Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 3 -

- CHAP 3 -

Không gian im lặng bao trùm cả căn bếp. Loáng thoáng đâu đó là âm thanh lạch bạch của những con cá... “Thực khách” và “đầu bếp nhỏ” vẫn còn nằm đó...

- Uhm... Cậu đứng dậy được không? Phong khẽ quay mặt qua rồi hỏi nhẹ.
- Được... được... Mặt Duy đã đỏ lên tự lúc nào.
- Thôi dọn dẹp rồi đi ra ngoài ăn một bữa đi. Tôi nghĩ chắc cậu không thể tiếp tục với mớ cá này nữa đâu.
- Nhưng...
- Nhưng cái gì? Hay muốn giống như hồi nãy nữa ? Phong nháy mắt.
- ... Cậu cúi đầu tránh ánh mắt của hắn.
- Hay là... Cậu thật sự thích tôi làm thế với cậu? Hắn áp sát mặt cậu.
- Không... Đừng... Cậu giật mình nhảy lui về sau.
- Vậy thì tốt. Sẵn nói luôn. Chúng ta chỉ có thể là bạn. Nếu có điều gì khác xảy ra thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Đặc biệt là cậu. Tôi không có hứng với...
- Tôi biết. Chỉ là bạn... Cậu nói rồi quay đi. Có gì đó ướt ướt trong mắt Duy. Cậu cảm thấy trong lòng đang trỗi lên một thứ gì đó khó chịu. Tuy không rõ ràng nhưng Duy hiểu rõ hắn đang muốn nhắc nhở cậu. Hắn dù gì cũng là một thằng đàn ông chính hiệu. Hắn cũng có tự tôn riêng. Nếu vướng vào những chuyện như thế với hắn sẽ là một chuyện rất phiền phức. Rồi còn cái định kiến của xã hội nữa. Với tính của hắn thì chắc hẳn sẽ không bao giờ chịu nổi... “Đặc biệt là cậu” “Đặc biệt là cậu” “Đặc biệt là cậu” ... Ủa. Suy nghĩ chi cho nhiều vậy Duy? Bộ thích hắn rồi àh?

Ngồi sau lưng hắn chở đi ăn cậu ngồi cách ra một khoảng không ngồi sát như mọi hôm nữa. Cả hai im lặng từ lúc ra khỏi nhà cho tới quán rồi đến khi quay về vẫn không nói với nhau câu nào ngoại trừ những câu cụt lủn như “Ăn gì đây?” “Chọn đi” “Về nha”... Dường như cả hai đang ngượng. Một bức tường vô hình đang dần được dựng nên.

- Trưa nay anh về sớm nha. Tôi phải đi công việc.
- Ừ. Vậy thôi đi về. Sáng mai vẫn qua rước đi học chứ? Có lẽ hắn đã cảm nhận được sự bất thường từ cậu nên mới hỏi như vậy.
- Tôi tự đi được rồi. Nên giữ khoảng cách một tí. Đặc biệt là tôi. Cậu nói nhẹ tâng nhưng pha lẫn sự ấm ức. Nói rồi Duy quay lưng định trở vào nhà. Chợt...
- Ui da. Đau... Hắn nắm chặt cổ tay Duy kéo ngược lại.
- Giận hã? Tôi không có ý gì đâu. Chỉ là sợ cậu thích tôi thì tội nghiệp cậu thôi “đầu bếp nhỏ” à. Thà là nói ra ngay từ bây giờ còn hơn để có gì rồi...
- Tôi hiểu mà. Anh có cần phải nói hoài như vậy không? RẦM. Cậu gắt lên rồi dập mạnh cửa.

Phong đứng tần ngần nhìn vào cánh cửa kia. Lần đầu tiên trong suốt hơn 3 tháng qua cậu nổi nóng với hắn. Chưa bao giờ Duy to tiếng kể cả khi hắn chọc giận cậu vậy mà hôm nay... Hắn đứng đó một lúc rồi cũng chạy về.

--------------------------------------------------------------------------------------------

“Đặc biệt là cậu” “Đặc biệt là cậu” “Đặc biệt là cậu” ...Duy cảm thấy tổn thương vì điều đó. Không phải hắn đã nói sẽ không suy nghĩ hay phân biệt gì sao? Tại sao hôm nay lại thốt ra những lời đó. Những câu hắn nói còn nặng hơn cả lời miệt thị mà Duy từng nghe trước kia. Vì sao? Vì nó được thốt ra từ miệng của một “người bạn”. “Người bạn” mà trong suốt hơn mấy tháng nay cậu coi trọng và đối xử hết mình. Vậy mà hôm nay hắn muốn vạch rõ ranh giới với cậu. Cái lời hứa “bạn bè thì nên chia sẻ và bảo vệ nhau” đâu mất rồi. Cậu thật sự rất giận... Sau một hồi suy nghĩ cậu cũng đứng lên về phòng. Đi ngang qua tấm lịch treo trên tường, liếc nhìn vào đó... 9/12... Là ngày mai sao? Năm nào nó cũng đến...

Sáng hôm sau Phong rất ngạc nhiên khi không thấy Duy đến lớp. Cả nhỏ Uyên cũng không vì hôm qua đi chơi về khuya đã bị sốt cao và không thể đi học nổi nữa. Chán. Hắn ngả người ra ghế ngồi trầm ngâm. Hắn thấy có gì đó trống vắng. Không có tiếng càm ràm của Duy. Cũng không có tiếng chí choét của nhỏ Uyên. Bữa nay hắn chỉ một mình. Cả lớp cũng xôn xao bàn tán không biết vì sao mà “Bộ Ba” kia chỉ còn có một mình hắn ngồi thu lu ở góc lớp.

- Giận à. Cho giận luôn. Bộ nói sai chắc? Trong đầu hắn chợt lóe lên chuyện hôm qua. Có lẽ vì thế mà cậu ta không tới lớp sao. Nói rồi hắn đá vào cái bàn một cái rõ mạnh rồi hậm hực đứng lên. Cúp luôn. Dù gì cũng chẳng có ma nào. Ngồi một mình chán chết. Ô kìa! Hắn bực mình vì cả hai đứa kia cùng nghỉ học hay bực mình vì Duy đang giận hắn?

Cả buổi trưa hắn không về nhà. Hắn chạy xe suốt từ nơi này qua nơi khác. Hắn cứ chạy trong vô định và không có điểm dừng. Hắn cũng chạy ngang qua nhà Duy nhưng cửa đóng im ỉm. Thấy thế hắn cũng chẳng buồn ghé vào. Ai bảo giận hắn lắm gì. Hắn có lỗi gì đâu... Chạy hoài rồi cũng chán. Hắn ghé vào Highlands Coffee sau lưng nhà hát thành phố rồi ngồi đó giết thời gian vì có về nhà cũng chẳng biết làm gì. Ngồi đó một lúc lâu thì nhỏ điện thoại hắn đổ chuông... Lần 1... Không bắt máy... Lần 2... Không quan tâm... Lần 3... Không ngó tới... Lần 4... Lần 5.... Quái đản. Đứa nào mà lì quá vậy. Hắn bực dọc bắt máy:

- Alo. Ai đó? Gọi cái quái gì mà gọi hoài vậy? Biết đang bận không?
- Tui nè. Uyên nè. Ông làm gì mà tui gọi hoài không bắt máy vậy. Khục... khục... Vừa nói nhỏ Uyên vừa ho tràn bên kia.
- Bệnh sao không nghỉ đi mà gọi tôi chi? Hắn cau có trả lời.
- Có chuyện muốn nhờ nên mới gọi ông nè. Giờ ông rãnh không chạy qua nhà Duy dùm tui được không?
- Mắc gì phải qua nó. Ngày nào cũng qua. Mệt. Không qua nữa.
- Sao vậy? Hai người giận nhau hã? Sáng qua còn thấy vui vẻ lắm mà. Mà thôi. Đừng giận nó nữa. Bữa nay sinh nhật nó. Ông qua với nó được không? Tui đi hổng nổi. Đuối quá. Hic. Nhỏ Uyên phân trần.
- Sinh nhật thì bạn bè đầy ra đó. Đãi tiệc rồi hú một phát nó kéo đàn kéo đống tới. Kêu tôi qua làm gì? Hắn hỏi trổng trổng?
- Trời đất. Bạn bè kiểu gì vậy thằng cha kiaaaaaaaaa? Nhỏ quát lên rồi “xổ” tiếp –Từ ngày mẹ nó mất nó có làm sinh nhật nữa đâu. Năm nào nó cũng thui thủi một mình ở nhà chứ có bạn bè gì. Đặc biệt là 2 năm nay từ sau khi xảy ra cái chuyện thằng Tùng trời đánh kia nữa. Nó có mình tui với ông là bạn thôi đó ông thần... Làm ơn. Giận gì thì giận nhưng bữa nay đi qua với nó dùm tui đi. Coi như tui năn nỉ...
- Được rồi. Để tôi qua. Xổ nguyên một hơi đau đầu quá cô. Hắn đã xiêu lòng khi nghe nhỏ Uyên nói. Hắn chợt thấy hắn vô tâm quá. Làm bạn hơn 3 tháng mà tới cái sinh nhật của người ta cũng không để ý.
- Vậy phải dễ thương không. Tui cúp máy đây. Chóng mặt quá. Huhu....
- ...

Nhìn đồng hồ. Đã gần 6h chiều. Hắn đứng dậy tính tiền rồi ra lấy xe chạy qua nhà Duy. Trên đường đi hắn ghé vào Tous Les Jours Nguyễn Thị Minh Khai để mua bánh kem cho cậu. Chọn một hồi lâu. Hắn dừng lại ở cái bánh màu trắng nhỏ. Cái bánh decor rất đơn giản với hoa văn màu nâu nhạt nhưng không kém phần sang trọng. Hắn quyết định chọn cái đó.
- Ghi gì lên bánh đây anh?
- Uhm. Happy Birthday 20th “Đầu Bếp Nhỏ” đi. Hắn khẽ cười.
- Chà. Tặng bạn gái hã anh? Chắc xinh lắm hen. Cô bé nhanh nhẹn viết chữ lên bánh rồi hỏi hắn.
- Ờ. Uhm. Hắn im lặng. Không lẽ nói mua bánh tặng con trai. Quê chết.
Hắn cầm cái bánh đi ra cửa rồi thầm nghĩ “Chắc cậu ta sẽ thích lắm đây”.

-------------------------------------------------------------------------------

- Ủa sao tối thui vậy? Hay đi đâu chưa về. Phong đến thì thấy trong nhà Duy tối om. Tiến gần đến cửa hắn xoay chốt... Tạch... Cửa không khóa.
- Đi đâu mà không khóa cửa vậy trời. Có ngày tụi nó vô rinh hết đồ đi. Nói rồi hắn đẩy cửa bước vào. Trong nhà vẫn vắng lặng. Hắn ngồi xuống ghế đợi Duy về. Bỗng...
- Hay mình tạo bất ngờ xíu nhỉ. Trốn lên phòng cậu ta đợi cậu ta về rồi... Phong hí hửng đứng lên đi lên lầu. Đến cửa phòng Duy hắn chợt sững người lại. Sau lớp màn cửa thấp thoáng một bóng người đang ngồi ngoài ban công. Kế bên là cây nến đang cháy leo lét. Phong rón rén bước vào phòng để nhìn rõ hơn. Người kia dường như vẫn chưa biết đến sự có mặt của hắn nên vẫn ngồi đó nhìn mông lung. Là Duy. Hắn nhìn thấy cậu đang ngồi đó. Ánh mắt buồn và chứa nhiều tâm sự. Chợt hắn thấy cậu sao cô đơn quá. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi thương cảm kỳ lạ. Không lẽ bao nhiêu năm nay cậu ta đón sinh nhật chỉ với cây nến kia sao? Duy vẫn ngồi đó và không hay biết hắn đã đến gần cửa. Năm nào cũng vậy. Tư ngày mẹ Duy mất mỗi lần sinh nhật cậu đều lên đây ngồi rồi đốt một cây nến và khi cây nến đó cháy hết cậu sẽ ước một điều gì đó coi như xong một cái sinh nhật. 2 năm trước có nhỏ thêm Uyên “chung vui” nhưng năm nay chỉ có mình cậu vì nhỏ đang bệnh bẹp dí ở nhà rồi. Còn Phong... Thôi khỏi nói tới hắn nữa...

Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday... Happy birthday.... Happy birthday to Duy...
Duy giật mình khi nghe tiếng hát khe khẽ đó. Cậu quay lại thì thấy hắn đang cầm cái bánh sinh nhật và mỉm cười nhìn cậu. Cậu không tin vào mắt mình nên cứ chớp chớp mắt lia lịa. Không lẽ ngồi đó có chút xíu mà đã ngủ mơ rồi sao.

- Sinh nhật vui vẻ nha “đầu bếp nhỏ”. Phong nói rồi vòng một tay qua ôm cậu. Cái ôm bất ngờ làm cậu choáng váng nên chỉ biết để yên cho hắn ôm. Còn về phần Phong, hắn chỉ nghĩ đơn giản là nên làm gì đó để Duy cảm thấy bớt buồn và cô đơn nên đã chủ động ôm cậu. Cái ôm mà hắn thấy người ta hay ôm nhau trên phim mỗi khi có dịp chúc tụng nhau gì đó. Nhưng người ta ôm rồi thả ra ngay còn hắn thì cứ ôm chặt đó.
- Sao anh biết hôm nay sinh nhật rôi. Duy khẽ đẩy hắn ra.
- Xin lỗi nha. Thật sự tôi cũng không biết. Tại nhỏ Uyên nói nên mới biết thôi. Tôi vô tâm quá. Hì hì. Hắn nói rồi gãi đầu.
- Uhm. Cảm ơn anh nha. Cậu khẽ gật đầu rồi đứng dậy.
- Ủa. Không thổi nến hay làm gì hã? Hắn ngạc nhiên hỏi.
- Thôi được rồi. Không cần mấy thứ “lễ nghi” không cần thiết đó đâu. Cậu nói mà không quay lại nhìn hắn. Thật ra trong lòng cậu rất vui và cảm động nhưng cậu không cho phép mình thể hiện ra ngoài. Cậu cảm giác rằng Phong trong lòng cậu lúc này đây không còn là Phong của những ngày đầu cậu vừa quen nữa. Vẫn là hắn đó. Nhưng có lẽ... Không được. Không thể... Mình là “người đặc biệt” mà...
- Ủa sao lạnh lùng vậy. Còn giận hã. Đã xin lỗi rồi mà. Hắn cũng đứng dậy.
- Ừ thì có giận đâu. Xưa giờ anh biết tính tôi mà. Duy vẫn lạnh lùng mặc dù cậu đang rất muốn vui vẻ mà đáp lại sự nhiệt tình kia của hắn.
- Mẹ. Đừng có nói dối. Đừng nghĩ tôi ngu nha. Cái mặt đang nói dối nè. Hai chữ nói dối hiện rõ trên mặt cậu nè... Phong lao lại chỗ Duy đang đứng rồi đưa tay bóp mặt cậu để cậu nhìn thẳng vào hắn. Hắn đã mất bình tĩnh khi cậu có thái độ đó. Hắn cảm thấy cậu đang coi thường và muốn tránh né hắn. Hắn đã xuống nước xin lỗi rồi mà còn muốn gì nữa đây.
- Anh buông ra coi. Tôi đau đó...
- Không. Trừ khi cậu giải thích cái thái độ từ hôm qua tới giờ. Tôi đã nói tôi không có ý gì mà sao cậu cứ tỏ vẻ như vậy. Nếu không giải thích rõ ràng thì hàm răng này cũng giống như hàm răng của thằng hôm bữa đó. Nói là làm. Hắn đưa ngón tay cái đè mạnh lên hai răng cửa của cậu. Chợt hắn thấy một giọt nóng hổi chảy lên tay hắn. Cậu đã khóc... Hắn giật mình buông cậu ra.
- ..... Duy ngồi sụp xuống đất và thở dốc. Cậu không ngờ hắn lại tức giận đến vậy. Cậu bắt đầu sợ...

BỤP... Phong ném cái bánh kem xuống đất vỡ tan rồi hầm hầm bỏ ra cửa.

- Nếu đã không muốn làm bạn nữa thì Oke. Từ nay tôi không phiền cậu nữa. Xin lỗi. Nói rồi hắn bước thẳng xuống nhà. Hắn rất giận. Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Vì sao? Vì sao vậy? Tự nhiên cậu ta thay đổi 180 độ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi. Quái lạ.
- Phong. Đứng lại... Duy đuổi theo hắn xuống nhà. Cậu không thể để hắn đi. Có một thứ tình cảm lạ kỳ đang dâng lên thôi thúc cậu phải đuổi theo Phong.
- Gì nữa?
- Có thật anh muốn chấm dứt mối quan hệ bạn bè này không? Cậu lí nhí hỏi hắn.
- Cậu thấy tôi có đùa tí nào không? Cậu vốn dĩ đâu coi trọng nó mà phải hỏi tôi như vậy? Phong vẫn không quay mặt lại nhìn cậu. Thở dài... Cậu bước lại gần hắn.
- Xin lỗi. Em... Tôi không muốn làm vậy đâu nhưng nếu cứ tiếp tục như vầy tôi sợ...
- Sợ gì ? Lúc này Phong mới lại nhìn Duy. Ánh nhìn đầy thắc mắc.
- Tôi sợ mình đã thích anh mất rồi... Mà nếu tôi thích anh thì mối quan hệ này đâu tiếp tục được nữa. Hôm qua anh đã nói vậy mà... Duy nói rồi ngồi xuống ghế. Dù gì hắn cũng đang muốn chấm dứt. Tội tình gì cậu không thể “khuyến mãi” thêm cho hắn một lý do. Hai ngày nay Duy đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu dường như đã bị hắn chinh phục. Cũng cái cảm giác ngày xưa khi cậu chấp nhận Tùng. Nhưng lần này chỉ có mình cậu tự đưa mình vào tình thế đó chứ không có “xúc tác”. Tất cả đều tự nhiên... Cậu nhận ra cậu thích cái sự quan tâm nhẹ nhàng mà đầy tình cảm của hắn. Cậu nhận ra cậu thích cái vẻ ngang tàng và ngông cuồng của hắn. Cậu nhận ra cậu thích cái cách hắn chọc cậu cười mỗi khi có chuyện gì đó không vui. Cậu thích cái cách hắn bảo vệ cậu khỏi tên Tùng và đám người trong trường kia. Cậu thích nhìn hắn ăn những món ăn cậu nấu một cách thích thú... Nhiều nhiều lắm... Cậu thích hắn... Mặc dù cậu biết rõ hắn chỉ coi cậu như một đứa bạn thân – một đứa em nhỏ tuổi.

- Bao lâu rồi?
- Tôi không biết...
- Thích tôi ở điểm nào?
- Cũng... không biết nữa... Duy nói dối mặc dù trong lòng cậu có muôn vàn lý do để cậu thích hắn.
- Vậy thì sao gọi là thích? Hắn tiếp tục chất vấn.
- Tôi thích những gì anh làm cho tôi trong hơn ba tháng nay. Cuối cùng rồi cậu cũng nói ra được câu trả lời.
- Hừm. Vậy sao không nói?
- Nói được sao? Hôm qua chỉ vì một tai nạn nhỏ mà anh nói với tôi như vậy thì anh nói tôi biết nói với anh sao đây? Tôi không muốn... Ơ...
Môi hắn bất chợt đặt lên môi cậu... Mềm... Ấm... Dường như có vị ngọt đang lan tỏa...
- Anh đừng làm vậy. Duy đẩy hắn ra.
- Ủa vậy sao nói thích anh? Hắn vẫn giữ khoảng cách rất gần mặt cậu.
- Nhưng không phải trong trường hợp thế này. Tôi biết anh không thích tôi. Anh chỉ coi tôi là bạn thôi. Tốt nhất anh đừng làm vậy nữa. Coi như nãy giờ tôi nói dối để gạt anh đi.
- Có vậy thôi mà đã không dám đối diện thì làm sao đủ tư cách thích anh? Phong nghênh mặt. Dường như hắn đã lấy lại sự cao ngạo thường ngày.
- Trừ phi anh là Gay còn không thì... Duy bỏ lửng câu nói khi thấy hắn mở bóp rồi chìa ra trước mặt cậu. Trong đó có hình Phong và một người con trai khác. Cả hai mặc đồ đôi... Mặt hắn trong tấm hình ánh lên niềm hạnh phúc vô hạn... Chẳng lẽ... Cậu quay qua nhìn hắn. Hắn khẽ gật đầu thay cho lời xác nhận. Hắn không muốn giấu cậu nữa...
- Hai người quen nhau lâu chưa? Cậu chuyển chủ đề.
- Người đó mất rồi. Hắn nhìn xa xăm.
- Tôi xin lỗi. Duy chỉ biết nói ra ba từ đó rồi im lặng. Cậu không biết nói gì hơn vào lúc này nữa. Trong lòng cậu đan xen nhiều cảm lúc lẫn lộn. Cậu không biết mình nên vui hay buồn trước việc này. Ừ thì hắn là Gay. Cậu không còn phải sợ sự kỳ thị của hắn. Nhưng mà... Liệu rồi cậu sẽ làm được gì đây? Mọi thứ giờ đây lửng lơ. Không có điểm xuất phát và cũng không có điểm dừng. Tất cả cứ lững lờ...

- Từ ngày đầu tiên vào lớp tôi đã chú ý đến em. Em khá giống người đó. Nhất là ánh mắt. Lúc nào cũng buồn và chứa đầy tâm sự. Thường thì với cái kiểu của tôi thì sẽ không có ai muốn làm quen hay làm bạn hoặc nghe tôi nói chuyện về đời tư. Nhưng em thì khác. Em đã tiến đến và chủ động đưa ra đề nghị kết bạn với tôi. Y hệt như lúc cậu ấy tiếp cận tôi. Không biết sợ là gì. Hắn tiếp tục.

- Vì tôi giống cậu ấy nên anh mới làm bạn với tôi?
- Không. Em khác cậu ấy. Em khó gần và nhát hơn cậu ấy nhiều. Em lúc nào cũng dè chừng và cứ phải dò ý người khác nhưng đó cũng là một điểm hay ho của em. Vì luôn dè chừng và dò ý người khác nên chưa khi nào em làm tôi hay nhỏ Uyên phiền lòng. Trong khi cậu ấy thì ngược lại. Nói là làm. Nóng nảy bộc trực. Không sợ trời, không sợ đất và tất nhiên không sợ cả tôi nữa. Haha.
- Vậy chắc đến giờ anh vẫn còn yêu cậu ấy?
- Không. Hết rồi. Trước khi mất cậu ấy đã bắt tôi hứa không được yêu cậu ấy nữa. Cậu ấy muốn tôi hãy quên cậu ấy đi và tìm người khác thích hợp hơn. Nhưng kết quả là đã ba năm nay tôi chưa tìm được ai thích hợp cả. Chắc cậu ấy giận tôi lắm... Nói rồi hắn ngửa đầu ra ghế nhìn lên trần nhà.
- Vậy... tôi... em... có được không? Duy hít một hơi thật sâu rồi ngập ngừng hỏi hắn. Cậu chuyển xưng hô từ “tôi” thành “em” như để tỏ một chút thành ý. Cái cách xưng hồ này đáng ra cậu phải sử dụng ngay từ đầu. Nhưng tình thế lúc đó thì không thể nào “anh” – “em” được.
- Haha... Phong cười lớn...
- Anh cười cái gì? Duy xấu hổ quay mặt đi.
- Mới kêu nhát cái giờ mạnh dạn quá ta. Phong nói rồi ngồi sát qua để tay lên ghế ôm cậu. Cậu cũng khẽ ngả đầu vào vai hắn, bờ vai rộng và ấm áp.
- ...
- Cứ để mọi thứ phát triển tự nhiên nha Duy. Tôi nghĩ chưa đến lúc chúng ta bắt đầu đâu. Vì lúc này tôi chưa chắc chắn được rằng tôi có thích em hay không? Nếu bây giờ tôi vội vàng nhận lời thì cũng được thôi. Nhưng nếu lâu ngày đúng như em nói là tôi không có tình cảm gì với em thì không phải sẽ thiệt thòi cho em sao? Hắn khẽ vuốt má cậu rồi nói. Hắn đã gọi cậu bằng “em” nhưng có lẽ lúc này chỉ là một đứa “em” nhỏ hơn hắn 3 tuổi mà thôi.
- Uhm. Tùy anh thôi... Cậu cảm thấy an tâm. An tâm vì anh không phản đối. An tâm vì anh có vẻ như đã cho cậu một tín hiệu để bắt đầu. An tâm vì anh không phải là người có mới nới cũ và dễ bị chi phối bởi hoàn cảnh nhất thời. Đến đây thì xin phép sửa xưng hô từ hắn thành anh được rồi nhi?
- Có muốn mừng sinh nhật nữa không? Hồi nãy tôi làm hư hết bánh rồi. Để tôi đi mua lại cái khác cho em.
- Đừng. Tốn tiền lắm. Với lại lúc nãy coi như em đã nhận được rồi. Tại sơ ý thôi. Bây giờ anh ngồi đây đợi em vào bếp làm vài món đãi anh nha.
- Mới đó mà chuyển xưng anh – em ngọt xớt ha. Có vẻ như em không nhát như tôi tưởng. Anh chọc cậu.
- Gọi cho đúng xưng hô nên gọi xưa giờ thôi. Với phải bạo một tí mới mong chinh phục được “Phong thiếu gia” chứ. Cậu nháy mắt rồi chạy vào bếp.
- Thằng nhóc này. Phong cười rồi nhìn theo bóng cậu đang chạy nhanh vào bếp. Trong lòng anh có một tia sáng vừa lóe lên sau bao ngày vụt tắt.

----------------------------------------------------------------------------

- Anh Phong. Em hỏi này tí...
- Duy. Mày mới nói cái gì vậy? Nhỏ Uyên giật bắn người khi nghe câu đó phát ra từ miệng cậu.
- Hã. Thì...
- Anh Phong. Em hỏi này tí... Phong nhại lại câu Duy vừa nói. Anh muốn chọc cậu đây mà.
- Cái gì vậy? Trời đất đảo điên hay thần linh bị khùng. Tao nghe cái gì mà anh – em nổi hết da gà lên vậy? Hay tối qua chã qua rồi cho mày ăn thứ gì bậy bạ nên sáng nay đầu mày bị quắn. Nhỏ Uyên càng thắc mắc bạo với thái độ của hai người kia.
- Mày nhỏ nhỏ thôi. Tại tao muốn đối cách xưng hô thôi. Dù gì anh Phong cũng lớn hơn tao với mày mà. Duy tiếp lời.
- Thằng cha kiaaaaaa... Tối qua ông làm gì thằng Duy mà để sáng nay nó bị điên zậyyyyyyy ??????
- Điên đâu mà điên. Tự muốn tự gọi thôi. Haha. Phong cười khoái chí.
- Lạy thần linh. Lạy các đấng tối cao. Mấy người ở làm ơn đâu bu lại một chỗ rồi hội họp sao đó xong xuôi thì biến thằng Duy bạn tui thành bình thường trở lại dùm. Nó điên quá rồi. Nhỏ Uyên nhắm hờ mắt lầm rầm khấn.
- Có khấn rớt cổ họng cũng không có tác dụng gì đâu. Haha.
- Cười cười con khỉ. Tui phải điều tra rõ vụ này mới được. Đâu mà chỉ sau một đêm mà ông đầu độc thằng Duy thành “em” ông ngọt xớt. Nhỏ Uyên nhìn Phong với ánh mắt kỳ lạ.
- Thôi. Mày nhiều chuyện quá. Từ từ rồi tao giải thích sau. Còn anh. Đừng có chọc nó nữa. Lát hồi nó làm gì anh em không can kịp đâu đó. Duy nhảy vô vãn hồi tình huống.
- Rồi được rồi. Không phá nữa. Nhưng mà... Khục... khục... Phong vẫn bịt miệng cười...
- Mô phật. Amen. Thầnh linh ơi. Có phải sáng nay con vẫn chưa ngủ dậy không... Nhỏ Uyên vẫn trố mắt nhìn hai người “lập dị” kia...Ê. Không lẽ tối qua...
- Ông PHONGGGGGGGGGGGGG.......... Ông................ Nhỏ ngẫm nghĩ một tí rồi lại la lên......
- Hã. Gì nữa. Phong quay qua hỏi nhỏ.
- Tối qua... Không lẽ ông... Không lẽ nó... Hai người... Có phải đã xảy ra... Nhỏ lấp lửng từng câu không trọn vẹn.
- Hiện tại thì chưa nhưng tương lai chưa chắc. Phong cúi gần xuống nói nhỏ bên tai nhỏ Uyên. Nhỏ nghe xong thì quay qua nhìn Phong rồi nhìn Duy như muốn tìm lời giải thích. Duy chỉ khẽ gật đầu nhẹ như xác nhận với nhỏ cái “chuyện kia” có ngày sẽ cũng sẽ “xảy ra”.

- Mày theo tao. Nhỏ Uyên đứng bật dật kéo tay Duy lôi ra khỏi lớp.
- Được rồi. Tới đây được rồi. Hỏi gì hỏi đi. Cậu kéo nhỏ Uyên dừng lại.
- Mày với thằng cha đó tối qua đã làm gì? Cấm giấu diếm. Mày mà có nửa câu gian dối tao lên kia tao quánh chã dập mặt.
- Bình tĩnh. Nghe tao kể. Nói rồi cậu “thành thật” kể hết cho nhỏ Uyên nghe chuyện xảy ra từ ngày hôm kia tới tối qua. Nhỏ im lặng vừa nghe vừa gật gù. Thỉnh thoảng lại chau mày. Đặc biệt là lúc Phong đòi bẻ răng cậu. Nhỏ tính chen vào nhưng rồi thôi vì bây giờ nhỏ vẫn đếm đủ 32 cái răng trong miệng cậu tức là chẳng có gì xảy ra. Huề vốn ghê .
- Chà. Cũng quân tử dữ. Gặp kiểu như thằng Tùng hồi đó là nó nhảy vô nó xúc mày đi luôn rồi. Mà tao không ngờ mày lại đổ trước thằng cha đó nhanh vậy. Với cái type của chã đâu phải gu của mày. Mày xưa giờ thích kiểu hiền lành công tử bột văn chương văn bông này kia mà. Còn thằng chã vừa quậy vừa ngông chỉ được mỗi cái đẹp trai. Hehe.
- Ừ. Tao cũng không ngờ được. Vốn dĩ tao coi những điều tao nói là tao thích ổng chỉ là những điều đương nhiên mà những người bạn thân hay làm với nhau. Nhưng hai ngày giận rồi không nói chuyện với anh Phong tao nhận ra đó không phải là điều đương nhiên nữa. Tao cảm thấy nó khác lắm. Mặc dù tao không dám chắc anh Phong có ý gì nhưng nếu tao không còn nhận được những điều đương nhiên đó nữa thì tao sẽ buồn và hụt hẫng lắm. Rồi tao tự xét lại sự tức giận khi ảnh nói mấy câu đó nữa. Nếu thật sự chỉ là bạn thân thì có lẽ tao đã coi như nó là một câu đùa giỡn chứ không phải tức giận đùng đùng lên vậy. Mày cũng từng giỡn như vậy nhưng tao có giận mày như giận Phong đâu. Với trên cả là tao cảm nhận được cái cảm giác ngày xưa lúc tao thích thằng Tùng nó đang trở lại nữa. Mặc dù tao với nó là một chuyện chẳng ra gì nhưng dù sao đi nữa đó cũng là cảm xúc thật của tao dành cho thằng Tùng khi đó. Và lần này thì lại có trở lại vì Phong. Có thể mày thấy Phong không đáng tin vì vẻ bề ngoài đó nhưng tao tin ổng rất nghiêm túc trong những chuyện này. Nếu không chắc tối qua ổng đã đồng ý lời đề nghị đó của tao rồi. Với tao đoán ổng cũng có chút cảm giác với tao nên mới thừa nhận mình là Gay nhanh như vậy.
- Ôi trời. Mày làm gì mà giảng cho tao nguyên một moran dài sượt vậy nhóc. Mày đúng là... Mặc dù tao không biết chã đối với mày ra sao nhưng tao cũng mừng vì mày đã thoát ra khỏi cái chuyện của thằng Tùng. Mày đã tìm lại được cảm giác mà đáng ra mày phải có. Chúc mừng mày. À. Lần này mày có tiến bộ hơn đó. Mày chủ động nói ra mài thích ông Phong chứ không đợi “được nói” hay “bị nói” nữa. Nhỏ Uyên cười tươi. Trong lòng nhỏ mừng lắm. Mừng vì thằng bạn của nhỏ sắp có được hạnh phúc.
- Cảm ơn. Chỉ có mày là hiểu tao.
- Nhưng... Ổng chỉ nói là để mọi chuyện phát triển tự nhiên... Lỡ mà... Nhỏ chợt chùng xuống.
- Không sao cả. Vì đã theo tự nhiên thì cái gì xảy ra cũng theo tự nhiên không phải do tao cũng không phải do ổng. Tao chấp nhận kết quả cuối cùng dù có ra sao đi nữa. Nhưng mà mày nghĩ tao không đủ bản lĩnh để “hốt” ổng sao?
- Trời trời. Quá trời rồi đó. Vừa vừa thôi nha. Làm sao chã sợ chã chạy đi mất là mày ế tiếp đó thằng quỷ. Haha...
- Tao tin là tao sẽ làm được. Trừ phi Phong không có tí tình cảm gì với tao. Đột nhiên cậu tự tin lạ.
- Ờ. Tao sẽ “phụ” mày. Hê hê. Nhỏ Uyên cười gian manh.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi thứ lại quay vào quỹ đạo vốn có của nó. Đi học – Đi chợ - Nấu cơm – Ăn Cơm – Tán dóc – Đùa giỡn và còn có thêm màn Cưa cẩm.
- Dạo này có vẻ em thay đổi nhiều quá nhỉ. Tôi không ngờ đó. Phong hỏi Duy khi cậu đang ngồi trên Salon xem TV. Quả thực là từ sau đêm đó Duy đã thay đổi rất nhiều trong mối quan hệ của hai người. Cậu chủ động rủ anh đi nơi này nơi khác chứ không răm rắp theo ý anh nữa. Cách nói chuyện với anh cũng cởi mở và tự nhiên hơn đôi lúc có thêm phần “gạ gẫm nhẹ” làm Phong có cười suốt. Đúng là khi yêu con người ta thay đổi ghê thật.

- Ừm thì vốn dĩ em không phải thuộc type lầm lì tới mức như cái chum hay cái vại. Vì cú sock về chuyện thằng Tùng gây ra làm em ngại tiếp xúc với người khác. Đặc biệt là với người cùng giới. Em sợ chuyện đó sẽ lại tái diễn và em thì không đủ sức để vượt qua một lần nữa. Lần trước nếu không có nhỏ Uyên vực dậy chắc em đã buông xuôi mà đi theo mẹ em rồi... Duy trầm ngâm.
- Tôi nghĩ em cũng khá mạnh mẽ đó. Nhỏ Uyên chỉ là nhân tố phụ. Nếu bản thân em không tự cố gắng thì nó có nói cỡ nào em cũng sẽ không thoát ra được. Và hơn nữa là em đã chọn ở lại trường mà tiếp tục học với bao nhiêu lời miệt thị mà không chuyển đi. Điều này làm tôi thấy em rất kiên cường đó.
- Không được cũng phải được. Người ta kêu là “cố đấm ăn xôi” đó anh. Em phải bám trụ ở trường này vì em muốn trở thành giáo viên như mong muốn của mẹ. Lúc mẹ còn sống em không làm được gì cho mẹ nên bây giờ em phải cố hết sức mà hoàn thành việc này.
- Giỏi lắm “đầu bếp nhỏ”. Nói rồi Phong ngồi sát lại xoa đầu cậu.
- Hì hì. Với lại phải mạnh mẽ mới làm anh xiêu lòng được chứ. Duy khẽ quàng tay qua cổ anh.
- Tính dê tôi hã? Ôm chặt cứng vậy? Phong cười rồi cúi sát xuống mặt Duy.
- Nếu anh thấy không thích thì thôi. Duy bỏ tay ra rồi ngồi ngay ngắn trở lại. Cậu không muốn anh hiểu lầm cậu là đứa dễ dãi hay vồ vập trong những chuyện tình cảm. Chỉ là bất giác cậu muốn ôm lấy cái “lò sưởi” đang sưởi ấm trái tim cậu kia thôi.
- Thích thì ôm đi. Đâu có cấm đâu à?
- Thôi. Từ từ đi. Bây giờ có ôm anh cũng đâu có cảm giác gì đâu?
- Ai nói... Phong chồm qua đè lên người Duy làm cậu bất ngờ. Hai người nhìn nhau một hồi lâu rồi Phong cúi sát xuống...
- Anh thật sự muốn vậy hã? Duy thì thầm.
- Ừ. Muốn lắm rồi. Phong liếm môi.
- Ghê quá. Thả ra đi. Kinh dị. Cậu phì cười rồi đẩy anh ra.
- Ủa chê hã. Chê thì đi về nha. Có hôn thôi mà cũng không cho. Phong ngồi dậy lui ra như ban đầu.
- Ủa bộ muốn hôn là hôn chùa vậy đó hã. Haha. Duy cười lớn.
- Chứ muốn sao?
- Khi nào anh thích em thật sự đi rồi hôn. Bây giờ thì đừng.
- Nghiêm túc quá đó cậu nhóc. Phong nói rồi lấy một ngón tay vuốt sống mũi cậu.
- Em muốn khi nào thật sự là gì của nhau thì hãy có những hành động như vừa rồi. Em không muốn mình bị ảo tưởng. Sống trong ảo tưởng rồi đột ngột tỉnh mộng sẽ đau khổ lắm.
- Ừm. Vậy thì vẫn như cũ. Thuận theo tự nhiên ha. Bây giờ tôi buồn ngủ rồi. Tôi muốn ngủ một tí. Nói rồi anh gác đầu lên đùi cậu.
- Sao tự nhiên hôm đó lại nói thật với em anh là Gay vậy? Tới giờ Duy mới hỏi Phong chuyện đó.
- Không biết. Tự nhiên không muốn giấu em thôi...
- Không sợ em lừa anh sao?
- Tại vì... Tôi tin em không nói dối tôi....
- Từ trước lúc đó em chưa bao giờ nghĩ anh là Gay cả.

Đặc biệt là lúc anh nói "có gì thì sẽ chấm dứt". Vậy mà đột nhiên lúc đó lại "lật ngược bàn cờ" làm em cũng hơi sock... Mà anh...
- ....

Cậu không hỏi thêm nữa vì anh đã ngủ mất rồi. Nhanh thật. Mới đó mà đã ngủ rồi. Nhìn cái mặt ngủ thấy ghét quá. Cậu đưa tay vuốt tóc anh rồi khẽ cười. Nụ cười hạnh phúc. Tuy giờ đây cái hạnh phúc cậu đang tưởng tượng ra chưa rõ ràng nhưng cậu thấy nó đang đến rất gần. Chỉ cần một chút, một chút nữa thôi cậu sẽ bắt được nó. Phong vẫn ngủ say trên đùi cậu...
  Tác giả: Tiểu Duy


- END CHAP 3 - 
   
                                                               

0 nhận xét:

Đăng nhận xét