Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 8 -



- CHAP 8 -

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Người ta nói khi mới yêu là giai đoạn ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất quả không sai. Mọi thứ cứ trôi đi một cách êm đềm từ ngày này sang ngày khác và ngày mai là 11/2 - Đúng hai tháng Duy và Phong chính thức yêu nhau.
- Biết bữa nay ngày gì không “đại thiếu gia”? Cậu ôm cổ Phong khi anh đang ngồi coi TV sau bữa cơm.
- Biết đâu? Ngày gì? Còn vài bữa nữa mới tới Valentine mà. Nhắc anh sớm vậy nhóc? Sợ anh không tặng quà hã. Phong buông remote xuống quay lại hỏi cậu.
- Haizzzz... Không nhớ thì thôi... Em lên nằm nghỉ tí. Anh coi TV tiếp đi. Cậu tiu nghỉu bước lên lầu.
- Nè. Để dành tối Valentine rồi kỷ niệm luôn nha ai kia ơi. Mới có hai tháng nên chịu khó “ăn ké” Valentine há... Phong nói với theo.
- ... Cậu chẳng trả lời lại mà chỉ nở một nụ cười trong hạnh phúc. Phải vậy mới được chứ “Phong thiếu gia”.
- Alo. Chuyện gì? Oke... Ừ... Cúp máy xong Phong vội vã đứng dậy chạy ra khỏi nhà, trên gương mặt anh hiện rõ nét căng thẳng. Về phần Duy sau giấc ngủ trưa không thấy Phong đâu thì nghĩ anh bận việc nên đã về sớm. Cơ mà cũng lạ. Về mà không nhắn gửi gì lại hết...
Hôm nay đã là 14/2 – Ngày mà các cặp đôi đều trông chờ và háo hức cả tháng nay. Còn với Duy cách đây vài ngày thì có nhưng hôm nay thì không... Mấy hôm nay trong lòng cậu rất bất an vì mọi liên lạc với Phong đột nhiên bị đứt hoàn toàn kể từ trưa hôm đó. Điện thoại không, tin nhắn cũng không, qua nhà tìm thì người giúp việc nói anh đã không về nhà mấy ngày nay. Dường như anh đã bốc hơi khỏi thành phố này. Cậu và đám con Tâm lẫn nhỏ Uyên biết chuyện cũng tận dụng hết mọi mối quan hệ nghe ngóng tin tức cũng vô vọng...
- Cuối cùng thì thằng chã đi đâu nhỉ? Nhỏ Uyên bực dọc ngồi xuống khi vừa bước vào quán café gần trường. Cả đám con Tâm cũng lục tục kéo ghế ngồi giáp vòng.
- Có khi nào anh Phong bị bắt cóc không? Con Tâm lên tiếng.
- Mày nghĩ ổng là thằng Duy hay sao mà cho mày bắt dễ dàng vậy? Thằng Phương góp lời.
- Chứ sao tự nhiên ảnh mất tích vậy được? Theo như ông Duy nói thì từ hôm 11 tây tới giờ cũng đã ba ngày. Đã vậy còn là dịp lễ “tình nhơn” nữa chứ. Hay có con xà mâu nào yêu ổng quá rồi bắt cóc tống tình... Hehe...
- Mày còn giỡn nữa. Cái mặt nó chù ụ rồi kìa. Nhỏ Uyên chen vào. Lúc này đây thì nhỏ Uyên cũng đã khá thân với đám con Tâm. Vì tính nhỏ vốn dĩ như con trai mà. Cỡ nào cũng chơi được. Miễn là sòng phẳng.
- ... Duy vẫn im lặng ngồi tựa vào ghế không nói câu nào. Lúc này trong lòng cậu vừa lo vừa giận. Giận một mà lo tới mười. Mấy hôm nay cậu cũng rối rắm hết lên chứ có yên ổn gì. Lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại trên tay. Đi học thì cứ ngồi nhìn ra cửa xem anh có đến không? Về nhà thì cứ đi ra đi vào trong ngóng... Nhiều lúc cậu muốn đến báo cho công an nhưng cả đám con Tâm lẫn nhỏ Uyên ra sức cản cậu lại. Tụi nó sợ Phong chỉ nhất thời bận việc mà làm vậy thì lại lớn chuyện. Hơn nữa. Tụi con Tâm cũng chẳng thích dây dưa hay nhờ vả gì công an. Rắc rối rườm rà là lý do mà tụi nó đưa ra. Còn kiếm ông Minh để hỏi thì sợ làm chuyện rối thêm vì cậu không biết ông sẽ phản ứng thế nào và cái chính là cậu cũng chưa hiểu rõ hết về ông nên cũng còn kiêng dè. Với lỡ như Phong chỉ bận việc mà lại làm kinh động đến ông Minh thì lại lớn chuyện.
- Giờ giải tán đi. Chứ ngồi cả nùi đây cũng không làm được gì. Nếu hết bữa nay mà anh Phong vẫn chưa xuất hiện thì mai tui nhờ mấy anh em mà tui quen để tìm kiếm ảnh. Chứ trong trường này chẳng hỏi han gì được nữa đâu. Con Tâm phán chắc nịch rồi đứng dậy sau một hồi ngồi bán tán xôn xao.
- Ông đừng có lo nữa. Anh Phong không phải người dễ gặp chuyện đâu đâu. Thằng Hoàng mọi khi rất ít nói bữa nay cũng phải lên tiếng trấn an cậu.
- Uyên. Mày đưa Duy về nha. Thằng Bình nói nhỏ Uyên.
- Khỏi nói cũng tự biết. Tao là “Uyên ma ma” của nó mà. Haha. Nhỏ Uyên cười lại với đám con Tâm rồi kéo cậu đứng dậy ra về. Trên đường về cậu chợt lên tiếng hỏi nhỏ:
- Uyên. Có khi nào... Cậu ngập ngừng.
- Khi nào sao?
- Có khi nào anh Phong đã chán tao nên mới làm như vậy... Thực ra ảnh vẫn bình thường và mọi chuyện đều do ảnh sắp đặt để cắt đứt mọi thứ với tao.
- Phong mà có đây là mày ăn tát nha Duy. Mày thiếu niềm tin vào ổng tới vậy hã? Nhỏ Uyên quay gắt.
- Chỉ là suy đoán của tao thôi mà. Chứ mày nghĩ đi. Tự nhiên không đâu lại biến mất...
- Mày phải tin ổng chứ. Mày yêu người ta mà mày cứ lao đao vầy thì sao gọi là yêu. Cứ hễ có chuyện là mày lại lung lay. Hai tháng rồi đó. Không lẽ lòng tin trong mày vẫn còn yếu vậy à ? Với tao thấy ổng đối với mày đâu có tệ mà sao hở cái là mày không tin ổng vậy?
- Ừ thì... Cậu cũng không biết nói sao vì bị nhỏ Uyên nói trúng tim đen. Mấy tháng nay mặc dù cả hai bên nhau rất vui vẻ nhưng trong lòng cậu vẫn cứ canh cánh một nỗi lo sợ mơ hồ. Cậu sợ mọi thứ sẽ vụt mất vì dường như mối tình này đến quá bất ngờ và vội vàng. À mà có vội không nhỉ? Dù gì cũng đã có trước mấy tháng làm bạn rồi mới yêu nhau mà. Nhưng làm bạn khác, yêu khác chứ? Cậu lại bắt đầu với mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình mặc cho nhỏ Uyên phía trước huyên thuyên không dứt...
Tối đó cậu không đi ra đi vào như mọi khi nữa mà nằm trên ghế salon coi một chương trình ca nhạc đang chiếu trên TV. Mang tiếng là coi nhưng cậu chẳng biết trên TV đang chiếu cái gì. Cậu cứ thả hồn vào những dòng suy nghĩ ngổn ngang. Cậu tự hỏi bản thân vì sao cứ luôn lung lay trong chuyện tình này như vậy? Hai tháng nay ngay cả nhỏ Uyên còn phải thừa nhận rằng anh rất tốt với cậu cơ mà. Nhưng vì sao cậu lại cứ sợ? Khi đang yêu là lúc con người ta hạnh phúc nhất và cũng là lúc ngốc nhất. Có nhiều chuyện bình thường rõ như ban ngày nhưng khi yêu thì lại tối mịt như đêm ba mươi.
Cốc cốc... Có tiếng gõ cửa. Đã 11 giờ đêm mà ai còn tới. Hay là Phong? Cậu bật dậy chạy ngay ra cửa.
BỘP... Ui... Nguyên một bó hoa hồng tổ chảng đập thẳng vào mặt cậu rồi lơ lửng phía trước.
- Trời ơi con quỷ. Mày thả dây gì kì vậy?
- Tao có biết đâu. Tại nó chạy ra lẹ quá tao thu dây không kịp.
- Có nhiêu mà cũng không xong. Đồ bánh bèo vô dụng...
- Tao quánh mày giờ. Bánh bèo con khỉ...
Có tiếng xì xầm nhí nhố phía trên. Ai thế nhỉ?
- Tâm, Uyên. Làm gì trên đó. Xuống mau. Sau khi định thần cậu nhìn lên trên theo tiếng xì xầm vừa phát ra...
- Tại mày đó thấy chưa. Mở đầu trớt quớt rồi đó. Con Tâm lườm nhỏ Uyên – hung thủ của vụ án “mưu sát hoa hồng” vừa rồi.
- Thôi lỡ rồi. Mày. Cầm. Nhỏ Uyên dúi bó hoa lên tay cậu rồi kéo tay con Tâm chạy ra ngoài.
- Ê. Ê...... Cậu gọi với theo nhưng hai đứa nó đã “mất tích”. Nhìn lên bó hoa cậu thấy một tấm thiệp nhỏ.
“Đi theo hai đứa nó” – Một dòng ra lệnh cụt lủn. Không cần nhìn cũng biết là nét chữ của ai. Lúc này đây thường thì trên phim sẽ có một đứa ngốc mặt mày ngu ngơ đi theo lời chỉ dẫn. Rồi vừa đi vừa suy nghĩ lung tung là ai thế này thế nọ rồi suy diễn ra các kiểu abc xyz. Rồi khi ra đến nơi sẽ vỡ òa hạnh phúc này nọ... Nhưng ở đây là đời thực. Chỉ có “đầu bếp nhỏ” đang từ từ đi ra cổng, trên gương mặt cậu dường như chẳng có tí cảm xúc nào. Chỉ có duy nhất hai hàng chân mày đang chau lại. Ra đến cổng cậu chỉ thấy chiếc moto của Phong đang đậu ở đó mà không thấy anh đâu...
- HÙ. Phong từ đâu nhảy ra ôm chầm lấy cậu...
- ...
- Ủa. Duy. Sao im re vậy? Phong thấy Duy chẳng có động tĩnh gì nên buông ra rồi hỏi cậu.
- ...
- Em nói gì đi chứ?
- ...
- Duy... Em...
- ... Đột nhiên cậu rút điện thoại ra bấm gửi tin nhắn cho ai đó rồi nhét vào túi trở lại.
- Duy... Sao...
- Đưa chìa khóa xe cho em. Cậu lạnh lùng trả lời.
- Chi vậy? Phong thắc mắc.
- Nhanh. Cậu gắt.
- Nè...
- Dừng hết mọi thứ. Leo lên. Em chở. Cấm hỏi. Giật chùm chìa khóa từ tay anh xong cậu phóng lên xe ngồi nói trổng.
- Hã... Phong càng ngạc nhiên hơn trước thái độ của Duy. Đáng lẽ tối nay anh phải là người làm cậu ngạc nhiên chứ không phải như vầy.
- Lên xe. Nhanh. Cậu nhắc lại. Trong ngữ khí đã có sự khó chịu.
- Alo. Tụi mày về đi. Đừng làm gì nữa hết. Có vẻ không ổn rồi. Phong lấy điện thoại ra gọi cho 2 đứa kia và “đồng bọn” đang núp cách đó không xa rồi leo lên xe.
- Không đội nón hã?
- Khỏi. Nói rồi cậu rồ ga mạnh cho xe phóng vút đi. Cú giật làm chiếc xe lồng lên chút đỉnh làm Phong hơi giật mình. Chuyện gì đang xảy ra với “đầu bếp nhỏ” của anh? Sao thái độ cậu lại như vậy? Ở phía trước Duy vẫn im lặng không lên tiếng và càng ngày càng tăng tốc nhanh hơn. Chiếc moto to kềnh lao vút đi trong màn đêm tĩnh lặng...
- Chết rồi. Sao thằng Duy nó kỳ vậy mày? Nó chở ông Phong đi đâu vậy? Con Tâm hỏi nhỏ Uyên.
- Kỳ cục gì nữa. Hồi trưa tao đã nói rồi. Cứ bình thường mà vô gặp nó rồi giải thích. Mày bày trò sến súa chi. Giờ chắc nó đang “hỏa khí công tâm” rồi. Ông Phong chết chắc. Nó bình thường lành lành vậy nhưng khi nổi giận thật sự thì... Hic...
- Haizzz.. Thôi về... Tao buồn ngủ quá rồi... Trớt quớt hết rồi... Cả đám kéo về sau phi vụ bất thành. Riêng nhỏ Uyên với con Tâm thì cứ canh cánh trong lòng chuyện trưa nay. Thực ra tụi nó cũng mới gặp lại Phong hồi trưa chứ đâu...

---------------------------------------------------------------------------------------------

Về phần Duy và Phong. Cậu chở Phong đến một bãi đất hoang ở quận 2 rồi đột ngột rẽ vào một lối mòn có sẵn. Đi sâu vào một lúc thì đến một căn nhà gỗ màu trắng. Cậu dừng lại dựng xe ở một gốc cây to gần đó ném trả chìa khóa cho Phong rồi đi lại mở cửa vào nhà. Phía trong căn nhà bài trí khá đơn giản. Chỉ có một bộ bàn ghế gỗ kê cạnh cửa sổ treo một bức rèm mỏng, một kệ sách nhỏ bắt trên tường, một chiếc tủ nhỏ và một cái giường nhỏ. Tất cả đều có màu trắng. Tuy ở chỗ khá vắng người nhưng căn nhà rất sạch sẽ và ngăn nắp. Chắc có ai đó thường xuyên đến đây quét dọn.
- Sao lại đưa anh đến đây? Lúc này Phong mới lên tiếng. Lúc nãy trên đường đi cả hai không nói với nhau câu nào. Vì anh biết chắc lúc đó nếu có nói gì thì cậu cũng sẽ không trả lời.
- Cởi áo ra. Cậu lặp lại lần nữa. Chà. Tối nay “đầu bếp nhỏ” có vẻ rất thích ra lệnh cho “đại thiếu gia” nhỉ.
- Em... Em tính làm gì?
- Em nói anh cởi áo ra nhanh. Cậu gằn giọng rồi tiến tới gần anh. Khuôn mặt tỏ vẻ giận dữ tột độ.
- Nhưng để làm gì? Phong lùi lại...
- Anh không cởi thì để tôi cởi dùm anh. Không đợi Phong kịp phản ứng cậu đã tiến tới chụp lấy chiếc áo anh đang mặc xé toạc ra.
XOẠT... Tiếng vải áo bị xé rách. CHÁT... Tiếng một bàn tay của ai đó chạm vào má người đối diện. - A... Tiếng ai đó la lên vì đau... RẦM... Một người đã mất đà ngã xuống...
- Em làm gì vậy hã? Phong ôm vai đầy đau đớn.
- Biết ngay mà. Cậu lồm cồm ngồi dậy. Ánh mắt hai người chạm nhau đầy giận dữ. Chợt Phong thấy mắt của “đầu bếp nhỏ” dần đỏ lên. Vừa lo lắng vừa giận vừa tức đã làm cậu phải nổi cơn thịnh nộ và hành động như vậy.
- ... Phong không biết nên làm gì kế tiếp trong tình cảnh bây giờ. Anh đã đánh cậu. Nỗi ân hận tràn ngập tâm trí.. Chiếc áo bị xé toạc làm lộ ra một bên vai băng kín mít. Do sự va chạm khi nãy nên trên lớp băng trắng toát đó xuất hiện một vệt đỏ đang dần loang rộng ra.
- Lại đây em thay băng cho... Duy nhẹ nhàng lên tiếng. Cổ họng cố nén một tiếng thở dài. Gương mặt cậu từ từ giãn ra và trở lại như bình thường. Nói đoạn cậu cúi xuống mở tủ lôi hộp thuốc và bông băng ra. Hình như mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn. Phong thấy vậy càng thắc mắc hơn. Đây là nhà của ai mà lại có sẵn mấy thứ này đầy đủ như vậy?
- Sao em biết anh bị thương? Phong tiến đến cạnh Duy cất tiếng hỏi.
- Lúc nãy anh ôm em em đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng rất nồng. Chưa kể lúc ôm anh chỉ dùng một tay ôm chặt. Còn tay kia thì chỉ khoác hờ lên nên em đoán anh đã bị thương ở đâu đó. Vừa nói cậu vừa mở lớp băng cũ ra. Trên vai Phong là một vết thương dài đã may mấy mũi đang rịn máu ra vì lúc nãy cậu đã bị cậu mạnh tay đụng vào. Có lẽ là do vật sắc nhọn gây ra.
- Mấy thứ này sao lại có sẵn ở đây như vậy? Đây là đâu mà em lại đưa anh tới đây?
- Đây là nơi đáng ra em muốn anh đưa em đến tối nay. Nhưng với tình trạng này thì em nên đưa anh tới. Mấy thứ này em nhờ một chị hàng xóm ở gần đây mua dùm. Chị đó hay qua đây quét dọn giúp em... Cậu vẫn tiếp tục công việc trong lúc nói. Vừa bôi thuốc cậu vừa thổi nhẹ lên vết thương vì sợ anh đau. Nhìn cậu tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho mình mà Phong càng thêm phần áy náy. Lúc nãy chỉ trong phút chốc vì không biết mục đích cho hành động kia của cậu mà anh đã ra tay không kịp suy nghĩ.
- Vậy căn nhà này... Phong nói lảng qua chuyện căn nhà để che giấu sự bối rối đang dâng cao.
- Là nhà của em. À không? Của mẹ làm cho em khi em còn nhỏ. Lúc đó em coi phim thấy cậu bé trên phim có một căn nhà gỗ nhỏ nhỏ như vầy nên em cũng muốn có và mẹ đã làm cho em. Xong rồi. Anh mặc áo vào đi. Chắc vừa với anh. Cậu mở tủ lấy ra một chiếc áo khác và đưa cho anh. - À mà vai anh đang vậy để em mặc cho.
- ... Phong hoàn toàn bất ngờ trước những gì xảy ra nãy giờ. Anh không ngờ lại có một chỗ như thế này, không ngờ hơn nữa khi chỉ trong phút chốc cậu đã nhận ra anh đang bị thương và đặc biệt là thái độ lạnh lùng lẫn gay gắt từ lúc ra lệnh cho anh lên xe tới giờ.
- Em không hỏi anh vì sao anh bị như vầy hã? Phong thắc mắc sau khi cậu đã mặc áo cho anh xong.
- Không. Vì nếu muốn nói thì anh đã không biến mất mấy hôm nay. Đây là chuyện riêng của anh. Nếu muốn anh sẽ tự nói còn không thì em sẽ không hỏi. Em biết anh có những góc khuất riêng mà em không thể biết đến cũng như việc anh có nhiều diện mạo vậy. Khi đứng trước em thì anh là Phong của em. Nhưng khi đứng ở một góc độ nào đó thì anh lại là một người hoàn toàn khác. Vậy nên em sẽ không can thiệp quá sâu vào những chuyện anh không muốn cho em biết. Nhưng sau này anh đừng im lặng biến mất như mấy ngày qua. Chỉ cần anh để lại một tin nhắn hay nhờ ai thông báo lý do cho em là được. Em sẽ đợi anh giải quyết cho xong việc của anh. Và cuối cùng em muốn nói là anh làm gì cũng đừng quên anh còn có em. Hãy đặt an toàn của mình lên đầu. Em không muốn... Cậu chợt im bặt khi chỉ trong phút chốc môi Phong đã chạm vào môi cậu. Cậu cũng chẳng phản đối mà đáp trả một cách cuồng nhiệt để thỏa nỗi mong nhớ và lo lắng mấy hôm nay. Nụ hôn dài và sâu nhất của hai người trong mấy tháng nay. Mãnh liệt pha lẫn ngọt ngào đê mê.
- Cảm ơn em “đầu bếp nhỏ”. Em lúc nào cũng làm anh bất ngờ. Mà em có vẻ kinh nghiệm quá nhỉ? Hay trước đây từng áp dụng cho nhiều người lắm rồi. Anh pha trò để xóa tan bầu không khí nặng nề nãy giờ.
- Vớ vẩn. Anh là người thứ hai em yêu đó. Em chỉ làm theo những gì em suy nghĩ chứ kinh nghiệm gì ở đây. Chứ hồi quen thằng Tùng làm gì có cơ hội để xảy ra chuyện gì? Mà tới lúc xảy ra thì...
- Anh biết rồi. Anh chỉ giỡn thôi. Em đừng nghĩ gì hết. Anh chuyển chủ đề khi thằng Tùng vừa manh nha “xuất hiện”.
- Anh còn đau không? Em xin lỗi. Lúc nãy vì đang giận nên em đã không thể làm chủ được mình. Cậu xoa nhẹ lên vai anh.
- Hì. Không sao đâu... Anh khỏe như vầy mà. Đau chút xíu nhằm nhò gì...
- Khỏe thì khỏe nhưng mà bệnh thì cũng phải để tôi lo cho anh đó nha. Anh nằm xuống đi không lại đụng trúng nữa. Cậu kê lại cái gối rồi đỡ anh nằm xuống.
- Chà. Y như vợ người ta vậy đó.
- Hừm... Vợ gì mà vợ... Mặt cậu đỏ lên.
- Haha. Đỏ mặt nữa chứ. Chuẩn vợ hiền. Anh nhéo má cậu.
- Shizzzzz.....
- Xin lỗi. Phong lật đật xin lỗi khi nhìn thấy dấu năm ngón tay vẫn còn hằn đỏ một bên má cậu.
- Đánh gì mà mạnh dữ. Cũng may chưa rớt cái răng nào...
- Ai biểu nhào vô xé áo anh làm gì? Tưởng đâu nổi máu “ba lăm” bất tử chứ.
- Nếu thật vậy thì sao? Cậu chồm lên người anh.
- Thì... Không để Phong hoàn thành câu nói bàn tay cậu đã vuốt ve một bên ngực anh rồi lần xuống thắt lưng để luồn vào trong áo...
- Anh sao vậy? Không thích hã? Cậu chợt dừng lại. Bàn tay vẫn để yên dưới lớp áo trên bụng anh.
- Em không phải như vậy...
- Sao biết em không phải như vậy... Cậu cười gian...
- Em có thể bạo chuyện gì cũng được nhưng anh nghĩ chuyện này thì không đâu. Phong cười nhẹ.
- Hì. Nhưng nếu người đó là anh thì sẽ khác... Bàn tay ma quái kia lại tiếp tục luồn lên trên chạm vào ngực Phong. Những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua rồi nhéo nhẹ vào viên đá nhỏ trên đó. Rồi những ngón tay đó lại tiếp tục làm điều tương tự với bên còn lại. Lúc này hơi thở của hai người đã trở nên gấp gáp.
- Em không hối hận chứ? Phong ngồi dậy đè Duy xuống giường áp sát mặt cậu. Cậu có thể cảm nhận được thân thể cả hai đang nóng ran lên...
- Không biết nữa... Nhưng... Cậu kéo cổ anh xuống rồi tiếp tục... Chuyện gì đến rồi nó sẽ đến thôi. Em tin anh... Kèm theo đó là một cái hôn lên má.
- Sao lại là hôm nay? Phong hỏi như muốn xác nhận lại một lần nữa.
- Từ lúc gặp lại anh khi nãy em muốn em phải là của anh để anh không bao giờ quên sự tồn tại của em. Lúc nào anh cũng phải nhớ đến em.
- Thì không phải lúc nào cũng vậy sao?
TÁCH... Cậu với tay tắt bớt ngọn đèn ngủ. Căn phòng chỉ còn ánh sáng lờ mờ của hai ngọn đèn nhỏ trên tường. Bóng tối như đồng lõa cho hai con người đang trong cơn say tình ái kia. Đêm nay họ đã thuộc về nhau...
---------------------------------------------------------------------------------------
- Oáp... Sáng rồi à... Những tia nắng ban mai len lỏi qua những khe hở nhỏ trên vách tường gỗ đã đánh thức Duy. Cậu nheo mắt nhìn xung quanh. Nhìn qua bên cạnh thấy anh đang ngủ say sau “trận chiến” đêm qua cậu khẽ cười. Đã “xong” rồi sao. Hic. Ở dưới kia đau quá đi. Gương mặt “đầu bếp nhỏ” chợt ửng hồng trong buổi sớm mai. Nguyên nhân thì chắc chỉ có cậu hiểu rõ nhất. À. Có lẽ người đang ngủ kia cũng hiểu. Cậu xích gần lại đưa tay lên vuốt má anh...
- Sáng sớm mà đã dê rồi... Anh mở mắt ra nhìn cậu trìu mến.
- Ai thèm...
- Không thèm hen. Vậy chứ tối qua...
- Thôi... Thôi... Đừng nói nữa... Mắc cỡ lắm... Giờ nghĩ lại em thấy em lố quá. Chắc tan tành hình tượng trong lòng anh rồi. Cậu lật đật ngăn anh lại.
- Haha. Phong cười lớn rồi ôm chặt cậu rồi thì thầm... Có ra sao thì cũng là của anh rồi. Yên tâm. Không chê đâu. Hì.
- ... Cậu ngả vào lòng Phong rồi nằm im cảm nhận mùi hương của anh dần bao lấy cậu. Nam tính, quyến rũ và có gì đó rất thân thuộc. Duy cảm thấy mùi hương đó dường như đang bảo vệ cậu. Tuy lúc này có hơi nặng mùi thuốc sát trùng nhưng vẫn thấy nó “thơm lạ”. Người xưa hay nói “Thương nhau ở cái nết, chết nhau ở cái mùi” là vì thế. Hai người cứ nằm đó ôm nhau đang tận hưởng một buổi sáng an yên và ngập tràn hạnh phúc...
- Lại chảy máu rồi kìa. Anh dậy đánh răng rửa mặt đi rồi em thay băng lại cho.
- Không sao đâu mà. Chút xíu máu nhằm nhò gì đâu. Em khéo lo.
- Thôi. Dậy đi... Cẩn thận vẫn tổt hơn mà...
- Oke. Chìu lòng nhóc con vậy. Anh buông cậu ra rồi đứng lên. Chiếc chăn tuột xuống làm lộ ra thân hình đẹp như một pho tượng của Phong. Pho tượng đúng chuẩn Hy Lạp. Mà tượng Hy Lạp thì thường không mặc đồ. Hehe.
- Gì vậy? Đừng nói là mắc cỡ nha. Há há. Phong bật cười khi thấy “đầu bếp nhỏ” của anh bối rối quay mặt vào vách tường.
- Anh... kỳ quá. Mặc đồ vô... nhanh đi.
- Vậy em coi em có mặc gì không đã? Hahahaha. Lại một tràng cười lớn.
- Thôi mà. Đi nhanh đi. Tại tối qua trời tối... Hic... Cậu chống chế...
- Em làm như tối qua em không thấy gì hết không bằng. Rồi hồi nãy nữa... Rồi...
- Đi điiiiiii.... Đừng chọc em nữa mà. Mặt cậu càng nói càng đỏ lựng lên.
- Ngồi đó mà mắc cỡ đi ha. Mà kệ. Lần đầu châm chước bỏ qua đó... Há há...
- Thua anh luôn... Cậu đợi anh vào WC rồi cũng đứng dậy mặc đồ lại. Liếc nhìn vào gương thấy những dấu đỏ trên người cậu thở hắt ra một cái...
- Kiểu này là xong đời với cái đám kia rồi. Giấu đi đâu đây. Hic. Nhỏ Uyên thể nào cũng phá cậu một trận ra trò đây. Đám con Tâm nữa. Con đó vốn rắn mắt. Thể nào cũng sẽ hùa với nhỏ Uyên cho coi.
- Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy nhóc con.
- Đâu ra cái kiểu gọi nhóc con nhóc con đó vậy. Làm như em nhỏ lắm không bằng.
- Nhỏ hơn 3 tuổi lận nha.
- Xì. Có 3 tuổi chứ mấy.
- 3 tuổi cũng là nhỏ hơn. Cấm cãi.
- Ờ thì không cãi. Ngồi xuống thay băng rồi đi học.
- Rồi rồi. Tuân lệnh. Dữ quá.
- Chút chở anh nha. Tự nhiên đau quá à. Chạy hổng nổi. “Đại thiếu gia” lại bắt đầu giở trò nhõng nhẽo trong lúc cậu thay băng cho anh.
- Nhõng nhẽo quá. Bữa nào xui xui đứa nào nó thấy là tiêu tùng hình tượng của “Phong thiếu gia” ha.
- Kệ. Cho tiêu luôn.
- Nói thì hay lắm. Thôi xong rồi... Anh ra trước cho mát. Em dọn dẹp tí rồi mình đi.
--------------------------------------------------------------------------
- Trời ơi... Thằng đó càng ngày càng ghê ha mày. Bữa nay chạy xe thằng Phong luôn kìa. Còn chở nó nữa chứ...
- Đúng là hàng qua tay “Phong thiếu gia” có khác. Lên đời rồi...
- Ngầu vãi. Đúng là gần mực thì đen...
Đám “vịt zời” trong trường lại được dịp lao xao khi thấy hôm nay Phong không chở Duy như mọi khi mà ngược lại. Và vẫn như mọi khi. Họ mặc kệ những lời xì xào đó. Vừa bước ra khỏi bãi xe thì đám con Tâm và nhỏ Uyên đã chặn họ lại...
- Chà. Phải Duy không? Con Tâm lại gần đi xung quanh cậu ra vẻ nghi ngờ. Nhỏ Uyên cũng bắt chước đi theo.
- Dạ thưa hai chị. Là em đó ạ.
- Á há há. Uyên. Mày coi nè. Xong rồi... Xong rồi... Há há há.... Hồi nãy tao nói đâu có sai... Điều “kinh khủng” đã tới. Con Tâm đã thấy một vết đỏ trên cổ cậu. Với một đứa sành đời như nó thì khỏi có đường nói dối.
- Rồi xong. Duy Cô Cô đã mất con mẹ nó chu sa. Hahahaha... Hai thằng Bình, Phương nhảy vô “góp vui”.
- Duy ơi Duy. Chàng đã là vợ người ta rồi. Chàng có còn nhớ đến thiếp không??? Nhỏ Uyên ưỡn ẹo ra bộ hát cải lương.
- Thôi nha. Thấy im im rồi làm tới ha... Phong tằn hắn nhưng thực sự đang cố nén cười vì tụi “lâu la” này...
- Pi Sà.. Sà... Sà... Sà... Pi Sà đã có “Mi - Nhà” liệu có còn chỗ nào cho chúng thần thiếp phóng vô không... không... không... Nhỏ Uyên nhả nhớt... Còn Pi Sà vs chả Mi Nhà... Tính tình thì như con trai mà tối này coi phim bộ ướt át.

< * Pi Sà : Bệ hạ - Mi Nhà : Mị Nương*>
- Còn. Trẫm mới mở rộng lãnh cung ra gấp đôi. Các khanh ai cũng có phần. Há há...
- Trời ơi... Vậy là độc sủng đó hã...
- Phản đối... Phản đối...
- Không công bằng... Cả đám mà chỉ sủng ái có mình nó là sao...
- Thích vậy đó... Ai dám lên tiếng...
- Tối nay cản kiệu đừng cho nó đi thị tẩm tụi bay ơi...
Cả đám đi tới đâu thì náo loạn sân trường tới đó. Còn cậu chỉ muốn độn thổ. Cả đám tụi nó chọc còn chưa đủ sao mà còn làm loạn lên để cả trường có dịp bàn tán nữa chứ. Biết vậy bữa nay cúp quách cho xong... Hức...
- Tối qua mày có hỏi tại sao ổng bị vậy không? Nhỏ Uyên kéo cậu ra một góc vắng khi tụi con Tâm đã tản về lớp.
- Không. Nếu muốn nói Phong sẽ tự nói. Tao không hỏi. Những chuyện liên quan đến tình cảm giữa hai đứa tao thì tao sẽ hỏi. Còn những chuyện riêng trong một khía cạnh khác của Phong tao sẽ để ảnh tự giải quyết. Vì tao có bắt ép ảnh nói tao cũng không thể giúp được gì. Có khi lại còn gây rối.
- Mày bắt đầu tin tưởng ổng rồi đó hã? Nhỏ Uyên cười hiền.
- Ừ. Bắt đầu từ hôm qua. Tao đã quá coi nhẹ chuyện đó. Và trong khoảnh khắc tao biết được ổng bị vậy nhưng vẫn ráng đúng hẹn thì tao nghĩ tao nên đặt hết niềm tin vào Phong.
- Vậy thì tốt rồi. Mà tối qua mày chủ động hay ổng vậy. Bị thương mà cũng sung dữ. Hố hố. Nhỏ đổi qua chuyện “phòng the” trong tích tắc.
- ... Mày kỳ quá...
- Kỳ gì. Giờ mày khai không? Giờ thì chỉ có mình tao mày không chịu nói thì chút nữa tao rủ thêm tụi con Tâm “thẩm vấn” công khai.
- Thôi tao lạy mày. Ừ thì tao chủ động. Hức... Vừa lòng mày chưa...  ... Ngay lúc này đâu cậu chỉ ước mặt đất dưới chân cậu tét ra để cậu rớt thẳng xuống đó. Tới chuyện này mà nó cũng đòi biết cho bằng được. Tánh kỳ hết sức.
- Á há há há há. Trời đất ơi... Thần linh ơi... Mày chủ động... Khủng khiếp quá... Nhỏ Uyên ôm bụng cười điên dại.
- Mày cười cho đã đi. Tao đi lên. Cậu quay lưng chực bỏ đi thì nhỏ nắm tay cậu lại...
- Tao... Tao... Xin lỗi... Mày... Mày... Mày không như tao... tưởng... Khục... Khục... Nhỏ Uyên vừa nén cười vừa “xin lỗi”.
- Mệt mày quá. Tao đi. Cậu vung tay ra rồi bỏ lên lớp để lại nhỏ Uyên đứng đó một mình. Nhỏ đã thôi cái bộ dạng lăn lê bò lết mà trở thành “thanh niên nghiêm túc”. Nhỏ cảm thấy thằng bạn của nhỏ đã thoát ra khỏi chuyện cũ được rồi... Nhỏ đã yên tâm hoàn toàn về sự lựa chọn này của nó... Cố lên Duy... Giữ chặt thằng cha đó cho tao... Chã là dành riêng cho mày đó...
- END CHAP 8 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét