Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 21 -



- CHAP 21 -

Sau khi nhập viện được hơn nửa ngày thì Duy tỉnh lại. Trời đã bắt đầu tối. Đảo mắt nhìn xung quanh cậu thấy mình đang nằm trong một căn phòng màu cam nhạt. Kế cạnh giường là một chiếc tủ thấp màu trắng. Trên nóc tủ có để một bình hoa oải hương thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ. Liếc nhìn xuống cánh tay có ghim sợi dây dịch truyền cậu liền đoán ra được đây là một căn phòng dịch vụ của một bệnh viện nào đó. Không gian vắng lặng như tờ. Chỉ có tiếng máy lạnh chạy rì rì và tiếng máy đo điện tâm đồ hoạt động. Khẽ nhấc lưng ngồi lên cậu thấy có chút tỉnh táo hơn lần tỉnh dậy vào lúc sáng. Đầu cũng đỡ nặng nề và không còn thấy đau nữa.

- Anh kia. Nằm xuống. Mới cấp cứu xong mà tính đi đâu? Một giọng y tá nữ vang lên đanh đá.
- Tôi chỉ...
- Chỉ chỉ cái gì. Bệnh thì nằm đó. Mò mò dậy rồi có gì lại đổ vạ cho tụi này. - Cô ta tiếp tục cắt lời Duy bằng chất giọng đầy chua ngoa.
- ... Cậu cũng chẳng buồn lên tiếng nữa. Trong lòng mừng thầm vì đang nằm phòng dịch vụ mà còn như vầy thì khi nằm phòng thường không biết sẽ ra sao...
- Đưa tay đây. Đo huyết áp. Há miệng ra. Ngậm vô đo. Hít vô. Thở ra. Mạnh lên... – Một tràng hiệu lệnh không đầu không đuôi dồn dập.
- ... “Nạn nhân” vẫn tiếp tục im lặng.
- Ủa. Sao im re vậy? Câm rồi à? - Sau một hồi “điều động” thì cô ả dừng lại hỏi cậu.
- Cô muốn tôi nói gì?
- Thì thấy trong người sao phải nói chứ. Im im ai biết gì mà lần?
- Cô có cho tôi nói ?
- Anh không biết hai chữ hợp tác là thế nào à? Thất học à?
- Nãy giờ cô muốn tôi làm gì tôi có không hợp tác sao?
- Ừ thì... Mệt quá... Nằm đó đi. Xíu quay lại cho uống thuốc. - Cuối cùng cô ả cũng ngoe nguẩy đi ra. Nhưng chưa kịp ra đến cửa đã đụng trúng một người đang đi vào. Theo quán tính định ngước lên “khai khẩu” thì bị ánh mắt sắc lẻm đang trừng trừng nhìn xoáy vào mình làm hoảng sợ mà đứng dậy lủi thẳng. Trước khi ra khỏi cửa cô ả ráng quay lại nhìn người đàn ông kia rồi lầm rầm rủa xả gì đó trong miệng mà không biết rằng y tá trưởng đang cầm giấy cho thôi việc đợi mình. Chắc cô ả không biết người đàn ông mà mình đụng phải là Trần Khánh Phong – Người có 80% cổ phần đầu tư trong bệnh viện này. Trước giờ anh luôn yêu cầu rất cao về thái độ phục vụ của nhân viên bệnh viện và luôn cho người giám sát kỹ nên có thể xem đây là trường hợp cực kỳ cá biệt. Nói về phần Duy nãy giờ cậu đã nhìn thấy hết mọi chuyện vừa diễn ra. Sống lưng cậu chợt lạnh buốt khi thấy ánh mắt của Phong nhìn cô y tá kia mặc dù anh không trực tiếp nhìn cậu. Ánh nhìn đầy mị lực xuyên thấu lòng người. Trong lúc mãi suy nghĩ cậu không để ý Phong đã đến sát bên giường và ngồi xuống kế bên mình.

- Đang nghĩ gì? Phong cất tiếng hỏi.
- À không. Em chỉ thấy hơi chóng mặt. - Cậu giật mình khi thấy anh đã ngồi kế bên mình từ khi nào.
- Vậy thì nằm xuống. - Anh một tay ấn nhẹ lên vai một tay đỡ lưng cậu.
- Em muốn... ngồi... một tí... Cậu thoáng thấy bối rối khi khuôn mặt Phong càng lúc càng gần hơn. Trong khoảng cách nhỏ hẹp giữa hai khuôn mặt cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh.
- Ngoan. Nằm xuống. – Trên khóe miệng của Phong như nhếch lên một nụ cười nhẹ.
- ... Ưm... Cậu mềm nhũn người mặc cho anh điều khiển.
- Nãy giờ tỉnh dậy em thấy trong người sao? Chỗ tay bị phỏng có đau nhiều không? Anh hỏi cậu bằng một âm thanh quan tâm dịu dàng.
- Em thấy ổn hơn rồi. Không còn mệt như hồi sáng nữa. – Cậu trả lời anh.
- Vậy thì tốt. Nhưng sao hồi sáng bị vậy mà không nói tôi biết mà còn cố để thành ra như vầy? Anh nhìn cậu bằng ánh mắt trách móc.
- Nếu em nói thì anh có tin em không? Câu hỏi của cậu làm Phong phải khựng lại.
- Với sắc diện của em sáng nay thì có lẽ tôi sẽ tin. - Ít ra sáng nay anh đã nhận ra cậu có gì đó bất thường từ lúc phải bám vào tường để xuống bếp.
- Có lẽ thôi sao...
- Em trách tôi đêm qua đã không đến? Anh nhíu mày nhìn cậu.
- Không. Do em đã làm mất lòng tin của anh trước thôi. – Cậu lắc đầu cười buồn.
Không gian lại rơi vào im lặng. Hai người đều có những suy nghĩ riêng trong đầu. Anh nhìn cậu rồi nhớ lại những lời bác sĩ đã nói lúc sáng:

“Tôi phát hiện trên đầu cậu ấy có một vết sẹo khá lớn. Nhìn hình dáng thì chỉ mới khoảng vài năm gần đây thôi. Có lẽ là do một tai nạn nào đó. Và theo như xét nghiệm lâm sàng thì dường như vết thương cũ đang gây biến chứng. Trên phim chụp X-Quang tôi thấy có một khối u nhỏ trên não. Nhưng lành hay ác tính thì còn phải đợi kết quả cuối cùng. Khoảng sáng mai sẽ có kết quả.”


- Em từng bị tai nạn? Bác sĩ nói em có một khối u nhỏ trên đầu. - Sau một hồi im lặng thì Phong cũng lên tiếng trước.
- Khối u? Cậu vô cùng ngạc nhiên vì thông tin này. Những lần đi tái khám gần đây cậu không hề nghe bác sĩ nói về vấn đề này.
- Ngay cả bản thân có bệnh em cũng không biết? Anh nhìn cậu.
- Những lần đi tái khám gần... À không. Mấy lần đi khám sức khỏe định kỳ gần đây không có gì bất thường hết...
- Thật? Vậy tối qua em bị gì? Sao lại phải gọi tôi? Tâm, Uyên và ba đâu? Không lẽ không ai quan tâm đến em? - Phong hỏi dồn.
- Tối qua em đột nhiên bị đau đầu dữ dội. Ba với hai nhỏ kia mệt cả ngày rồi nên em không muốn làm phiền họ. Nhưng càng ngày càng đau dữ hơn nên mới gọi anh vì lúc đó em không biết còn ai để tìm đến nữa. Sau đó thì em không biết gì nữa. Sáng hôm sau vừa tình dậy thì anh tới... – Cậu cúi mặt trả lời.
- Em mệt chưa? Nếu mệt thì ngủ thêm một lúc nữa đi.
- Chưa đâu. Em mới dậy mà. - Cậu lắc đầu.
- Vậy thì ngồi dậy ăn chút gì nhé. - Nói rồi Phong đứng dậy mở chiếc hộp giữ nhiệt đang để trên bàn tiếp khách lấy ra một chiếc hộp khác nhỏ hơn bên trong rồi quay lại giường bệnh.
- ...
- Yên tâm. Không phải cháo. Là súp gà hạt sen cho. Em không thích cháo mà đúng không? - Anh vẫn còn nhớ rõ lúc trước mỗi khi bệnh dù có đói đến mấy cậu cũng nhất quyết không đụng đến một muỗng cháo nào. Vì thế nên đã âm thầm bảo nhà bếp chuẩn bị món súp này cho cậu.
- Anh vẫn còn nhớ... Có một nỗi xúc động đang dâng nhẹ trong lòng cậu. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
- Có nhiều chuyện người ta có thể quên nhưng cũng có những thứ đã thành quán tính. - Anh đáp lời cậu bằng âm giọng đều đều.
- Cảm ơn anh...
- Em có thể tự ăn được không?
- Để em tự ăn. - Nói rồi cậu lại nhốm mình ngồi dậy. Còn Phong thì kéo chiếc bàn nhỏ gắn liền với giường bệnh lên rồi đặt thố súp lên đó rồi ngồi khoanh tay trên salon nhìn cậu chậm rãi ăn từng muỗng súp. Chốc chốc lại đưa một ngón tay lên khẩy nhẹ vào thái dương như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Em muốn nói vài chuyện với anh. Được không? - Sau khi ăn xong cậu hỏi anh.
- Có cần gấp vậy không? Phong nghiêng đầu nhìn cậu.
- Em muốn nói bây giờ. Tranh thủ một chút để sau này... Cậu bỏ lửng câu nói. Trong lòng cậu thầm nghĩ có thể sau cuộc nói chuyện này có thể sẽ khó có cơ hội ở riêng thế này nữa. Không ngại cho mình thì cũng ngại cho người ta.
- Vẫn cứng đầu như vậy. Được. Em nói đi.
- Em...

CẠCH... Cửa phòng bệnh đột nhiên trở ra.

- Papa. Papa. Con thấy Papa rồi. Con thấy chú Đầu Bếp luôn. Hai người hết trốn nhaaa... Tiểu thiên thần lại xuất hiện.
- Ủa. Sao con lại ở đây? - Không khí chợt được giải tỏa. Gương mặt Duy trở nên tươi tắn hơn khi nhìn thấy Bánh Sữa. Bây giờ đây cậu chỉ hận một nỗi không thể bứt hết đống dây nhợ đang máng trên người mình để chạy đến ôm rồi bế “cục cưng” của cậu để “hung” và nựng cho đã đời.
- Dạ. Con vô đây từ lúc chú còn ngủ. Hồi chiều đón con đi học về Papa đưa con vô đây luôn. Papa nói chú bị bệnh mà thấy con chắc sẽ vui lắm. Hihi. - Tiếng trẻ con cười giòn tan làm căn phòng rộn ràng hơn hẳn. Bánh Sữa cũng từ từ đi đến bên giường bệnh rồi nhón chân để trèo lên “thăm” chú Đầu Bếp của cậu nhưng vì nỗi khổ “chân ngắn” nên chẳng lên được.
- Để Papa bế con lên. - Phong cũng phì cười khi thấy con mình đang bặm môi ráng đu lên thành giường bằng hai tay. Đôi chân ngắn ngủn thì đang huơ huơ trong không khí. Chiều nay tranh thủ lúc cậu còn chưa tỉnh lại anh đã đi đón Bánh Sữa. Vốn định chở cu cậu về nhà rồi quay trở lại vào bệnh viện thì anh chợt nhớ tới sự phấn khích của Duy khi ở gần Bánh Sữa nên đưa nó vào bệnh viện luôn. Và kết quả đúng như anh dự đoán. Đúng là...
- Con “hung” chú cho chú mau khỏi bệnh nha. - Nói rồi cậu nhóc lập tức “tặng” cho chú Đầu Bếp ba cái “hung” thật kêu lên hai bên má và trán. Khỏi phải nói. Cậu thích mê đến mức nào đồng thời cũng “trả lễ” lại ba cái “hung” lên những vị trí kia trên mặt của Bánh Sữa. Sau đó hai chú cháu cười sảng khoái cứ như đã quen thân rất lâu chứ không phải chỉ mới hai ngày nay.

- Ahh... Chợt Duy khẽ kêu lên khi Bánh Sữa đụng trúng cánh tay đang băng trắng toát vì phỏng của cậu.
- Con sao vậy? Thấy chú bị thương mà sao không cẩn thận gì hết vậy? Đi xuống. Không được giỡn nữa. - Phong thấy vậy thì có phần nặng giọng với Bánh Sữa. Cậu bé thấy ba la mình thì sợ tái mặt. Mặc dù ở nhà anh cũng cưng chìu cậu nhưng khi mỗi khi anh nổi giận thì... ...
- Là em vô ý thôi. Anh đừng la con như thế. Con nó còn nhỏ mà... Hơ... - Dường như cậu chợt nhận ra những câu mình vừa nói có điều bất thường nên im bặt. Cái gì mà “Anh đừng la con” “Con nó còn nhỏ”. . Nghe cứ như...
- Papa dữ với con. Con méc ba Bảo. Con méc ba Bảo cho coi. Ba Bảo thương con hơn Papa... Bánh Sữa mắt rơm rớm phụng phịu nói. Trẻ con đứa nào cũng thế. Chỉ cần hơi nặng lời cũng đủ làm cho “nước lũ” dâng tràn. Nhưng song song đó cu cậu không biết những lời vừa nói ra đã làm đóng băng chú Đầu Bếp đang ngồi kế bên.
- Còn dám lấy ba Bảo ra chống lưng? Phong nhướn mày hỏi lại Bánh Sữa. Mỗi lần như thế này cậu nhóc chỉ biết lôi ba Bảo ra...
- Hứ. Con đi xuống dưới kiếm ba Bảo. Hồi nãy ba Bảo tới rồi. Con không chơi với Papa nữa... - Nói là làm. Bánh Sữa liền tuột xuống giường chạy thẳng ra cửa.
- ... Trên giường bệnh Duy chỉ ngồi im lặng nhìn theo bóng thiên thần nhỏ mà cậu coi là “cục cưng” kia chạy ra khỏi phòng. “Ba Bảo”? Ừ thì “ba Bảo”, “Ba Bảo thương con hơn Papa”... Rồi cậu chợt nở một nụ cười gượng gạo. Chẳng phải cậu bé tên Bảo Phong sao?

- Em có muốn tiếp tục nói chuyện khi nãy còn dang dở không? Anh hỏi cậu sau khi Bánh Sữa đã khuất bóng và đóng cửa phòng trở lại.
- Đáng ra em muốn nói nhiều chuyện. Nhưng giờ chỉ có một câu hỏi thôi. Anh trả lời thật được chứ?
- Em hỏi đi.
- 4 năm qua khi đi xa anh nghĩ gì về chuyện của anh và em? Hít một hơi dài cậu vào ngay trọng yếu.
- Sai lầm. Vậy thôi. - Phong nhún vai trả lời.
- Sai lầm? Cậu lặp lại lời anh.
- Đúng. Sai lầm. - Anh xác nhận lại lần nữa.
- ... Cậu thấy trong lòng mình có gì đó vỡ nát. Chút hy vọng cuối cùng cũng tan tành. Tất cả chỉ là sai lầm thôi sao?
- Chỉ có vậy?
- Chỉ có vậy... Câu hỏi và câu trả lời giống hệt nhau.
- Còn em thì sao? Anh hỏi ngược lại cậu.
- Em... Cậu biết trả lời sao khi 4 năm qua trong đầu cậu chỉ là một mớ hỗn độn những sự kiện vô thực trong thế giới cuồng loạn do chính mình tự tạo ra? Cậu thậm chí còn chưa thích nghi được sự thay đổi của mọi điều xung quanh suốt 4 năm qua mặc dù đã trở lại cuộc sống bình thường gần 3 tháng nay. Không hẳn xa lạ nhưng cũng không phải là cảm giác quen thuộc của ngày trước.
- Sao không trả lời?
- Lỗi lầm. - Cũng là một tính từ có từ “lầm”.
- Lỗi lầm?
- Đúng. Lỗi lầm. - Cậu gật đầu xác nhận.
- Nếu xong rồi thì em tiếp tục nằm nghỉ. Tôi đã báo với ba. Ông ấy sẽ nhanh chóng vào. Còn bây giờ chắc tôi phải về. Bảo và Bánh Sữa đang đợi tôi ở dưới. Mai tôi lại đến thăm em.
- Vậy anh về cẩn thận... Cảm ơn anh ngày hôm nay đã lo cho em... Nhưng ngày mai anh không cần đến đâu. Em sẽ xin về theo dõi tại nhà...
- Vậy thì tôi sẽ đến nhà...
- Anh Bảo sẽ không vui đâu. - Cậu trả lời lại trong khi vẫn cúi mặt nhìn xuống.

CẠCH

- Ai nói anh không vui? Cửa phòng lại bất ngờ mở ra. Bảo từ ngoài bước vào.
- Papa. Con méc ba Bảo rồi. Tối nay về Papa chết chắc. Plè. - Bánh Sữa le lưỡi chọc quê Phong rồi chạy núp ra sau lưng Bảo.
- Em khỏe chưa? Sáng nay anh có nghe anh Phong nói nhưng vì bận việc quá nên giờ mới vô thăm em được. - Bảo bước lại gần giường bệnh nở nụ cười hiền.
- Em ổn rồi. Đâu cần anh mất công vậy. Hì. - Cậu khách sáo đáp lời Bảo.
- Mất công gì chứ chú em. Đâu phải xa lạ gì. Anh coi em như em trai vậy đó. Hề hề. - Bảo cười khì rồi đưa tay xoa đầu cậu.
- Cũng muộn rồi. Em nghỉ ngơi đi. Tôi và Bảo phải đưa Bánh Sữa về nữa. - Bỗng Phong chen ngang cắt đứt cuộc nói chuyện.
- Gì vậy anh? Còn sớm mà? - Bảo quay qua thắc mắc.
- Anh nói là trễ rồi mà.
- Đợi ba anh vô với Duy rồi mình hãy về chứ. Tự nhiên bỏ Duy ở lại một mình. Anh kỳ cục.
- Thôi. Mọi người về đi. Em ở lại một mình được mà. Với em cũng muốn ngủ một tí. Tự nhiên lại nhức đầu. - Cậu chủ động “đuổi khéo” ba người.
- Vậy thôi. Anh đưa con xuống dưới trước đi. Em có vài chuyện muốn nói riêng với Duy. - Sao hôm nay có nhiều người có “chuyện riêng” thế nhỉ?
- Tôi về nhé. - Phong đưa tay vỗ nhẹ lên vai Duy rồi dắt Bánh Sữa ra ngoài không quên khép cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại Bảo và Duy.

- Em có ngại khi nói chuyện riêng với anh không? - Bảo nhìn Duy hỏi, trên môi vẫn giữ nụ cười nhẹ.
- Vì sao em lại ngại chứ? - Cậu đáp có phần rụt rè vì lúc này đây cậu thấy có gì đó hơi ngột ngạt.
- Vậy em hứa sẽ trả lời thật câu hỏi này của anh được không? - Bảo thấy cậu trả lời vậy nhưng trong lòng cũng phần nào đoán được tâm trạng của cậu hiện nay nên cũng chẳng vòng vo nữa.
- ... Cậu không lên tiếng mà chỉ gật đầu biểu lộ sự đồng ý.
- Em còn yêu anh Phong không? Nên nhớ. Phải trả lời thật nhé. Anh không muốn nhận được một câu trả lời dối lòng. Em hiểu chứ? - Câu hỏi quá thẳng thừng của Bảo làm cậu đơ cứng người.
- Còn. - Cuối cùng cậu cũng đưa ra được câu trả lời. Mặc dù khá đắn đó nhưng rồi cậu cũng đưa ra được đáp án thật lòng mình.
- Haha. - Bảo nghe xong câu trả lời liền cười thành tiếng.
- Sao anh lại cười? Hay anh thấy khó chịu vì câu trả lời của em? Nếu vậy thì em xin lỗi. Anh yêu cầu em trả lời thật nên em mới... Em không có ý tranh giành gì với anh hết. Chuyện của em với anh Phong đã kết thúc rồi. Bây giờ hai người đang ở bên nhau rồi còn có cả Bảo Phong nữa. Em không.... - Cậu lật đật phân bua. Cậu sợ Bảo sẽ cãi nhau với Phong vì theo lời kể của anh lúc trước thì Bảo rất nóng nảy. Với tình huống thế này thì hẵn sẽ sinh ra một trận xích mích lớn.
- Bảo Phong? Haha... Anh Phong nói thế à? Bảo lại cười.
- Đúng vậy. Trần Bảo Phong. Không đúng sao? Cậu tròn mắt nhìn Bảo đang càng ngày càng cười lớn hơn.
- Ôi trời. Đúng thật là... Haha... Những tràng cười lại nối tiếp làm cậu càng bối rối.
- Anh Bảo. Anh sao vậy? - Đừng cười nữa.
- Em muốn biết thằng nhóc đó từ đâu ra không? - Lúc này Bảo mới vội trấn tĩnh lại để tiếp tục cuộc nói chuyện.
- Có phải nó là con nuôi của anh và anh Phong? Cái tên Bảo Phong kia không phải được ghép từ tên của hai người ra sao?
- Anh cho em coi cái này... Nói đoạn Bảo liền rút ra một quyển sổ nhỏ màu trắng. Trên bìa có in một bé gái đang cười và dòng chữ “SỔ BÉ NGOAN”. Lúc đưa cho Duy ánh mắt của Bảo ánh lên một sự ranh mãnh nhẹ nhưng tuyệt đối không phải là ác ý. Còn cậu sau khi nhìn lên bìa sổ rồi lật vào trang đầu tiên thì lập tức biến đổi sắc mặc.
- Cái này... Là thật ? Cậu lắp bắp hỏi lại Bảo.
- Có con dấu đỏ của trường mẫu giáo hẳn hoi nhé. - Bảo nháy mắt với cậu.
- ... Cậu im lặng và tiếp tục nhìn chăm chú vào bìa quyển sổ kia.
- Thôi. Anh về. Hai cha con chắc đang nhăn nhó ở dưới kia. Tiếp theo phải làm thế nào chắc em phải tự biết nhỉ? - Bảo đưa tay lấy lại quyển sổ rồi đứng lên ra về. Trước khi đóng cửa không quên nhìn cậu đang ngồi ngây ngốc trên giường mà nở thêm một nụ cười bí hiểm. Xuống đến bãi xe Bảo đã thấy Phong đứng ngoài xe chờ sẵn. Thấy Bảo vừa tới anh đã vội bước đến.
- Hai người đã nói gì với nhau?
- Không nói gì cả. Chỉ là cho cậu ta xem một vài thứ cần phải xem. Thế thôi. - Bảo chỉ cười cười rồi lách qua mở cửa xe ngồi vào băng sau với Bánh Sữa. Vẫn nụ cười bí hiểm như khi ở trên phòng bệnh.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

TRƯA HÔM SAU

- Mày. Tao giận. Hứ. - Là nhỏ Uyên đang nhăn nhó ngoa nguýt kế bên giường bệnh của Duy.
- Tao cũng vậy. - Con Tâm cũng cùng chung “chí hướng”.
- Thôi. Tụi mày tha cho tao. Tao đang là bệnh nhân đó. - Sáng nay cậu đã thấy trong người khỏe khoắn trở lại. Chỉ có cánh tay là bắt đầu thấy đau và nhức do vết phỏng.
- Tạm tha đó. Có lần sau nữa thì chết với tụi tao. - Nhỏ Uyên bắt đầu hăm he.
- Được rồi. Tao biết rồi mà. Khổ ghê. Tại tao bị xỉu bất ngờ mà. Lúc đó chỉ có mình Phong ở đó đưa tao đi cấp cứu. Rồi làm sao tao biết Phong cả ngày hôm qua không có gọi báo cho ba với tụi mày chứ.
- Tao tưởng ổng để mày chết rồi mới gọi tụi tao tới làm đám ma. - Nhỏ Uyên nguýt dài.
- Ê. Không có chơi trù nha. - Cậu cố sức đấm nhẹ vào hông nhỏ một cái.
- Rồi hôm qua hai người có nói được với nhau gì chưa? Con Tâm chen vô hỏi.
- Vài câu xã giao vậy thôi. Mới tỉnh dậy có tinh thần đâu mà nói cho nhiều...
- Ừ... Cũng phải. - Con Tâm gật gù.
- À. Nãy lúc mày còn ngủ có bà y tá vô nói khi nào mày tỉnh thì tụi tao đưa mày lên văn phòng trưởng khoa để nhận kết quả xét nghiệm gì đó đó. Ủa mà mày bị sao hã? - Nhỏ Uyên chợt nhớ ra rồi nói.
- Không. Khám tổng quát vì hôm qua tao bị xỉu thôi. - Cậu trấn an nhỏ nhưng trong bụng bắt đầu đoán già đoán non. Nếu chỉ là kết quả tổng quát bình thường thì cần gì phải lên gặp riêng như vậy. Trong lòng cậu chợt có chút bất an.
- Vậy lên đây ngồi. Tụi tao lăn mày lên đó. Há há. - Con Tâm đẩy chiếc xe lăn đến trước mặt cậu còn nhỏ Uyên thì đỡ cậu ngồi qua đó. Phòng trưởng khoa cũng không xa lắm. Chỉ qua hai ngã rẽ trái thì đến. Đến nơi thì hai nhỏ kia phải chờ ở ngoài còn y tá thì đẩy cậu vào trong. Vào đến nơi đã thấy bác sĩ trưởng khoa ngồi ở bàn làm việc chờ sẵn. Đó là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị và từng trải. Không để cậu đợi lâu. Ông ta vào thẳng vấn đề. Ông chỉ tay lên bảng đèn đang đính những tấm phim chụp lên nói:

- Hôm qua khi chụp phim phần đầu của cậu thì chúng tôi phát hiện thấy trong não cậu có một khối u nhỏ. Và theo như đề nghị của cậu Phong thì chúng tôi đã gấp rút cho làm mọi xét nghiệm vào hôm qua thì hôm nay đã có kết quả. Đó chỉ là một khối u thường không gây nguy hiểm. Tuy nhiên cần phải phẫu thuật lấy nó ra để không gây chèn ép các dây thần kinh khác. Hôm qua cậu bị đau đầu đến mức ngất xỉu có thể là do khối u này động vào các dây thần kinh xung quanh. Nhưng có một điều là có vẻ như các phản ứng thần kinh của cậu thông qua đo điện não đồ có phần không ổn định lắm. Có phải trước đây cậu từng bị bệnh liên quan đến vận động thần kinh đúng không? Tôi cần biết để có biện pháp theo dõi thật kỹ phản ứng não của cậu để đảm bảo sự an toàn trong và sau phẫu thuật.

- Đúng vậy. Trước đây cháu từng phải ở bệnh viện tâm thần. - Cậu không giấu diếm trước mặt bác sĩ vì dư biết đây là chuyện liên quan đến sức khỏe của mình.
- Bao lâu? Cậu được điều trị ở đâu? - Vị bác sĩ khá ngạc nhiên trước câu trả lời dứt khoát của cậu. Trước đây ông từng gặp vài trường hợp như vậy nhưng hầu hết họ đều khá e ngại khi nói ra nhưng đối với trường hợp trả lời nhanh gọn như cậu thì ít khi thấy.
- 4 năm. Ở bệnh viện tâm thần Trung Ương 4. Cháu mới vừa được xuất viện gần 3 tháng nay thôi.
- Vậy theo bác sĩ ở bệnh viện bên kia thì tình trạng bệnh trước kia của cậu thế nào?
- Rất nặng. Có thể nói là hoàn toàn ảo tưởng và không thể nhận ra bất kỳ ai. Kể cả người thân. - Cậu tiếp tục thành thật trả lời.
- Vậy tại sao cậu khỏi bệnh được? - Ông càng ngạc nhiên hơn khi nghe những lời cậu vừa nói ra.
- Có thể là do một giấc mơ trước lúc cháu có thể nhận ra được mình đang ở phòng cách ly của bệnh viện. - Cậu nhớ lại giấc mơ vỡ vụn trước khi tỉnh lại.
- Tôi có thể biết giấc mơ đó là gì không?
- Cháu có thể không kể không? Vì nó khá riêng tư và cháu cũng không muốn có nhiều người biết về nó. - Cậu từ chối khéo vì nếu kể ra chắc ông ta sẽ không tin.
- Xin lỗi. Vì tôi có phần tò mò về trường hợp của cậu nên mới muốn tìm hiểu. Bây giờ cậu hãy về phòng nghỉ ngơi và điều dưỡng lại sức khỏe. Tránh các trường hợp gây kích thích thần kinh. Hai ngày nữa chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho cậu. À. Nếu cảm thấy được thì hãy đi lại hít thở một tí. Sẽ tốt hơn là nằm trong phòng hoài. Phía dưới có một công viên nhỏ. Cậu có thể nhờ người nhà đưa xuống đó.

- Vậy cháu xin phép. Cảm ơn chú. - Cậu lễ phép gật đầu chào ông rồi lăn xe ra ngoài. Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Xong rồi hã? Trong đó nói sao? Nhỏ Uyên vừa thấy cậu ra đã chồm tới hỏi.
- Ừm. Trong đầu tao có một khối u nhỏ. Hai ngày nữa làm phẫu thuật để lấy ra. U lành không sao hết. Đừng la, đừng hét, đừng um sùm, đừng sock, đừng làm lố. - Cậu buông một tràng châm chọc để “chặn họng” nhỏ Uyên.
- Cũng may. Cũng may... Nhỏ thở hắt ra. Lúc nghe cậu nói tới hai chữ khối u nhỏ như muốn ngất xỉu. Trong đầu lập tức vẽ ra tùm lum viễn cảnh như trong các bộ phim Hàn Quốc. Nhưng rồi nghe tới hai chữ u lành nhỏ lập tức phấn chấn trở lại. Ít ra trời còn thương thằng bạn của nhỏ.
- Tao không chết sớm vậy đâu. Tao còn phải ám tụi mày dài dài. Phải không Tâm. - Cậu quay qua cười với con Tâm.
- Thằng quỷ. Tao sợ mày luôn đó. - Con Tâm lắc lắc đầu cười trừ. Nó cứ nghĩ ba người tụi nó chỉ mới 21 tuổi như 4 năm trước chứ không phải đã 25. Rồi sau đó cả ba rời khỏi cửa phòng trưởng khoa. Hai người đi, một người “lăn” cười nói rôm rả cả một đoạn hành lang bệnh viện. Trong phòng trưởng khoa Phong âm thầm xuất hiện sau bức màn sau lưng bàn làm việc của vị bác sĩ nọ. Khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu. Ngồi suy nghĩ một lúc anh quay qua hỏi bác sĩ trưởng khoa.
- Chú có thể điều tra dùm tôi thông tin trị liệu của cậu ta ở bệnh viện kia được không? Tôi muốn biết rõ 4 năm qua cậu ta đã bị gì trong đó.
- Được. Nhưng có thể sẽ mất kha khá thời gian. Vì đó là thông tin mật của bệnh nhân. Bệnh viện nào cũng có chế độ bảo mật riêng. Cậu biết mà.
- Tôi biết. Chú cứ thong thả. Tôi không gấp lắm. Dù gì hiện giờ tôi cũng đã biết được cậu ta bị gì mấy năm qua. Lúc nào cậu ta cũng âm thầm mà giấu nhẹm mọi chuyện như thế.
- Cậu ta là ai mà cậu có vẻ quan tâm đặc biệt quá vậy?
- Một tên ngốc. - Nói đến đây trên môi Phong lại thoáng ý cười.

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 21 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét