Minh từ từ hỏi cậu sau khi nghe xong câu chuyện.
- Vậy thầy có tin em không? Cậu đột nhiên hỏi ngược lại.
- Nếu ta nói ta tin con hoàn toàn thì là ta đang nói dối. Nhưng ta có thể nói tin ở sự thành thật của con.
- Dạ. Em cảm ơn thầy. Cậu khẽ cười. Câu trả lời làm cậu cảm thấy ấm lòng. Ít ra ông cũng tin cậu.
- Ta không khuyên con nên làm gì. Vì đây là chuyện riêng cũng như thử thách cho tình cảm của hai đứa. Ta chỉ nói với con một câu. Những gì thật lòng xuất phát từ trái tim sẽ luôn có được kết quả tốt. Con hiểu ý ta chứ?
- Dạ. Em hiểu rồi.
- Tốt. Bây giờ ta bận việc rồi. Con về lớp đi. Chúc con may mắn.
- Dạ. Em cảm ơn thầy. Cậu nói rồi đứng dậy bước ra cửa.
- Duy.
- Dạ...
- Sau này ta muốn nghe con gọi ta bằng ba và xưng con. Được không?
- Như vậy sao được thưa thầy. Em chỉ là...
- Vậy con có thật lòng với Phong không?
- Dạ. Được. Cậu cười lại với ông. Câu trả lời thay cho lời xác nhận. - Em chào thầy... À... Chào ba... Cậu rụt rè nói rồi khép cửa lại. Trog lòng ánh lên một tí niềm vui. Ít ra ba của anh cũng tin cậu. Hơn hết. Ông đang ủng hộ mối quan hệ của cả hai. Trong phòng hiệu trưởng ông Minh khẽ cười. Một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
-------------------------------------------------------------------------------
- Quái lạ. Hôm qua tao đâu có nghe nó nói gì đâu nhỉ. Nếu có gì thì nó phải nói với tao đầu tiên chứ. Nhỏ Uyên thắc mắc sau khi nghe đám con Tâm thuật lại chuyện xảy ra ở canteen khi nãy.
- Hồi nãy nhìn ông Phong mà tao sợ phát khiếp. Mà nó cũng lì. Xém nữa là ăn tát. Con Linh nhún vai.
- Mà tao thấy nó cặp với ổng vậy cũng tổt. Giờ nó liều mạng hơn hồi đó nhiều. Há há. Thằng Bình bỡn cợt.
- Thôi. Nghiêm túc. Phải điều tra ráo riết mới được.Uyên. Giờ chỉ trông chờ vào mày. Mày có nhiệm vụ moi móc trấn áp hay làm gì nó cũng được. Miễn sao “thằng quỷ nhỏ” nó chịu khai hôm qua xảy ra cái gì. Rồi từ đó mới biết đường giải quyết. Chứ không ổng giết nó có ngày. Ẹc.
- Ghê quá má. Mày làm như...
- Ai chứ “Phong thiếu gia” thì đừng giỡn mặt... Nếu không thì tụi này đã không phải sợ ổng như vậy... Tụi tao coi “thằng quỷ nhỏ” đó là bạn thật sự nên mới ra tay giúp. Chứ đứa khác tao cho chết mất xác từ đời nào rồi. Con Tâm ra vẻ đe dọa nhỏ Uyên.
- Thôi được rồi... Để chút trưa tao qua nhà nó... 
- Oke. Thống nhất vậy đi. Giờ giải tán. Bốn đứa bay. Theo tao đi vòng vòng. Chắc sẽ nghe ngóng được gì đó từ cái đàn vịt trời trong trường này.
- Tuân lệnh sếp... Cả bọn đồng loạt kéo đi để lại nhỏ Uyên ngồi đó. Nhỏ đang rất tò mò về chuyện này. Tại sao lại như vậy... Không phải sáng qua còn ôm nhau hạnh phúc lắm sao... Vậy mà bữa nay... Ôi đau đầu... 

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 9 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét