Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 12 -



- CHAP 12 -
- Nóng lại nữa rồi nè. Sau một hồi “dây dưa” ở phòng khách Duy cũng “áp tải” được Phong lên phòng.
- Ngủ một giấc sáng mai là nó hết chứ gì đâu. Đừng có lo quá... Phong với tay xoa đầu “đầu bếp nhỏ” của anh rồi mỉm cười. Cái cảm giác được quan tâm lo lắng này thật “sướng”.
- Nếu khó chịu hay sao đó thì nói em biết nha. Để lỡ có gì mình còn biết đường mà lần... Cậu lo lắng nhìn anh. 
- Trời ơi. Sốt có tí mà em cứ quan trọng hóa lên không hà. Anh nói không sao là không sao mà.
- Haizzzz.... Thôi anh nghỉ đi. Em xuống bếp dọn dẹp tí.
- Thôi. Để đó đi. Nằm đây với anh. Phong níu tay Duy khi cậu vừa chực đứng dậy.
- Để một đống bầy hầy ở dưới một hồi kiến gián nó bò lên dọn nguyên cái bếp đi bây giờ. Cậu nhăn mặt.
- Vậy anh ở đây một mình không sợ có gì dọn anh đi hã?
- Cái tướng anh vậy ai mà rinh anh đi nổi. Haha. Cậu cười lém.
- Vậy để anh gọi Việt qua rinh anh đi nha. Phong nháy mắt sau câu nói.
- Nếu hôm nay anh dám rời khỏi đây thì sẽ không bao giờ anh gặp lại được em nữa. Hứa đó. Vừa nói cậu vừa chồm lên người Phong rồi vòng tay qua ôm chặt lấy anh.
- Phải vậy chứ. Phong hôn lên trán cậu.
- Em muốn nói với anh chuyện này... Nhưng đừng giận em nha... Áp mặt vào ngực anh cậu thì thầm.
- Hì. Chuyện gì mà phải “chặn đầu xe” anh vậy nhóc con??? Phong nói nhưng tay vẫn không rời cậu.
- Thật ra... Em... Em chưa từng đặt trọn vẹn niềm tin của em vào anh...
- Hử... Sao tự nhiên nói vậy?
- Nghe em nói hết nè. Ban đầu khi làm bạn với anh thì chưa có chuyện gì xảy ra nên em lúc nào cũng tin cả hai đứa sẽ luôn là bạn tốt và anh sẽ không gây hại cho em. Nhưng cho tới khi tụi mình chính thức bắt đầu sau cái đêm tiệc thì đó em bắt đầu có những nỗi sợ không rõ ràng. Nhưng nỗi sợ lớn nhất là anh sẽ rời bỏ em bất cứ lúc nào. Vì quả thật lúc đó mọi chuyện diễn biến quá nhanh và em thì cứ bị cuốn theo sự dồn dập của anh mà không có thời gian để suy nghĩ. Vậy nên khi anh có bất kì hành động gì khác thường gì em đều bất giác lo sợ. Mấy hôm anh mất tích đó. Nỗi sợ đó càng lớn hơn... Lớn tới mức em tưởng chừng nó có thể đè chết được em bất cứ lúc nào. Nhưng rồi anh cũng xuất hiện. Chính cái lúc em thấy anh trở lại đó làm em quyết định phải tin anh tuyệt đối. Nghe có vẻ rất đột ngột nhưng lúc đó có một động lực thôi thúc và một luồng suy nghĩ chạy xẹt qua đầu em rằng. Nếu em tiếp tục nghi ngờ và không đặt niềm tin vào anh thì cũng có ngày chính em sẽ tự tay phá vỡ chuyện của hai đứa mình. Em định sẽ nói với anh chuyện này sau cái hôm ở căn nhà gỗ nhưng chưa kịp làm gì thì Việt đã gây ra chuyện rắc rối mấy hôm nay. Và nhờ vậy em mới biết cái cảm giác người mình yêu thương không tin tưởng mình nó khủng khiếp tới mức nào. Em gần như vô vọng khi anh hỏi em “Tôi có nên tin em không...” làm em chẳng còn muốn giải thích gì với anh nữa. Em không biết liệu em nói anh có còn tin em không hay chỉ tin Việt. Cũng may, nhờ có hai nhỏ kia bày kế em mới có lại được anh như bây giờ mặc dù chỉ mới được phân nửa kế hoạch. Chuyện anh chủ động trưa nay làm em rất bất ngờ. Theo như hồi trưa con Tâm nói là anh mau mềm lòng quá đó...
- Haha. Đột nhiên Phong bật cười làm cậu giật mình ngước lên nhìn anh.
- Sao tự nhiên anh lại cười?
- Vì anh thấy em suy nghĩ y chang anh vậy đó. Thú thực với em là thời gian qua anh cũng có một nỗi sợ tương tự như em. Anh thì đã dành hết tình cảm của anh cho em. Nhưng anh không dám chắc em có vậy không mặc dù nhìn biểu hiện hay nhìn cách em quan tâm anh thường ngày anh đều thấy em rất thật lòng. Hơn nữa là em cứ bị vướng vào những chuyện quá khứ nên đôi lúc anh tưởng em bám lấy anh như cái phao cứu sinh chứ không phải thật sự có tình cảm với anh nữa kìa. Cũng nhờ Việt mà tự nhiên anh tỉnh ra. Cũng nhờ con Tâm nữa. Vẫn câu hồi trưa anh nói. Anh đã chọn em mà anh không tin em thì anh tin ai bây giờ? Trưa hôm kia, sáng nay rồi trưa nay. Nhìn em chăm sóc rồi lo lắng cho anh. Anh không thể cho phép mình không tin em nữa. Giả sử em như lời Việt nói thì hôm nay dù em có cố tình đóng kịch thì ánh mắt lẫn sự quan tâm của em cũng sẽ thay đổi. Vì kế hoạch của em đã bị lộ thì không thể nào em đóng tiếp vở kịch quan tâm đó một cách hoàn hảo được nữa. Nhưng nhìn em từ sáng tới trưa nay chẳng có gì là thay đổi cả. Vẫn y như vậy. Nhất là cái cách em nhìn anh. Y như cái ánh mắt mà buổi trưa hôm kia em nhìn để cố giữ anh lại vậy. Rất chân thật và... Vậy nên anh tin em...
- Cảm ơn anh. Cậu chỉ nói vỏn vẹn ba từ đó rồi rúc sâu vào ngực anh. Phong thấy vậy chỉ mỉm cười và ôm chặt cậu. Khỉ thật. Cái “mùi người yêu” kia lại bắt đầu quấn lấy cậu. Diễn tả thế nào đây nhỉ. Nó nồng nồng, thơm thơm rồi lại dịu dịu cuối cùng là “nghiện”. Phải. “Nghiện” mất rồi còn đâu. Ê. Có thêm “mùi hạnh phúc” nữa kìa. Chuyến này chết chắc rồi “đầu bếp nhỏ” à...
“...Này người tình em yêu ơi em xin hứa sẽ yêu anh hoài
Này người tình anh yêu ơi anh xin hứa mãi bên em hoài
Bên nhau từng phút với nhau người yêu hỡi xin quên đi tháng ngày
Will you still love me tomorrow?...”
Tiếng nhạc đâu đó văng vẳng từ nhà hàng xóm. Cũng hợp cảnh hợp tình quá nhỉ...
- Will you still love me tomorrow? Cậu lẩm nhẩm hát theo...
- Ngày nào cũng yêu hết đó...
- Í trời đất ơi. Cũng hiểu nữa hã. Cậu ngước lên nhìn anh.
- Em coi thường trình độ Ính Lịch của anh dữ vậy hã?
- Hì hì. Nhìn anh đuối xụi rồi kìa. Nhắm mắt lại ngủ đi cho khỏe...
- Ừ. Anh cũng thấy mệt rồi. Nằm yên đây nha. Chút anh dậy mà không thấy đâu là em chết với anh... Phong buông một câu đe dọa nhưng... ỉu xìu... Sau câu nói Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ... Hơi thở bắt đầu đều đặn và nhẹ nhàng...
- Thấy ghét quá. Cậu nhéo nhẹ mũi Phong khi thấy anh đã ngủ say rồi từ từ khép mắt lại. Cậu cũng cũng cần một giấc ngủ bù cho tối qua. Sáng nay cũng gật gù chứ có ngủ được bao nhiêu đâu...

---------------------------------------------------------------------------------------------

“ Khi người ta cô đơn trái tim mong manh trở nên yếu mềm... Cố sắt đá bên ngoài để che giấu đi bao nhiêu tổn thương...”
Duy giật mình dậy. Nãy giờ cậu cũng ngủ quên theo anh. Hàng xóm chưa tắt nhạc chăng? Không phải... Là điện thoại cậu đang reo... Bài nhạc chuông mà cậu đã để hơn một năm nay. Nhìn màn hình là một số lạ. Cậu đẩy cửa phòng ra ngoài nghe vì sợ làm anh thức giấc..
- Xin lỗi. Cho hỏi ai vậy?
- Ta đây...
- Dạ. Chào thầy. Sao thầy có số em? Cậu nhận ra ngay người bên kia là ông Minh.
- Sao lại thế rồi? Sáng nay ta nói sao?
- À. Dạ. Em... À không... Con quên ạ. Con mới ngủ dậy nên hơi lơ mơ. Xin lỗi... ba..... Cậu vẫn chưa quen cách xưng hô đột ngột này.
- Không sao đâu con trai. Con sẽ quen thôi. Phong sao rồi con? Đã hết sốt chưa? Giọng nói đều đều từ tốn nhưng lộ rõ sự quan tâm...
- Sao ba biết anh Phong bị bệnh? Cậu ngạc nhiên.
- Vậy sáng nay ai nói Uyên lên xin phép cho ông xã nghỉ ốm còn bản thân mình thì ở nhà chăm ông xã vậy?
- Dạ... Cậu suýt ngất vì không tin vào tai mình. Ở đầu dây bên kia là có phải là thầy hiệu trưởng không nhỉ? Hay là ai đó có giọng nói giống vậy đang đùa với cậu. Thầy ấy cũng biết đùa như vậy sao?
- Con sao thế... Không thích à? Nếu vậy thì ta không nói vậy nữa.
- Dạ. Không sao đâu ba.
- Lát nữa nếu Phong dậy và hết sốt thì hai đứa về bên này gặp ba nhé. Ta muốn gặp hai đứa.
- Dạ. Chút nữa tụi con qua ạ.
- Được rồi. Chào con.
“Phù”. Cậu cúp máy thở rồi hắt ra một hơi. Cứ mỗi lần nói chuyện với ông Minh cậu đều rất căng thẳng. Mặc dù ông luôn tỏ thái độ rất thân thiện nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó ngăn trở không được thoải mái.
CẠCH. Cậu vào phòng trở lại. Lúc này Phong đã dậy và đang ngồi trên giường bấm điện thoại.
- Anh dậy rồi hã?
- Đã nói nếu anh dậy mà không thấy em thì sao nhỉ? Phong chau mày nói.
- Tại ba gọi. Ba nói chút nữa em với anh về bển ba có chuyện muốn gặp... Cậu tỉnh bơ nói mà không để ý anh đang tròn mắt lên nhìn cậu.
- Không phải ba em đã bỏ đi rồi sao? Hay ông ấy đã trở về? Sao không nói anh biết?
- Không phải. Em đang nói ba Minh đó...
- Ba Minh??? Hai từ “ba Minh” phát ra từ miệng cậu càng làm anh thêm sửng sốt...
- Tại ba bắt em gọi vậy chứ em đã muốn đâu?
- Em lại đây. Nhéo anh một cái dùm. Hình như anh đang mơ. Anh chưa ngủ dậy phải không? Cái gì mà ba Minh... Hay anh sốt cao quá rồi... Vừa nói Phong vừa đưa tay lên sờ trán nhưng tiếc thay... Vầng trán đang mát rượi và chẳng có dấu hiệu gì của sốt. Còn cậu đứng đó nãy giờ thấy Phong như vậy thì bật cười...
- Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy. Thì chắc ba thấy em hợp ý nên kêu gọi vậy thôi mà. Hồi nãy còn chọc kêu anh là ông xã của em nữa đó... Cậu vừa nói vừa cười...
- Em bị anh lây bệnh xong rồi chạm dây nào hã? Anh kéo cậu ngồi xuống sờ khắp mặt để kiểm tra. Nhưng kết quả vẫn y chang.
- Em nói thật mà. Giờ thay đồ đi rồi về bên đó. Đừng để ba đợi...
- Thật là vô lý... Phong lặp đi lặp lại câu nói trong vô thức. Anh không thể tin điều này đang diễn ra. Trước đây với Bảo dù cả hai đã cố gắng cách nào thì ông Minh vẫn không chấp nhận. Đã vậy ở lần gặp đầu tiên không biết ông đã nói gì mà làm Bảo nhất quyết không chịu gặp lại ông lần nữa. Vậy mà giờ đây ông chấp nhận chuyện của anh và cậu quá dễ dàng. Đã vậy còn kêu cậu gọi bằng ba hết sức thân mật nữa chứ...

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Kính Coong...
- Cậu chủ đã về. Chào cậu Duy. Chị Như giúp việc ra mở cửa với nụ cười nhẹ như mọi lần.
- Ba em trên phòng hã chị? Phong quay qua hỏi chị Như khi đã vào nhà. Căn nhà vẫn như cũ. Trầm buồn và đậm màu u uẩn với hai tone màu tím - xám. Thoảng trong không khí là mùi hoa oải hương dịu nhẹ làm cho người ta dễ chịu.
- Ông chủ đã ra ngoài có chút việc. Ông nhắn hai cậu ở nhà đợi. Ông sẽ về sớm.
- Hẹn tụi em xong rồi lại đi công việc. Ông ta lúc nào cũng vậy... Phong đã quá quen với việc này từ nhỏ. Chưa bao giờ anh cảm nhận được sự tồn tại của mình ở nhà có ý nghĩa gì. Rồi lại còn ba mẹ anh nữa. Họ hầu như hiếm khi xuất hiện cùng nhau trong căn nhà này. Và ba năm trước thì mẹ anh cũng đột ngột bỏ qua Canada mở chi nhánh mà chẳng nhắn gửi gì. Lâu lâu gửi vài ba món bánh kẹo linh tinh về cho anh như một cách để “hỏi thăm”. Ở đây thì hai cha con anh gặp nhau cứ như người dưng. Phong làm gì ông không cần biết cũng chẳng để ý. Chỉ cần đừng ảnh hưởng tới danh dự của ông.
- Ông nói sẽ về sớm. Cậu đừng vội.
- Được rồi. Chị đi chuẩn bị bữa tối cho tụi em đi. Nhóc này không ăn được mỡ với đồ cay nha. À. Cũng đừng làm cá, khổ qua nhé. Cậu ấy thích ăn món gì có vị chua. Mà thôi. Chị nấu canh chua tôm, sườn xào chua ngọt, cua sốt me đi. Ừm...Thêm gỏi xoài nữa. Lựa trái chua chua tí. Tráng miệng thì Kiwi với táo xanh. Đồ uống thì đơn giản thôi trà chanh bỏ ít đường là được... Phong nói một hơi căn dặn chị Như mà không biết cậu đang mắt tròn mắt dẹt nhìn anh...
- Dạ thưa cậu. Chị Như sau khi đã nhận lệnh thì nhanh chóng khuất sau dãy hành lang.
- Sao anh... Cậu ngập ngừng...
- Anh sao???
- Sao anh biết em thích ăn mấy món đó... Rồi ghét gì nữa... Quả thật cậu rất ngạc nhiên về điều này. Chưa bao giờ cậu nói cho anh. Cả khi nấu cơm trưa cho anh bên nhà cậu cũng chỉ men theo sở thích của anh mà nấu chứ ít khi nấu theo ý thích của mình. < Chà. Cưng người ta ghê nhỉ  >
- Nếu không biết thì sao gọi là người yêu em được. Mỗi lần ăn với em anh đều để ý. Trong dĩa thịt kho hay có một phần nạc không và một phần có cả hai thứ. Em thì không bao giờ đụng đũa vào bên thịt có mỡ kia. Rồi đến cá. Nhìn cái kiểu em sợ cá kèo anh đã phần nào đoán ra em ghét cá. Mặc dù mỗi bữa ăn với anh lâu lâu em vẫn làm vài món cá. Nhưng sẵn đây anh nói luôn. Sau này nếu không thích thì đừng làm nữa vì nói thiệt ăn phải mấy dĩa cá không mặn thì lờ lợ của em anh sợ lắm rồi. (Hừm. Thì ra cũng cố chịu đựng lắm đây) Rồi tráng miệng. Mỗi lần em bê ra cả dĩa to đùng. Nhưng cũng chỉ bốc mấy loại chua chua ăn chứ chẳng bao giờ chọn mấy loại có vị ngọt nên anh biết em thích ăn chua. Đồ uống thì khỏi nói. Anh chưa thấy cái tủ lạnh nhà ai mà trữ chanh kinh khủng như em. Nước trà nữa chứ. Gì mà mấy bình chà bá trong trỏng. Haha... Phong lại tiếp tục làm một hơi dài rồi đưa ngón tay trỏ lên vuốt nhẹ sống mũi cậu. Phong để ý (lại để ý) thấy mỗi lần anh làm vậy cậu hay đơ ra một chút nên đoán rằng (lại đoán) cậu rất thích cử chỉ này nên sau này hay “lạm dụng” để “nựng” cậu. Cái vẻ mặt lúc đơ ra kia dễ cưng chết đi được. Đó. Nói đâu có sai. Đơ ra nữa rồi kìa. Còn đỏ mặt nữa. Khiếp. Dạo này cứ hở tí là mặt đỏ hết lên.
- ... Còn cậu chẳng biết nên nói gì. Cậu không ngờ anh lại tìm hiểu đến những thứ nhỏ nhặt như vậy trong khi cậu chưa bao giờ chủ động nói ra. Vậy mà giờ cứ như cậu đã lên danh sách cho anh từ lâu lắm rồi vậy. Nghĩ tới đó cậu bất giác nhoẻn miệng cười. Nụ cười ngập tràn hạnh phúc. Khi yêu người ta sẽ để ý đến tất cả những điều nhỏ nhặt nhất của đối phương. Dù là một người đa diện như Phong cũng không ngoại lệ...
- Cười gì vậy ông tướng? Tự nhiên đứng rồi cười cười người ta tưởng em khùng bây giờ... Bản thân Phong cũng tự cười khi nói ra câu đó. Trong lòng anh dư biết “nhóc con” của anh đang nghĩ gì. Chắc chắn là đang ngạc nhiên lắm đây...
Chóc... Cậu không trả lời lại mà bước tới hôn lên má anh một cái thật kêu thay cho những gì muốn nói. Sau cái hôn đó anh cũng vòng tay qua eo rồi kéo cậu sát lại. Môi lại chuẩn bị chạm môi. Gần lắm... Gần lắm rồi...
- E hèm. Một giọng đàn ông lớn tuổi khẽ tằn hắng khi vô tình trông thấy cảnh tượng kia.
- Dạ... Dạ.. Em... Con... Chào... Ba... Cậu lắp bắp khi thấy ông Minh đang đứng đó nhìn cả hai.
- Ba mới về. Phong cũng chỉ nói ngắn gọn. Thái độ chẳng có gì thay đổi so với thường ngày.
- Lần sau ý tứ chút. Lên phòng Phong chứ đừng ở đây. Lỡ có khách vào thì kì. Hai đứa vào dùng bữa luôn đi. Vừa ăn vừa nói chuyện. Như để giải nguy cho khuôn mặt đang ngượng chín lên của cậu ông Minh chuyển chủ đề sang phòng ăn.
- Hú hồn... Cậu thở phào nhẹ nhõm.
- Có vậy mà cũng sợ nữa... Phong kí nhẹ lên đầu cậu rồi cả hai nắm tay nhau vào phòng ăn.
- Chà. Hôm nay có vẻ như có người nào đó thích ăn chua lắm nhỉ. Ông Minh nói khi nhìn thấy những món ăn đang bày trên bàn. Mà chắc có lẽ không cần đoán ông cũng biết là ai.
- Dạ. Đây là cậu Phong dặn làm theo ý thích của cậu Duy đó ạ. Chị Như lên tiếng trả lời.
- Được rồi. Chị ra ngoài đi. Cần gì tôi sẽ gọi. Hai đứa ngồi xuống đi. Ông đưa tay ra hiệu cho chị Như lui ra...
- Có vẻ như con hiểu ý của bà xã mình quá nhỉ? Ông nói với Phong nhưng lại hướng ánh nhìn về phía Duy. Ông lại chọc cậu nữa rồi.
- Dạ... Tới lượt Phong đớ lưỡi khi chính tai anh nghe ông Minh nói vậy. Lâu lắm rồi anh mới thấy ông pha trò trong bữa ăn. Y như hồi bé khi chưa dọn vào căn nhà này vậy.
- Y như khẩu vị của... Ông chợt muốn nói gì đó rồi lại thôi. Chưa phải lúc...
- Ba gọi tụi con về đây có gì không? Phong cất tiếng hỏi khi cả ba người đã ngồi vào bàn và bắt đầu bữa ăn.
- Chút nữa con nói chị Như đưa thêm một chùm chìa khóa nhà nữa cho Duy.
- Ba nói thật hã? Phong lại được một phen sửng sốt khi nghe lời đề nghị của ông Minh.
- Từ nay Duy cũng là con trai ta. Việc ta giao cho con trai ta một chùm chía khóa nhà thì có gì mà phải ngạc nhiên vậy sao “Phong thiếu gia”?
- Dạ... Nhưng con thắc mắc là sao ba lại có vẻ rất thân thiết với Duy trong khi Duy chỉ mới gặp ba có một lần?
- Sai. Bốn lần. Một lần vào năm ngoái, việc gì thì ba không nhắc lại. Một lần vào đêm đó có con, một lần vào buổi sáng hai đứa làm náo loạn Canteen trường và một lần vào hôm nay.
- Nhưng con thấy... Ba dễ dàng chấp nhận Duy vậy sao? Tại sao trước kia ba không như vậy với Bảo? Ông Minh càng nói càng làm Phong càng thắc mắc nhiều hơn.
- Vì ba thấy Duy hợp với con hơn Bảo. Tuy Duy trái ngược hoàn toàn với con từ tính cách tới sở thích nhưng Duy luôn biết cách để dung hợp và nhường nhịn con những lúc cần thiết. Điều quan trọng nhất ba thấy Duy luôn bao dung và suy nghĩ cho con trong mọi tình huống. Đúng không?
- Dạ đúng. Lúc này Phong đã quá ngạc nhiên. Tại sao ba anh lại hiểu rõ cậu như thế.
- Chắc con đang rất thắc mắc vì sao ba hiểu rõ Duy vậy đúng không? Như đọc được sự khó hiểu đang tràn ngập trong mắt Phong nên ông đã chủ động đặt câu hỏi.
- Thật sự là ba làm con rất bất ngờ và khó hiểu.
- Con nghĩ ba có thể để con quen với một người mà ba không hiểu rõ sao? Mọi chuyện thường ngày của hai đứa ba biết rõ thông qua Tâm và Uyên. Bằng cách gì thì hai con không cần biết. Và con đừng quên Duy cũng là một sinh viên trong trường nên việc dò la tin tức về Duy cũng không phải khó. Nhất là về sau này khi Duy quen con. Hẳn nhiên sẽ trở thành người nổi tiếng. Mọi chuyện thu thập tin tức càng dễ hơn...
- Ba...
- Còn Bảo... Ngay từ lần đầu nói chuyện ba đã thấy sự bốc đồng và non nớt trong suy nghĩ của cậu ta. Cậu ta yêu bằng bản năng chứ không yêu bằng chỗ này và chỗ này... Vừa nói ông vừa chỉ vào trán và ngực mình. – Bảo có thể bất chấp mọi thứ để làm việc mình thích mà không cần quan tâm con nghĩ gì và lúc nào cũng muốn thao túng con. Ba không nói cậu ta không yêu con nhưng với cách yêu của cậu ta thì con là người đầu tiên chịu thiệt. Nhưng thôi. Ba không muốn khơi lại. Dù gì thì Bảo cũng đã... Giờ ba chỉ muốn nói ba rất hài lòng về sự lựa chọn của con hiện nay. Ba hi vọng con trân trọng những gì con đang nắm trong tay.
- Dạ. Phong lúc này không biết nói gì ngoài từ đó nữa. Những lời ông nói ra đều làm anh phải đồng tình. Sự khác nhau của Duy và Bảo đều được ông Minh phân tích kỹ càng.
- Có phải ba vẫn luôn rất quan tâm anh Phong không? Lúc này Duy mới lên tiếng sau một hồi im lặng để nghe hai cha con anh nói chuyện với nhau.
- Không có người cha nào không thương con mình cả. Dù nó có là... Đột nhiên ông thoáng khựng lại trong câu nói của mình. Rồi ông lại tiếp tục – Dù nó có là tội phạm, kẻ cướp hay gì đi chăng nữa. Chẳng qua mỗi người có một cách thể hiện tình thương khác nhau thôi.
- Ba vẫn luôn theo sát và biết con đang làm gì sao? Phong chậm rãi hỏi, trong đôi mắt có phần run run...
- Tất cả. Ông chỉ nói vỏn vẹn hai từ rồi cầm ly trà chanh lên nhấp một ngụm.
- Anh... Cậu khẽ luồn tay qua nắm lấy tay anh như bảo anh phải làm điều gì đó.
- Cảm ơn ba vì đã chấp nhận tụi con. Mặc dù muốn nói chuyện khác nhưng lúc này đây Phong chỉ có thể nói vậy.
- Ta hi vọng hai đứa sẽ luôn như vậy. Nhưng Phong, con đừng ăn hiếp Duy quá. Bây giờ thì Duy cũng đã là con của ba rồi đấy.
- Ba yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho đứa con mới tinh này của ba. Phong nói rồi nhìn ông Minh. Hai ánh mắt chạm nhau. Có lẽ đã lâu lắm rồi cả hai cha con anh mới có dịp ngồi ăn và nói chuyện với nhau nhiều như thế. Chưa kể những điều ông nói tối nay làm anh phải bắt đầu suy nghĩ lại về ba mình... Sau bữa ăn như ngầm hiểu ý Phong nên ông đã kêu anh đưa cậu lên phòng để “tham quan”. Mà thiệt ra có gì để “tham quan”. Đâu phải lần cậu đầu qua đây đâu...
- Sao hồi nãy im re vậy? Phong thả mình lên giường rồi kéo cậu nằm xuống kế bên.
- Chứ biết nói gì nữa đây... Có bao nhiêu ba giành nói hết rồi...
- Anh cũng thấy bất ngờ lắm luôn đó. Không ngờ ba lại dễ dàng chấp nhận hai đứa mình như vậy. Đã vậy em còn “chiếm trọn trái tim” của ba anh nữa chứ. Khai mau. Em đã làm gì ba anh??? Đột nhiên anh chồm dậy nằm đè lên người cậu.
- Em thề là em chỉ mới làm vài cái bùa để anh yêu em chứ chưa kịp làm cho ba anh nữa. Chắc tại em xài bùa xịn quá mà chỉ mới có dùng được nửa phần phép thì anh đã chết đứ đừ với em rồi nên phép còn dư nó chạy qua ba anh đó. Hì hì. Cậu nhướng đầu lên cụng nhẹ vào trán anh.
- Thì ra là xài bùa. Ghê quá. Mà em xài bùa gì và giấu ở đâu. Xưa giờ đã xài với mấy người rồi. Khai mau “thầy pháp nhỏ”. – Lại thêm một biệt danh mới ra đời.
- Bùa này chỉ hiệu nghiệm với mỗi mình anh thôi. Với người khác nó vô hiệu. Em giấu ở đây nè. Nói rồi cậu cầm tay anh để lên ngực trái của mình. Nơi có những nhịp đập nhẹ và đều đặn của một loại trái... Trái đó không mọc trên cây mà mọc trong ngực mỗi người... Trái đó tên là “trái tim”.
- Cứ như vầy thì sao anh rời xa em được đây nhóc con? Anh nói rồi dùng tay ôm mặt cậu kéo sát gần lại. Gần đến nỗi như thể hơi thở của hai người đang trao đổi qua lại chứ không thể thoát đi nơi khác như một quá trình hô hấp bình thường được nữa. Rồi anh lại đặt lên môi cậu một nụ hôn dài. Đêm nay có lẽ “đầu bếp nhỏ” sẽ không về nhà nữa. Vì bây giờ cậu cũng đang ở “nhà” mà...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
- Mấy bữa nay bây đi đâu mà để thằng Duy lủi thủi ăn bánh mì một mình vậy? Dì Tư hỏi khi thấy cả hai lại đi chung với nhau như mọi ngày.
- Dạ. Anh Phong bị bệnh mấy bữa rồi. Hôm nay mới khỏe lại đó. Cậu “chữa cháy” cho anh vì không muốn dì biết được chuyện rắc rối mấy bữa nay. Nghe cậu nói vậy Phong ngồi đằng trước cũng quay lại nhìn rồi khẽ cười.
- Mồ tổ cha bây. Mấy bữa nay nhìn cái mặt nó buồn xo cứ Tư tưởng hai đứa có chuyện gì. Té ra là thằng Phong bị bệnh thôi mà nó làm như cả thế giới nhiễm dịch. Để Tư nhớ coi. Mặt thì bí xị. Mắt thì đỏ đỏ. Nhìn nó Tư cứ tưởng con bỏ nó theo đứa nào rồi.
- Trời ơi. Tư nói gì vậy Tư. Cậu giãy nãy.
- Ủa. Nói hông đúng he. Dì Tư che miệng cười cười.
- Thôi. Tụi con đi nha. Đứng đây tám một hồi chắc trễ học quá. Phong lên tiếng “giải vây” cho cậu.
- Ừ thôi. Hai đứa đi cẩn thận.
- Hồi nãy dì Tư nói vụ đó là thiệt hã? Khi đã chạy được một khúc thì Phong lên tiếng hỏi.
- Vụ gì? Cậu đánh trống lảng.
- Vụ “mặt thì bí xị, mắt thì đỏ đỏ” của ai kia đó...
- Ừ. Tui vậy đó. Rồi sao. Vui lắm hã?
- Haha. Sau này anh sẽ không để em đi một mình nữa. Được chưa. Anh cầm tay cậu vòng lên bụng rồi giữ chặt ở đó.
- Tin được hông?
- Hứa mà.
- Hứa sao?
- Thì hứa là hứa chứ hứa sao là sao?
- Không thật lòng.
- Chứ muốn sao?
- Muốn sao ai biết.
- Không nói sao biết được?
- Tự hiểu đi chứ...
- Thôi mà.
- Thôi gì mà thôi...
Trận đấu khẩu của hai kẻ đang yêu làm buổi sáng còn ngái ngủ bỗng giật mình thức giấc...
- Sau cơn mưa trời lại sáng bưng bưng rồi kìa. Mới sáng ra mà đã rộn ràng. Chạy cách 800 mét còn nghe rõ. Há há. Con Tâm và nhỏ Uyên ở đâu chạy áp sát.
- Hai đứa bay đi đâu đây. Cậu quay qua hỏi.
- Hai người đi đâu thì tụi này đi đó. Há há. Con Tâm với nhỏ Uyên khá hợp nhau về cái giọng cười vô cùng “duyên dáng” này. Có lẽ vì thế mà tụi nó dễ dàng làm thân với nhau chăng . Đột nhiên nhỏ Uyên thò tay qua kéo cổ áo cậu.
- Á há há. Tâm. Tao thắng. Hai dấu lận. Đỏ chót. Haha. Chiều nay chung độ liền ngay và luôn nha cưng.
- Chậc. Bệnh mà sung dữ. Con Tâm tặc lưỡi.
- Mày hay ổng vậy Duy? Nhỏ Uyên hỏi. Mặt nhỏ lúc này hiện lên hai chữ “gian tà”.
- Mày khùng hã... Anh Phong. Chạy nhanh đi. Cắt đuôi hai đứa này nhanh lên... Cậu thúc vào hông anh.
- Ê. Hông có chơi dzậy nha... Gì mà đụng chuyện bỏ chạy vậy hè... Con Tâm chọt vô. Nhưng cũng chẳng làm được gì vì chiếc moto to kềnh đã vụt mất với tốc độ ánh sáng.(Hơi lố nhỉ  )
- Sao không trả lời hai đứa nó mà kêu anh chạy mất tiêu vậy?
- Tới anh nữa hã? Cậu đấm nhẹ vào lưng Phong.
- Haha.
- Cười gì?
- Vui thì cười.
- Có gì vui?
- Ai biết.
- Biến thái.
- Ê. Hông có chửi nha.
- Chửi hồi nào?
- Đó. Biến thái.
- Ủa tự nhận hã?
- Muốn tối nay biết cái gì là biến thái thật sự không nhóc?
- Im ngay...
- Haha...
Một “trận đấu” mới lại bắt đầu. Nhưng có vẻ Phong đang thắng thế nhỉ ?


Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 12 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét