Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 11 -



- CHAP 11 -

- Khốn nạn! Phong dằn mạnh ly rượu trên tay xuống bàn. Đôi mắt đỏ ngầu. Đã là cái ly thứ mười một bị anh đập bể từ nãy đến giờ.
- Anh đừng như vậy. Đâu ai lường trước được lòng người đâu. Em nửa năm nay cũng bị lầm mà... Việt vỗ vai an ủi anh. Hai người đang ở Bar 911. Phong đã đưa Việt đến đây sau khi ra khỏi nhà kho. Giữa biển người đang cuồng điên vì tiếng nhạc, vì thuốc, vì say hay vì nhiều thứ khác duy chỉ có Phong đang “tỉnh”. Càng uống anh càng “tỉnh”, càng cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹn, đau buốt và quặn thắt. Với tay châm một điếu thuốc rồi ngã đầu nhìn lên trần nhà, anh nhớ đến cậu. Hình ảnh Duy trong bộ trang phục màu trắng ở buổi tiệc sinh nhật Việt đã in sâu vào lòng anh giờ đây cứ mập mờ ẩn hiện. Nụ cười đó, ánh mắt đó, giọng nói đó dường như đang quyện vào những vầng khói thuốc từ từ tan biến...
- Mày đã bị loại khỏi cuộc chơi rồi Duy ạ. Việt nhếch mép cười. Nhìn bộ dạng Phong trong lúc này nó biết nó đã thành công.
- Dối trá... Phong bật dậy rải một nắm tiền lên bàn đi thẳng ra bãi xe.
- Anh đi đâu vậy? Việt chạy theo sau anh.
- Em đón Taxi về đi. Anh có việc đi trước... Không đợi Việt trả lời Phong leo lên chiếc moto rồi biến mất vào bóng đêm. Trên những con đường trong đêm đen tịch mịch anh lao xe đi như điên dại. Đồng hồ số đã chỉ lên đến hơn 200. Chiếc moto to kềnh đang hung hãn xé nát màn đêm lao vút vào khoảng không trước mặt. Tiếng gió rít lên man rợ theo từng vòng quay của bánh xe...
KÉT...
- Mở cửa. Duy. Em ra đây cho tôi... Phong dựng xe trước nhà cậu rồi đập cửa...
- Đừng mở. Tao thấy ổng có vẻ đang say lắm. Mày mà ra gặp ổng lúc này thì có mà... Nhỏ Uyên ngăn Duy lại khi cậu vừa chạm vào tay nắm cửa.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết. Mày coi cái mặt mày kìa. Do ai ban cho mày hã? Muốn ăn thêm vài cú nữa rồi qua Thái phẫu thuật luôn thể hã. Đi vô. Nhanh... Nhỏ lại ra lệnh...
- Mày lên ngủ đi. Tao muốn ở đây... Cậu nhìn nhỏ...
- Haizzz... Muốn làm gì làm. Nhưng tao nói rồi đó. Mày mà mở cửa thì đừng nhìn mặt tao. Nhỏ như hiểu được tâm trạng của Duy lúc này nên chìu theo ý cậu nhưng không quên để lại một lời đe dọa.
- Tại sao vậy Duy? Không lẽ em cũng như những kẻ khác sao? Em không cần tôi sao? Tiếng của Phong vang lên bên ngoài. Giọng nói chếnh choáng trong men rượu. Anh đã thôi không đập cửa nữa mà từ từ ngồi bệt xuống. Thoáng chốc dựa lưng vào cánh cửa đang khép kín kia. Ở bên trong cũng có một người cũng vừa có hành động y như vậy...
- Xin lỗi anh... Duy cảm thấy hơi ấm của anh đang từ từ truyền qua cánh cửa. Cậu cảm giác như hai người đang trực tiếp ngồi dựa lưng vào nhau chứ không phải bị cánh cửa kia ngăn lại. Một dòng nước rơi xuống từ khóe mắt cậu. Trong veo như hạt sương đêm...
_________________________________________________________
- Thằng kia. Dậy. Hết nói nổi. Chăn ấm nệm êm không ngủ xuống đây ôm cái cửa ngủ. Mày cũng tới lắm rồi đó. Nhỏ Uyên đang ra sức sút vào mông cậu. Trời đã bắt đầu hửng sáng.
- Sáng rồi hã ? Cậu ngu ngơ hỏi lại nó.
- Chứ không lẽ nửa đêm mà tao kêu mày dậy à? Mày cũng tới lắm. Ngồi đây được gì? Chã cũng có biết đâu...
Chẳng thèm để ý tới nhỏ Uyên đang huyên thuyên gì. Cậu bật dậy mở cửa ra xem Phong còn ở đó không.
CẠCH... Anh vẫn chưa đi mà đang ngồi dựa vào bờ tường cạnh cửa ngủ thiếp đi...
- Sáng ra đã nằm một đống ở đây. Đi vô đi. Kệ chã... Nhỏ Uyên thò đầu ra thấy vậy thì càm ràm.
- Xuỵt... Duy đưa tay ra hiệu nhỏ im lặng. Cậu không muốn làm anh thức giấc nên xua tay kêu nhỏ vào trong. Cậu sợ anh thức dậy sẽ lại đi mất. Nhìn Phong đang say ngủ cậu chợt mỉm cười. Gương mặt anh lúc này thật hiền. Tuy nhiên hàng chân mày thì đang chau lại. Có lẽ vì giận, vì đau lòng, vì thất vọng...
- Anh lại chau mày rồi... Khẽ đưa tay lên để vuốt thằng hàng chân mày đang chau lại kia thì đột nhiên Duy cảm thấy có một làn hơi nóng hừng hực tỏa ra làm cậu lập tức rụt tay lại...
- Sao nóng quá vậy nè... Uyên... Ra đây... Cậu vội đưa tay áp vào trán rồi áp vào hai bên má anh...
- Thằng chã sao vậy? Nghe tiếng cậu gọi nhỏ hớt hải chạy ra.
- Thôi chết rồi... Anh Phong bị bệnh rồi. Chắc ngồi cả đêm ngoài này nên... Thôi... Thôi... Mày phụ tao khiêng ảnh lên phòng nhanh lên... Cậu hối thúc nhỏ Uyên.
- Mày điên à. Rồi một hồi chã dậy chã quánh mày như cái mền rách nữa sao?
- KỆ TAO ĐI. GIỜ MÀY CÓ PHỤ TAO KHÔNG? KHÔNG THÌ TAO LÀM MỘT MÌNH. Cậu gắt lên làm nhỏ chẳng dám hó hé nữa. Gọi là phụ nhưng cậu có cho nhỏ làm gì đâu. Xốc anh lên vai xong cậu chạy thẳng lên phòng mặc kệ nhỏ Uyên đi te te phía sau chẳng biết phải phụ gì.
- Rồi giờ sao nữa? Nhỏ hỏi cậu.
- Giờ cũng gần tới giờ đi học rồi. Ở đây để tao lo. Mày chạy lên trường xin cho tao với ổng nghỉ bữa nay rồi mày ở đó luôn đi. Chứ ở đây một hồi nữa mày càm ràm tao nhức đầu thêm. Vừa nói cậu vừa tất bật chạy xuống bếp nấu nước sôi rồi chuẩn bị khăn và vài thứ linh tinh khác.
- Ớ. Mới kêu phụ mà giờ đuổi tao à. Tao đi rồi một hồi có gì đừng trách nha. Nhỏ Uyên bặm môi nói.
- Kệ tao đi. Có gì tao chịu. Với đang bệnh thì làm gì nổi. Mày đi đi. Mệt mày quá... Cậu lại gắt.
- Hết thuốc chữa. Tao đi cho vừa lòng mày. Nhỏ dậm chân rời khỏi nhà. Trong lòng nghẹn một cục tức. Nhưng rồi cũng nhanh chóng tan đi hết vì nhỏ biết thằng bạn của nhỏ đang nghĩ gì. Giờ cậu chỉ biết Phong chứ có còn biết ai nữa...

---------------------------------------- Flashback ---------------------------------------------
- Thôi. Kiếm cách khác đi. Sao tao thấy mạo hiểm với thiệt cho thằng Duy quá. Lỡ ông Phong ổng không làm chủ được thì chết nó á...Nhỏ Uyên phản đối.
- Tuy là sẽ hơi thiệt hại về “nhan sắc” nhưng bảo đảm sẽ thành công nếu bước thứ hai trót lọt. Với có gì còn tụi tao bảo vệ nó mà. Tụi kia sẽ cố hết sức can thiệp nếu ảnh nổi điên lên. Lỡ liều thì liều cả đám. Bức quá chết chung. Con Tâm phán chắc nịch.
- Nhưng mà tự nhiên đưa mặt cho chã đánh vậy tao thấy...
- Tao thấy cũng được đó. Làm theo mày đi Tâm. Cậu chen vào. Với tình hình như lúc này thì có lẽ chỉ có cách này là ổn nhất.
- Mày ngon quá ha. Ổng mà giết mày thì mày đừng có la. Chưa chắc gì cái bước đầu tiên đã thành công mà đòi bước hai, bước ba. Tao chỉ sợ với cái tính của ổng thì ngay cái bước đầu tiên tụi mày đã chết mất xác rồi. Yêu quá hóa điên à. Nhỏ Uyên nạt cậu.
- Vậy tao có bạn là cao thủ võ lâm làm gì? Haha. Cậu qua nhìn nhỏ Uyên nhát mắt.
- Ờ héng. Uyên. Mày học võ làm gì mà không biết lấy thân ra bảo vệ thằng Duy hã. Mày không cần tham gia trực tiếp, mày chỉ cần đứng ở ngoài rình rình rồi abc, xyz, ^ & $ & *@ ! ( # ......
- Thôi cũng được. Tao thua hai đứa mày. Ai biểu tao làm bạn với hai đứa có máu liều làm gì. Chỉ mong cho tụi bay trót lọt chứ không thì... Nhỏ vẫn còn lo lắng cho cái “kế hoạch” này lắm. Nghe thì có vẻ chắc chắn nhưng lỡ mà sơ sảy một tí là hết đường cứu vãn...
- Đừng nghĩ nhiều nữa... Quyết định vậy đi... Ngày mai làm liền... Để tao gọi liền cho ba thằng kia. Con Tâm nói rồi rút điện thoại ra làm liền:
- Alo. Bình. Ngày mai làm theo tao nói. Thế này nè... ^ & $ & *@ ! ( # ^ # !...... Rõ chưa. Nói lại với hai đứa kai rồi mai lên trường tiến hành.
- Xong. Ngày mai yên tâm mà ra trận.
---------------------------------------- End Flashback ---------------------------------------------
- Ủa. Mày đây rồi thằng Duy đâu? Con Tâm tròn mắt ngạc nhiên khi thấy nhỏ Uyên đang ngồi một mình trong lớp.
- Ở nhà với ông Phong. Nhỏ trả lời cụt lủn.
- Mày để nó một mình với anh Phong. Rủi có chuyện gì rồi sao. Tao đã kêu mày phải theo sát nó mà. Con Tâm chí chóe.
- Chã bệnh rồi. Nằm mê man một đống ở nhà nó kìa. Biết trời trăng gì nữa đâu mà nguy hiểm... Nhỏ thở dài.
- Hử. Sao bệnh? Mà sao bệnh lại ở nhà nó? Con Tâm càng thắc mắc bạo.
- Tối qua hai đứa. Một đứa trong một đứa ngoài ôm cái cửa ngủ. Sáng nay đứa ở ngoài dầm sương dầm gió cả đêm đổ bệnh nằm một đống. Đứa ở trong tha đứa ở ngoài vô nhà xong đuổi tao lên đây.
- Còn qua kiếm là còn thương nhiều lắm. Được rồi... Hà hà... Con Tâm lẩm bẩm...
- Mày lẩm bẩm gì đó... Nhỏ Uyên ngước lên...
- Giờ tạm thời “hoãn binh”. Cho hai người kia có chút xíu thời gian bên nhau. Mặc dù tao biết là chẳng được gì đâu. Nhưng tranh thủ chút tình cảm cũng không tệ. Con Tâm nháy mắt.
- Chỉ sợ lát hồi tao về tao thấy nó bùi nhùi như đống giẻ rách là hết tranh hết thủ. Nhỏ Uyên nằm dài ra bàn ngán ngẩm trả lời.
- Tao cá với mày bữa nay ổng sẽ không làm gì nó hết. Haha.
- Ờ... Nhỏ trả lời cho có lệ rồi tranh thủ chợp mắt tí trước khi đến giờ học. Tối qua nhỏ cũng có ngủ đâu. Ngồi canh hai kẻ si tình kia cả đêm. Tới gần sáng mới thiu thiu được tí rồi cũng giật mình dậy...
-----------------------------------------------------------------------------------------
Tại nhà Duy, sau khi đã thu xếp tạm ổn mọi thứ và tiễn bác sĩ ra về. Cậu ngồi xuống một bên giường duỗi một chân ra rồi đỡ đầu Phong nằm lên đó. Một tay đỡ một bên đầu một tay vuốt nhẹ lên má anh cậu khẽ nói:
- Anh giận em lắm phải không? Nhưng cũng đừng tự làm khổ mình như vầy chứ. Biết sẽ như vầy thì tối qua em đã mở cửa rồi muốn ra sao thì ra rồi. Bức quá em để anh đánh thêm vài cái nữa còn hơn là để anh bị bệnh như vầy...
Cơn sốt đã giảm bớt sau khi được bác sĩ tiêm thuốc nên nhìn Phong có vẻ thoải mái hơn. Khuôn mặt giãn ra. Hơi thở nhẹ nhàng đều đặn. Cậu cứ ngồi vậy cho đến khi thiếp đi. Tối qua cũng trằn trọc thao thức với người đang ở ngoài cánh cửa kia chứ có ngủ yên đâu. Cậu chưa nghe tiếng xe chạy đi nghĩa là anh chưa về nên cứ ngồi hoài ở đó. Cho đến gần sáng thì thiếp đi vì mệt. Vừa được một lúc thì bị nhỏ Uyên sút vào mông... Ngoài kia những cơn gió cuối xuân đang nhẹ nhàng thổi, nhẹ nhàng đưa cả hai vào những giấc mộng xa xăm...
- Ư... Đây là đâu đây... Sau một giấc ngủ dài Phong đã tỉnh dậy. Đầu óc vẫn còn quay cuồng. Toàn thân rã rời... Khẽ động đậy thì thấy có gì đó ấm ấm mềm mềm đang đỡ một bên đầu anh. Nhướng mắt nhìn... Thời gian lại quay ngược trở về cái buổi trưa mà anh cũng gối đầu lên đùi Duy nằm ngủ y như vầy. Khi đó cậu cũng dùng một tay đỡ dưới đầu anh thế này... Lúc đó anh hạnh phúc biết bao khi nhận được cử chỉ này... Nhưng giờ thì... Rất khó tả... Đang định nhấc tay lên thì Phong lại thấy tay cậu đang nắm chặt tay anh.
- Rốt cuộc thì em là người thế nào đây? Anh hỏi mà không biết cậu có nghe không.
- Ủa. Anh dậy rồi hã? Xin lỗi. Tự nhiên em ngủ quên mất. Anh thấy đỡ hỡn chưa? Để em lấy nước cho anh nha. Hay anh có đói không? Để em xuống bếp nấu gì cho anh. Để em... Cậu chợt nhận ra anh đang nhìn cậu nên im bặt. Ánh nhìn trách móc xen lẫn chút ấm áp và yêu thương...
- ... Anh không nói gì mà tiếp tục nhìn cậu. Nhìn vẻ mặt đang vừa lo lắng vừa vui mừng của cậu rồi tiếp tục tự hỏi chính mình câu hỏi kia.
- Anh nằm xuống nghỉ đi. Em xuống bếp một tí... Sau khi đỡ Phong nằm lên gối rồi đứng lên thì chợt tay cậu bị một lực níu mạnh kéo ngược về sau. Theo quán tính cậu ngã nhào lên người anh...
- Rốt cuộc thì em muốn tôi phải làm sao đây? Ôm chặt cậu vào lòng anh khẽ hỏi.
- Em...
- Em đã dễ dàng bước vào cuộc sống của tôi. Em làm tôi bị cuốn theo em. Em làm tôi lúc nào cũng nghĩ về em. Em làm tôi lúc nào cũng muốn giữ chặt em trong tay. Chưa bao giờ tôi coi trọng ai như em ngoại trừ Bảo. Vậy mà em lại đạp đổ hết mọi thứ... Em ác lắm... Anh nói. Giọng đầy trách móc.
- Bây giờ có lẽ mọi chuyện đã đi quá xa. Nhưng em lấy danh dự của mình ra đảm bảo. Em không làm gì có lỗi với anh hết. Cậu trả lời giọng đầy quả quyết. Cậu cảm thấy vòng tay anh càng ngày càng siết chặt hơn.
- Nấu lẩu cá kèo cho tôi được không? Anh đột ngột đề nghị sau một lúc im lặng.
- Hã... Anh đang bệnh mà... Ăn cái đó sao được? Cậu vùng dậy tròn mắt nhìn anh.
- Nhưng giờ tôi chỉ muốn ăn món đó. Được không?
- Anh... Thôi... Được... Vậy anh ở nhà. Em đi chợ... Cậu trả lời nhát gừng. Hình ảnh mấy con con lớp nhớp ngọ nguậy lại bắt đầu hiện lên.
- Đi đi. Tôi chờ. Phong nở một nụ cười với cậu. Nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày nay. Anh không thể nhịn được cười khi thấy vẻ mặt đang nghệch ra của cậu. “Nhóc con” thì vẫn mãi là “nhóc con”.
Đi chợ về xong thì khoảnh khắc đáng sợ nhất cũng tới. Nhẹ nhàng nhón hai ngón tay chạm vào một con. Quẫy... Rụt tay lại... Lần thứ hai... Quẫy quậy... Lại rụt tay... Ghê rợn... Cậu nhắm mắt đưa tay vào rổ lần ba thì... BỤP... A ha. Trúng rồi... Mày chết với tao... PHẬP. Một nhát dao giáng xuống. “Đầu lìa khỏi cổ”... Rồi cả đàn cá dần chịu chung số phận với con cá đó. Còn Phong ngồi đó theo dõi nãy giờ không khỏi bật cười khi thấy cậu ra tay “xử trảm” mấy con cá. Cái mặt vừa sợ vừa thỏa mãn kia thật buồn cười làm sao...
- Ủa làm gì vậy? Sao lại chiên lên? Tôi thích ăn kiểu tươi mà... Anh hỏi khi thấy cậu bật bếp chiên mấy con cá kia lên sau khi đã rửa sạch.
- Hôm nay anh bệnh. Nên em chiên giòn tụi nó lên trước rồi mới bỏ vô lẩu. Biến tấu khác khác tí nhưng bảo đảm không thay đổi mùi vị đâu. Cái này hồi đó mẹ em có chỉ. Khi nào anh khỏe rồi ăn kiểu kia nha... Cậu quay qua nói rồi tiếp tục công việc. Vừa làm vừa mỉm cười hạnh phúc. Trên khóe miệng vẫn còn vết bầm mà hôm qua anh đã đấm cậu.
- Cũng được... Anh vẫn ngồi đó nhìn cậu nấu nướng không rời mắt. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt và lưng áo ướt đẫm của cậu mà một sự xúc động lại dâng trào trong anh. Dù có nhìn kỹ thế nào thì anh vẫn không nhìn ra chút giả dối nào hiện ra trên người cậu. Rồi như có ai đó thôi thúc. Anh từ từ đứng dậy tiến đến sau lưng cậu.
- Có mệt không? Anh cầm miếng khăn giấy từ từ lau lên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cậu...
- A... Cậu rên khẽ khi tay anh vô tình chạm vào vết bầm ở khóe miệng.
- Đau lắm hã?
- Không... Không sao... Cậu không còn nói được gì nữa vì anh đang cúi xuống hôn vào chỗ đó rồi từ từ di chuyển đến hướng chính diện. Đôi đũa trên tay cậu rơi xuống. Nụ hôn bắt đầu. Cuồng nhiệt. Say mê. Dữ dội...
- Có lẽ anh nên tin em ngay từ đầu... Sau khi rời môi cậu anh nói.
- Ý anh là... Cậu hồi hộp khi nghe anh nói vậy.
- Anh không nên nghi ngờ em để mọi chuyện thành ra thế này. Trong cùng một lúc cả em và Việt đều có những phản ứng kịch liệt làm anh bị rối trí. Trưa hôm đó khi em giữ anh ở lại anh đã suýt đứng về phía em. Nhưng rồi anh lại bị những lời nói của Việt chi phối nên anh đã không làm vậy. Rồi chuyện trưa hôm qua phút chốc đã làm niềm tin của anh dành cho em vỡ nát. Nghe cái cách em nói chuyện đằng sau cánh cửa nhà kho anh không tin đó là em. Xa lạ quá... Rồi em còn nói “những gì mà em gây dựng có nguy cơ mất hết” làm anh càng mất bình tĩnh hơn...
- Nó nói vậy là để theo sát kịch bản thôi anh. Tiếng con Tâm vang lên ngoài cửa bếp.
- Hã. Kịch bản gì? Cả hai vội buông nhau ra.
- Anh nghĩ con Tâm này đã ra tay mà còn để đuôi cho hai con trong lớp thằng Việt thấy rồi đi báo với anh chắc? Vụ thằng Duy lúc trước nếu anh không bám theo nó thì anh có biết nó đi gặp tụi em không? Hai con đó cũng là đàn em của em đó. Em kêu tụi nó lên báo cho anh biết đó...
- Là sao? Phong càng lúc càng ngạc nhiên trước những lời nói của con Tâm.
- Cái màn hôm qua chỉ là bước dạo đầu. Tụi em cố tình cho anh biết được để xuống nhà kho rồi đánh Duy đó. Em biết chắc dù tụi em có ép thế nào thì thằng kia nó cũng không chịu giải thích với anh. Nên bắt buộc phải đi đường vòng. Tuy có hơi thiệt thòi cho “đầu bếp nhỏ” của anh. Nhưng như vậy sẽ càng tăng sức thuyết phục trước mặt thằng Việt hơn. Mà nếu lỡ lúc đó nó nhát gan sợ chết mà chịu nói ra hết thì tụi em càng khỏe. Mà cũng nhờ mấy câu nói kiểu mập mờ đó mà anh đã nổi điên lên rồi thấy không? Thằng Việt nó sẽ hiểu là Duy đang nói đến công sức gây dựng tình cảm của hai người nên sẽ càng phản đối và tụi em lại càng có cơ hội đánh nó nhiều hơn. Nhưng anh đang hoang mang hổm rày thì bảo đảm anh sẽ nghĩ Duy nó đang tiếc cái công nó gây dựng thế lực như thằng Việt nói rồi lập tức xông vào. Đúng không?
- Ừ. Thật sự là anh đã nghĩ vậy. Nhưng sao tụi em biết anh sẽ nghĩ vậy?
- Bởi mới nói Duy nó hiểu anh còn hơn nó nữa. Nó biết khi anh nóng lên thì sẽ dễ suy nghĩ tiêu cực nên đã lợi dụng điểm đó để thực hiện kế hoạch. Hôm qua sau khi anh đánh Duy xong rồi cùng thằng Việt bỏ đi em đảm bảo nó đang đắc thắng nên sẽ mất cảnh giác. Tâm lý của con người thường là vậy. Với cá tính của anh bình thường thì sau ngày hôm qua chắc anh sẽ lơ là và ghét Duy ra mặt. Nên thời gian này ngoài mặt Duy sẽ ra sức năn nỉ rồi tạo cảm giác là đang rất thê thảm để bám theo anh. Thằng Việt thấy vậy sẽ càng mất cảnh giác hơn. Đây là thời gian “dụ địch”. Nhưng để chắc ăn thì tụi em để hơi lâu khoảng một, hai tuần nữa mới cho Duy đơn phương hẹn thằng Việt ra nói chuyện. Lúc đó Duy sẽ dùng chút tài ăn nói để lừa cho nó nói ra hết sự thật vì trong đầu nó lúc này đã đinh ninh rằng Duy đã bị out khỏi cuộc chơi nên sẽ chẳng nghi ngờ gì nữa mà tự lật mặt. Và tụi em sẽ nghĩ cách đưa anh tới để nghe hết mọi chuyện. Nhưng không ngờ “Phong thiếu gia” bình thường dữ dội vậy mà mau mềm lòng quá. Hồi nãy nghe anh nói ngọt xớt nên chắc bây giờ không cần tiếp tục kế hoạch nữa rồi ha. Hồi sáng nghe con Uyên nói đêm qua anh mò tới đây rồi ngồi tới sáng là em biết thể nào cũng bị vỡ kế hoạch. Nhưng không ngờ là sớm vậy...
- Mấy đứa cũng ghê thật. Nhưng không còn cách nào khác sao mà bắt Duy chịu đòn vậy? Vừa nói Phong vừa quay qua nhìn Duy. Nếu biết trước cái kế hoạch này thì anh đã không ra tay nặng như vậy.
- Xùy. Đàn ông con trai có nhiêu đó nhằm nhò gì. Với tụi em phòng hờ hết rồi. Để anh đánh nhiêu đó thôi. Đánh thêm là con Uyên ở ngoài nhào vô liền. Ngu gì để anh đánh tiếp cho chết nó hã. Tối qua cũng là em kêu con Uyên qua ngủ với nó để đề phòng anh qua tẩn nó thêm vài trận nữa đó. Mà ai ngờ qua xong nằm một đống trước cửa nhà người ta. Vụ này mà đồn ra ngoài là danh tiếng “Phong thiếu gia” tan tành nha chưa. Con Tâm vừa nói vừa giỡn...
- Dù gì cũng cảm ơn mấy đứa đã vẽ ra cái kế hoạch như vậy để minh oan cho Duy.
- Ơn nghĩa gì anh ơi. Em thấy Duy nó đáng được vậy. Sáng giờ hai người ở nhà chắc cũng làm đủ trò rồi. Anh tự biết nó đối với anh thế nào đi. Anh thấy tụi em xưa nay có bao giờ đứng ra làm mấy trò mệt hơi này không? Mà nay phải bất chấp mà làm là anh hiểu tụi em tin Duy tới mức nào rồi đó. Thằng Việt nó thân thì thân với anh thiệt. Nhưng Duy nó mới là người anh yêu. Người anh yêu anh không tin đầu tiên thì anh tin ai... Thôi em về... Con Uyên đứng ngoài kia nãy giờ chắc la bài hãi lên rồi. Nãy em chỉ tính vô thám thính chút ai ngờ coi nguyên bộ phim tình cảm. Há há.
- Thôi. Ra gọi nó vô đây ăn cơm luôn đi. Tao nấu xong hết rồi. Chỉ có dọn lên thôi. Cậu giữ con Tâm lại.
- Mày lo cho “bệnh nhân” của mày đi. Giờ tụi tao vô để làm hai con kỳ nhông à. Coi như mày nợ tụi tao một chầu lớn. Hê hê. Đi á. Con Tâm nói rồi chạy ra ngoài đóng cửa lại cái rầm bỏ lại trong nhà hai kẻ đang ngượng ngùng nhìn nhau.
- Lỡ khi thực hiện bước thứ hai mà anh nghĩ tụi em dàn cảnh rồi ép buộc Việt phải nói vậy hoặc anh không tới thì sao? Sau một hồi im lặng Phong cũng lên tiếng trước.
- Thì nghĩ cách khác chứ sao.
- Cách gì?
- Em chưa nghĩ tới... Nhưng em đặt hi vọng vào anh. Em tin anh dù giận nhưng sẽ có chút gì đó còn tin em.
- Em hay thật. Chỉ có một tí niềm tin như vậy mà dám chơi cả một ván cờ lớn. Em không sợ sẽ thua sao.
- Nếu em thua thì có lẽ em chưa đủ bản lĩnh để yêu anh. Và em sẽ rút lui để... Chỉ nói đến đó thì Phong đã đưa tay lên bịt miệng cậu lại.
- Anh không cho phép em rút lui. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
- Chính anh là người quyết định chuyện em có bỏ cuộc hay không đó... Cậu mỉm cười nhìn anh trìu mến.
- Anh biết mà. Nhưng lần sau kiếm cách nào khác đừng để anh phải đánh em thành thế này nữa. Nhìn vết bầm này anh cảm thấy hổ thẹn vô cùng... Phong tiến lại đưa tay lên xoa nhẹ vào vết bầm nơi khóe miệng của cậu.
- Hi sinh chút xíu có sao đâu. Em đâu có yếu đuối tới vậy. Với lại có nhỏ Uyên đứng sẵn ở ngoài mà. Hì hì. Cậu nhe răng ra cười.
- Nhưng anh không muốn đánh em thêm lần nào nữa. Anh hứa. Đây sẽ là lần cuối.
- Thôi bỏ qua đi. Đừng nói nữa. Dù gì thì em cũng đâu có sao đâu. Vài bữa là nó mất hết à. Da mặt em dày lắm. Cậu vỗ vỗ lên mặt để chứng minh làm anh phì cười.
- À mà ngày mai anh sẽ tiếp tục kế hoạch của tụi em. Nhưng người trực tiếp nói chuyện với Việt sẽ là anh chứ không phải em.
- Anh định làm gì? Anh chưa tin em sao mà lại làm vậy. Lỡ Việt không thừa nhận thì sao?
- Ngốc. Anh đã lựa chọn tin em thì dù Việt có nói gì anh cũng không tin đâu. Anh chỉ muốn đích thân hỏi Việt vì sao lại làm vậy thôi. Hi vọng cậu ta sẽ không qua mặt anh lần nữa.
- Nhưng...
- Đừng lo. Hồi nãy Tâm có nói một câu làm anh phải suy nghĩ. Em là người anh yêu mà anh không tin em thì tin ai bây giờ? Lúc nãy lúc mới ngủ dậy rồi lúc nhìn em nấu nướng anh cũng suy nghĩ tương tự như vầy. Giờ thì lại đây... Phong nói rồi dang rộng vòng tay chờ đón. Và tất nhiên sau đó thì người nên sà vào cũng sà vào và người nên ôm chặt cũng đã ôm chặt. Hạnh phúc đã trở lại...
- Anh... Đi ăn cơm rồi còn nghỉ nữa. Người anh vẫn còn nóng hừng hực nè... Cậu đẩy nhẹ anh ra.
- Ôm vầy đủ no rồi... Không ăn nữa đâu...
- Thôi mà. Đừng có nhõng nhẽo. Ráng qua ăn đi. Đừng phụ công em vất vả lắm mới xử lý được hết mấy con cá đó chứ...
- Hông... Giờ muốn ăn cái khác...
- Hã. Giờ này còn nấu lại chắc tới chiều quá.
- Đâu có cần nấu. Có sẵn mà... Có mùi gian gian trong lời nói...
- Hừm... Có một bàn tay đang từ từ rà xuống vùng eo của cậu.
- Ăn “đầu bếp nhỏ” này là đủ rồi... Anh kề sát vào tai cậu nói nhỏ. Ngay sau đó Phong cảm thấy như anh đang ôm một quả gấc chín. Khuôn mặt “đầu bếp nhỏ” đang từ từ đỏ dần lên rồi đạt đến một độ “chín” nhất định...
- Đang bệnh đó... Cậu phản kháng yếu ớt trong hơi thở gấp gáp của bản thân khi bàn tay đó lại tiếp tục luồn sâu vào trong...
- Bệnh gì thì ăn món này xong cũng khỏi... Anh cắn nhẹ vào tai cậu... Những chiếc nút áo trên người cậu từ từ bung ra. Kế đến là chiếc quần lửng cậu đang mặc cũng rời khỏi cơ thể. Quần áo trên người Phong cũng đã rời khỏi vị trí tự lúc nào. Trên ghế Sofa trong phòng khách có hai người đang quấn lấy nhau với những điệu vũ cuồng nhiệt trong bản nhạc bất tận của tình yêu đích thực...
- Nói rồi mà không nghe. Sốt trở lại rồi thấy chưa... Cậu nhéo nhẹ vào tai anh sau khi đưa tay sờ lên trán. Cả hai đang ngồi cạnh nhau để tận hưởng dư âm còn sót lại sau khi những điệu vũ kết thúc. Trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo sơ mi cài sơ vài hột nút...
- Đâu có đâu... Tại em đang nóng đó chứ...
- Còn cãi nữa. Trán nóng hổi nè. Mặc đồ lại đàng hoàng đi rồi lên phòng nằm nghỉ. Một hồi xỉu nữa em mặc kệ anh đó. Nói rồi cậu lập tức đứng dậy mặc lại quần áo.
- Bà xã mặc dùm anh đi... Anh mặc hết nổi rồi...
- Bà xã bà gừng bà hẹ gì. Cấm. Em không thích gọi như thế. Còn gọi nữa là... Cậu liếc anh rồi hai ngón tay lên đe dọa.
- Dám không? Vừa nói Phong vừa ngồi dang chân ra hếch mặt khiêu khích “đầu bếp nhỏ” của anh.
- Không giỡn với anh nữa. Cậu đỏ mặt quay đi.
- Sao cứ tới những lúc thế này thì lại đỏ mặt nhỉ? Hồi nãy sao không đỏ? Haha. Anh kéo cậu ngồi lên đùi châm chọc.
- Làm ơn đi mà. Mặc đồ vô...
- Rồi anh sẽ làm cho em hết đỏ mặt nhanh thôi. Anh nói nhỏ vào tai cậu rồi đứng lên mặc đồ. Để lại trên ghế một trái gấc chín đỏ hơn cả lúc nãy...

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 11 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét