Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 1 -


- CHAP 1 -


Sài Gòn chiều mưa tháng 9.

Mưa nhiều lắm. Mưa như trút nước. Mưa như muốn cuốn đi bao nhiêu thứ bộn bề của cuộc sống. Nhưng… Mưa lại không đủ sức cuốn đi cơn bão trong lòng Duy. Đúng rồi! Mưa thì làm sao có thể cuốn nổi một cơn bão. Cơn bão ấy cứ dai dẳng từ ngày này qua ngày khác mà chưa có dấu hiện giảm bớt. Nó cứ cào xé, quằn quại làm trái tim của một người con trai tưởng như vững vàng lúc nào cũng đau buốt và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Tại sao vậy? Hạnh phúc chỉ vừa chớm nở, cậu chỉ vừa mở lòng ra để đón nhận tình yêu từ anh thôi mà… Những ngày đầu anh xa cậu, Duy như hóa điên và không còn khả năng làm chủ cảm xúc của mình như trước kia nữa. Cậu lang thang trong vô thức trên những con đường, những góc phố, những địa điểm mà hai người từng đặt chân qua. Cậu mong sẽ thấy được hình bóng quen thuộc ấy sẽ lại xuất hiện và chạy đến bên cậu. Nhưng tất cả đều là con sống không tròn trĩnh. Chẳng ai thân quen và cũng chẳng có hình bóng nào ở những nơi đó. Anh đã đi thật rồi…
*************************************************************
1 NĂM TRƯỚC
- Thằng đó có vẻ chảnh. Suốt ngày lầm lì.
- Thằng mặc áo trắng đeo kính đó hã?
- Nghe nói nó là Pede đó mày. Tao nghe người ta kể năm ngoái nó quen thằng nào đó ở khóa trước rồi bị thằng đó phát tán hình sex khắp trường. Nhục nhã lắm…
- Thế cơ àh! Vậy mà vẫn vác mặt tới đây đi học được sao?
- Ê! Nó tới kìa...

Duy đã quá quen với những lời như thế kể từ khi hàng đống ảnh chụp cậu trong tư thế không mặc gì phát tán khắp trường. Những ánh mắt dè bỉu, những lời soi mói, khinh thường luôn tập trung vào Duy mỗi khi cậu xuất hiện. Những con người đó như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Cậu tưởng chừng như họ có thể sẽ lao đến và xé nát quần áo cậu để xem xem có phải những tấm ảnh đó là thật không. Đó là một phần của bản chất con người… Luôn luôn tò mò và hiếu kỳ. Đặc biệt là những chuyện liên quan đến giới tính và tình dục. Lúc đầu cậu còn phản ứng lại nhưng riết rồi cậu lại xem như gió thoáng qua tai mặc ai muốn nói gì cũng được. Đôi lúc cậu nghĩ có lẽ nào do da mặt quá dày nên cậu không còn thấy tổn thương chăng? Không… Người ta nói “Khi tổn thương đạt đến cực cùng thì nó sẽ chuyển thành trạng thái vô thức”. Đối với ai thì không biết nhưng với cậu có lẽ nó đã đúng.
- Ê! Bữa nay có học sinh mới đó Duy. Nhỏ Uyên lên tiếng – Có lẽ nhỏ là đứa duy nhất trong trường này không muốn “xé đồ” cậu. Nhỏ là đứa đã bảo vệ và luôn bênh cạnh an ủi Duy khi chuyện đó xảy ra. Cũng chính nhỏ là đứa đi đập vào mặt tên khốn nạn kia làm hắn gãy hết 2 cái răng để trả thù cho cậu.
- Thì sao? Duy thản nhiên hỏi lại nhỏ.
- Tiên sư cái thằng. Làm cụt hứng ghê. Nghe tụi con Nga đồn là đẹp trai phong độ lắm nên tao mới khoe với mày. Ai ngờ đâu. Hứ…
- Đẹp trai phong độ làm gì? Để tung hình mày khắp trường à?
- Haizzz. Mày cứ vậy… Uyên biết rằng trong lòng Duy khó có thể mà quên được chuyện đó. Cũng phải. Nếu là nó chắc nó chẳng còn đủ can đảm mà vác mặt tới trường nữa rồi.
- Chứ giờ tao phải sao. Hì…
- …. Nhỏ Uyên nín khe.
BỘP. Một cái cặp dằn mạnh xuống bàn.
- Tránh ra tôi ngồi cái coi. Một giọng lạ vang lên.
- Nè. Ông là ai dzậy! Ở đâu mọc lên, ở xó nào chui ra mà không có tí lịch sự nào hết dzậyyyy. Nhỏ Uyên la lên.
- Ở nhà của má tôi. Ở trong xó nào chui ra thì để đi về hỏi lại. Tên đó hếch mặt trả lời.
- Nói vậy mà nghe được hã. Ông... Nhỏ Uyên sấn tới.
- Thôi đi Uyên. Xích vô đi. Hơn thua chi với đứa vô học. Duy lên tiếng.
- Nè. Cậu kia. Nói tôi vô học à. Haha. Vô học thì mới phải đi học đây. Mà cậu với bà chằn lửa này cũng đi học thành ra hai người đều vô học giống tôi thôi. - Hắn đáp giọng nghênh nghênh.
- Thằng kia... Mày nói tụi tao vô học à… Nhỏ Uyên đã nổi cơn tam bành và chuẩn bị sấn tới…
- Tao nói thôi đi mà. Nói đoạn Duy kéo tay Uyên qua dãy bàn khác ngồi để mặc tên học sinh mới kia đứng gác chân lên ghế cười đắc thắng.
- Nhớ đó. Nhỏ Uyên ra vẻ hăm dọa.
Reng… Reng… Chuông báo vào lớp kêu lên… Mọi người lục tục về chỗ. Trật tự được vãn hồi.
- Chào các em. Hôm nay lớp chúng ta có một sinh viên mới. Thầy mời bạn mới lên làm quen với cả lớp nào. Thầy chủ nhiệm khoa đon đả giới thiệu “tân sinh viên”.
- Chào. Tên : Trần Khánh Phong. Tuổi: Lớn hơn mấy mem lớp này 3 tuổi. Ba mẹ tôi là hiệu trưởng trường này và rất giàu. Hết. - Trong ánh nhìn đầy ngạc nhiên của cả lớp. “Tân sinh viên” leo hẳn lên bàn học đứng nói lớn.
- Còn ai muốn hỏi gì nữa không. Không thì thôi nhá. Hắn lại lên tiếng.
“ - Đúng là con ông cháu cha.
- Ngông cuồng quá.
- Thằng đó láo thật.
- abc…xyz…”
Cả lớp xì xào bàn tán sôi nổi trong sự ngỡ ngàng của thầy chủ nhiệm khoa.
- Em vừa làm gì vậy? Em thật vô lễ. Thầy chủ nhiệm khoa giận đến đỏ mặt với thái độ của con người ngông cuồng kia. Vừa nói ông vừa nhanh chóng bước xuống chỗ tên “tân sinh viên” đang vênh váo kia. Cả lớp nín thở để chờ một trận bão lớn sắp xảy ra vì thầy chủ nhiệm nổi tiếng nóng nảy. Đột nhiên hắn ngồi xổm xuống rồi khoác tay lên vai ông rồi thì thầm vào lỗ tai.
- Ý kiến gì mời thầy lên gặp ba mẹ tôi nói chuyện. Sẵn tiện chuẩn bị đơn xin thôi việc. Haha.
- Em đừng ỷ mình có gốc gác… Ông gằn nhẹ từng chữ trong cổ họng.
- Rồi làm càn chứ gì. Haha. Xin lỗi. Tôi nghe chán rồi thầy ơi… Haha. Hắn cười lớn rồi nhảy xuống ghế ngồi gác chân lên bàn một cách chễm chệ. Thầy chủ nhiệm cũng phải mắt nhắm mắt mở mà trở lên lại bục giảng. Tiết mục chào hỏi xem như kết thúc.
Ngay kế bên Duy khẽ liếc nhìn tên “tân sinh viên” kia rồi lắc đầu ngao ngán… Trong lòng cậu thầm nghĩ loại vô học đó thì vào đây cũng chỉ tốn tiền cha mẹ không khéo lại gây ra nhiều phiền phức nữa. Nghĩ rồi cậu khẽ thở dài một cái... Nhưng chắc cậu khó mà ngờ được rằng tập truyện viết về cuộc sống của cậu sắp sửa bước sang trang mới với sự đồng hành của tên ngạo mạn kia...
-------------------------------------------------------------------------------------

Sài Gòn chiều cuối năm...
- Xin chào thầy giáo trẻ! Còn nhớ tôi không ?
BỘP! Chiếc cặp trên tay Duy rơi xuống đất. Cậu có phải đang năm nằm mơ không? Anh đã trở về sao? Mắt cậu đỏ lên rồi nhòe dần đi khi bước chân của người kia càng ngày càng đến gần. Hình bóng đó. Giọng nói đó. Đã biết bao lần cậu trông ngóng được nhìn thấy, được nghe thấy trở lại. Hai năm nay có ngày nào cậu không mong muốn nhìn thấy được người ấy...
- Vẫn là ánh mắt đó… Ngây thơ nhỉ? Nước mắt à? Giả dối. Nhưng trái với sự xúc động của cậu người kia chỉ tiến đến nâng cằm cậu lên rồi nói trong vô cảm pha lẫn sự khinh miệt.
- Anh… Phong... Duy không thể thốt nên lời khi nghe hai từ “Giả dối” vừa phát ra từ miệng người mà cậu đang chờ đợi bấy lâu nay. Mà cũng có thể nó đúng...
CHÁT!!! CHÁT!!! Âm thanh khô khốc vang lên từ bàn tay của Phong khi “tiếp xúc” với má của Duy.

- Đây chỉ mới là “món khai vị”. Hãy chờ xem tôi sẽ làm gì em. Em sẽ phải trả giá cho việc đã lừa dối tôi. Phong lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi mặc cho Duy đang khụy xuống sau lưng anh.
- Có lẽ đã đến lúc… Em xứng đáng với với sự trừng phạt này phải không anh? Duy nói thầm… Mắt cậu tuy đỏ nhưng đã ráo ngoảnh và không còn giọt nước mắt nào… Rồi khóe miệng cậu khẽ cong lên. Có phải là một nụ cười đó không? Nhưng sao chua xót quá...

------------------------------------------------------------------------------------------
Quay trở lại 3 năm trước - Thời điểm khi Phong vừa mới nhập học.

- Ê! Tên Duy hã? Nãy thấy mấy nhỏ kia gọi. Hắn nói cộc lốc.
- Ừ… Duy ậm ừ. Cậu ghét nhất ai mở đầu câu nói bằng từ Ê đó. Chẳng có tí gì gọi là lịch sự...
- Chắc học giỏi lắm hã? Suốt ngày cắm đầu vào cuốn sách thế kia không mệt à? Hắn tiếp tục.
- Anh muốn nghĩ sao cũng được nhưng chắc tôi cần nói cho anh biết anh đừng nên tiếp xúc nhiều với tôi. Tôi không muốn và việc này cũng không tốt cho anh đâu. Ở cái trường này tôi không phải… Duy chợt im bặt và quay về cái không gian của riêng cậu. Vốn dĩ cậu chỉ muốn việc một lý do để không phải tiếp xúc với hắn nhưng không hiểu sao suýt nữa lại nói ra những điều đó… Những điều mà cậu không muốn nhớ tới nhất…
- Không phải cái gì ?
- Ừ thì không phải người cùng đẳng cấp để làm bạn với anh. Duy nhẹ nhàng đáp.
- Tào lao. Đẳng cấp quái gì. Mà cậu nghĩ tôi muốn làm bạn với cậu hã ? Nghĩ sao vậy… Haha… Hắn cười to rồi rảo bước ra cửa lớp. Chợt hắn quay lại nhìn cậu rồi nhoẻn miệng cười. Lạ lùng - Hắn nghĩ thầm. Chưa bao giờ có ai từ chối hắn thẳng thừng như vậy. Mặc dù mang cái mác ngông cuồng nhưng xưa giờ chỉ cần hắn lên tiếng thì có mấy ai dám không nghe theo...
- Thằng đó nó nói gì với mày vậy? Nhỏ Uyên từ ngoài vào hỏi.
- Thì ba cái chuyện tầm phảo khoe của đó mà.
- Nó còn may. Nó khoe với mày. Chứ với tao tao đập vô mặt nó. Ỷ có tiền là hay lắm àh. Bà khinh… Hứ… Nhỏ chanh chua tru tréo.
- Thôi cô. Dữ quá. Bữa nay trốn 2 tiết cuối đi với tao đi. Duy đề nghị.
- Thần linh ơi! Hỡi thần linh! Mày mới nói gì vậy Duy???? Mày rủ tao trốn tiết hã ???? Nhỏ trợn mắt nhìn nó rồi lấy áo khoác che che mặt kiểu Cô Dâu 8 Tuổi.
- Ừ! Tự nhiên bữa nay muốn nổi loạn tí. Mày đi không ? Duy nháy mắt với nhỏ.
- Oke Sir. Nếu chàng muốn thiếp sẵn lòng theo chàng. Haha… Nhỏ Uyên nhả nhớt…
*********************************************
- Đi đâu đây Duy? Cứ chạy vầy hoài đó hã? Nhỏ Uyên ngồi sau lưng cậu lên tiếng.
- Cứ đi. Chừng nào hết xăng thì dừng… Duy cười nhẹ.
- Thằng điên! Lỡ hết xăng chỗ nào vắng là đẩy trào máu…
- Giỡn thôi. Sắp tới rồi…
Nơi hai đứa đến là một bãi đất vắng người gần Crescent Mall. Nơi đó còn rất hoang sơ và xung quanh chỉ có cỏ dại mọc đầy. Con đường cũng khá vắng, lâu lâu chỉ có một người nào đó lạc đường chạy vào rồi lại chạy ra.
- Êh! Ra đây chi vậy ông cố??? Nhỏ Uyên hỏi.
Duy lẳng lặng không đáp. Cậu nhẹ nhàng trải chiếc áo mưa trong cốp xe ra và bảo Uyên ngồi xuống.
- Ngồi xuống đây đi. Duy nói.
- Lạy hồn. Tự nhiên ra đây ngồi như hai đứng dở hơi vậy ba @.@
- Nhưng chỉ có ở đây tao mới có thể không bị ai dòm ngó và khinh bỉ Uyên à. Cậu nhẹ nhàng đáp lại nhỏ.
- Haizzz… Có tiếng thở dài của Uyên rồi không gian chìm vào im lặng.
Duy vô tình phát hiện ra chỗ này khi đang chạy lòng vòng trong vô định. Lúc đó là khi chuyện kia vừa mới xảy ra. Cậu chỉ muốn tìm một chỗ không có ai và không gì có thể làm phiền cậu. Và rồi cậu đã vô tình đi ngang nơi đây. Tuy chỉ là một bãi đất hoang sơ nhưng ở đây Duy có cảm giác như cậu đang được bảo vệ và che chở. Những cây cỏ gai kia như một bức tường thành vững chắc đang che chắn cho cậu vậy. Nó ngăn không cho ai có thể tìm thấy và làm hại Duy khi cậu trốn sau nó. Lần đầu rung động với một người và cũng là lần đầu danh dự của cậu bị hạ thấp và chà đạp. Cuộc đời liệu có công bằng không? Trong khi cậu đang đau khổ và tìm cách tránh né cũng như tự mình tìm cách chữa lành vết thương thì tên khốn nạn kia vẫn tiếp tục gieo rắc tình cảm khắp nơi. Thậm chí có lần hắn còn trắng trợn hỏi cậu là có muốn chụp thêm hình nữa không thì cứ liên hệ hắn. Hắn sẵn sàng “đón em trong vòng tay này”… Nhiều lúc nghe những người xung quanh hỏi vì sao cậu không chuyển trường mà lại tiếp tục ở đây để rồi phải bị khinh miệt như vậy. Cậu chỉ lắc đầu rồi nói “Nơi đây là ước mơ là nguyện vọng của mẹ mình” – Trước khi mẹ cậu qua đời bà chỉ có một ước muốn duy nhất là muốn Duy trở thành một giáo viên như bà và bây giờ cậu đang cố hết sức để thực hiện ước mơ đó. Cả việc ở lại tiếp tục học cũng là một vấn đề lớn đối với Duy vì chuyện xảy ra không phải nhỏ. Không ít thì nhiều nó cũng đã gây ra một làn sóng tai tiếng trong giới sư phạm. Họ đặt ra câu hỏi liệu một đứa như cậu có thể trở thành một giáo viên gương mẫu khi có lối sống “đồi trụy” như thế? Nhưng may sao vì học lực và rèn luyện của cậu trong một năm đó đã cho Duy một “vé vớt” kèm theo lời hăm dọa của thầy hiệu trưởng “Nếu em còn để chuyện này xảy ra làm ảnh hưởng danh dự nhà trường thì em tự hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Cơ hội không thể đến hai lần.”
Khò… khò… khò…
Cậu giật mình khi nghe thấy tiếng ngáy. Liếc nhìn sang bênh cạnh thì thấy nhỏ Uyên đang tựa vai cậu và ngủ ngon lành.
- Cái con này thiệt tình… Cậu nhoẻn miệng cười rồi vuốt mấy cọng tóc đang xõa xuống trán nhỏ.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chiều hôm đó sau khi rời khỏi bãi cỏ hoang thì cậu bị nhỏ Uyên lôi đi ăn rồi vào phòng karaoke để nghe nhỏ “gào thét”. Chậc. Những lúc thế này cậu thấy thật nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì tiếng “gào thét” cùng trình độ thanh nhạc bảy nốt dồn về một dòng của nhỏ Uyên. Có vẻ sai sai nhưng nếu ngẫm nghĩ thì lại đúng. Nhỏ cứ vô tư thả hồn vào những khuôn nhạc giật cục và dồn cục mặc dù trên ghế salon có một vị khán giả bất đắc dĩ đang ngồi nghe với khuôn mặt vô cảm. Vô cảm vì một giọng hát chắc chẳng kém Jaian là bao 

“Người yêu nhé nhìn em lần cuối ~~~~~~”

“Ngày mai giông tố kéo đến, ngày mai gió mưa mịt mù ~~~~~~”

“$$^^&%#$%#$@@&***%*%*$%”

Buổi liveshow của UyenGaoGao (Tức Uyên Gào Gào) kết thúc cũng là lúc đồng hồ điểm 12 giờ đêm. Cậu phải phục nhỏ về sức bền trong sự nghiệp “gào thét” kia. Nhưng bù lại tâm trạng của cậu cũng nhẹ đi không ít. Trên đường về cậu lại lẩm nhẩm hát vài ba câu vu vơ như tìm chút “dư âm” của UyenGaoGao’s Show vừa nãy  Vừa đến đầu ngõ định quẹo vào thì cậu nhác thấy một bóng người liêu xiêu đang đi ra.

RẦM!!! Cậu không thắng kịp nên đã đâm thẳng vào người đó. Luống cuống chạy đến xem người kia thì cậu chợt nhận ra đó là tên “tân sinh viên” sáng nay vừa mới làm loạn trong lớp. Cậu ngồi xuống lay lay cái thân hình đang nằm chèm bẹp kia.
- Ủa! Phong? Là anh hã? Có sao không?
- Mày là ai? Hắn lè nhè.
- Trời à! Anh say hã?
- Ê! Ê! Coi chừng…
Hắn loạng choạng đứng dậy rồi té phịch xuống. Cậu bối rối không biết phải làm sao vì cậu đâu quen biết hắn cũng như đâu biết gì về hắn. Cả hai chỉ mới gặp sáng nay thôi mà. Đã vậy còn say nữa chứ. Biết đường nào mà hỏi địa chỉ nhà. Mà bây giờ để hắn nằm ngoài đường thì cũng kì. Lỡ ban đêm có chuyện gì thì không phải cậu thành “kẻ sát nhân” sao? 
- Thôi đưa anh ta về nhà đại vậy! Coi như làm phước chút vậy.
- Phong. Dậy đi. Tôi đưa anh về nè. Gọi cho có chứ người kia đã say đến không biết trời trăng gì. Phải vất vả lắm cậu mới khiêng được hắn lên xe.
- Đúng là của nợ. Nếu không phải tôi đụng trúng anh thì mặc xác anh vậy.
Về tới nhà cậu lại phải khốn đốn một phen mới “tha” được tên kia lên căn phòng ngủ dành cho khách. Mặc dù Duy không phải loại ốm yếu gì nhưng hắn ta cũng không phải là quá nhẹ. Đứng thở phì phò rồi nhìn hắn nằm im trên giường ngủ say như chết cậu chỉ lắc đầu rồi định khép cửa đi ra lại. Chợt...
“Ọe… Ọe…” Hằn vùng dậy và ói ra một bãi to tướng.
- Ôi trời ơi… Có vụ này nữa sao? Cậu nhìn cảnh cảnh tượng đó chỉ biết than trời… Nhưng người say thì có biết mình đang làm gì đâu nên bây giờ có chửi hắn cũng không được gì. Nghĩ rồi cậu đi xuống phòng tắm lấy đồ lên lau dọn cái bãi chiến trường kia sẵn thay áo cho tên kia vì hắn đã ói ra đầy cả người.
Cậu đỡ Phong dậy rồi nhẹ nhàng cởi chiếc áo Phong đang mặc trên người ra sau đó lấy khăn ấm lau sơ qua một lượt. Bất chợt Duy đỏ mặt. Cơ thể Phong thật đẹp. Bờ ngực căng đầy. Cơ bụng săn chắc và… Cậu dần bị thôi miên vào phần cơ thể đang hiện ra trước mặt cậu. Cũng đúng thôi. Vì vốn dĩ Gay bị thu hút nhau bởi những thứ như thế này mà. Nhưng rồi chợt nhớ về những chuyện kia… Cậu lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh tiếp tục lau sạch những vết bẩn kia. Xong xuôi đâu đó cậu mặc cho Phong một chiếc áo của mình. Nhưng chiếc áo không vừa lắm nên cậu chỉ cài hờ một nút rồi lấy chăn đắp ngang người hắn rồi lúi húi thu dọn mớ hỗn độn kia xuống dưới. Một lát sau cậu lại trở lên để xem hắn thế nào rồi...
Nhẹ nhàng bước đến bên giường, cậu im lặng đứng đó nhìn kỹ hắn. Khuôn mặt đẹp đó chứ. Da trắng. Sống mũi cao. Đôi môi nhỏ đỏ mọng nhìn rất “công tử bột”. Hàng chân mày rậm trông rất nam tính... Ngũ quan hài hòa đến nhẹ nhàng. Nghe có vẻ mâu thuẫn nhỉ. Nhưng khuôn mặt Phong là một sự tổng hợp cho nhiều yếu tố. Nó vừa mang nét thuần hậu của một thư sinh vừa mang tính ngông nghênh hư hỏng của một kẻ nổi loạn. Hai thứ bổ sung cho nhau như một tổng thể tuyệt hảo mà ai nhìn cũng phải thích. Nhìn hắn ngủ cứ như một thiên thần vậy. Vẻ mặt toát lên một cái gì đó rất hiền chứ không “láu cá” như lúc sáng.
- Sao sáng nay anh ta không hiền thế này nhỉ? Khóe miệng cậu bỗng chốc mỉm cười.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
- Oáp! Nhức đầu quá... Ủa... Đây là đâu ? Phong thức dậy khi mặt trời đã lên thiên đỉnh. Đầu hắn nhức như búa bổ vì trận say đêm qua nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang ở trong một căn phòng lạ. Hắn bước xuống giường rồi đi lại trong căn phòng để tìm hiểu xem đây là phòng của ai. Căn phòng khá đơn giản chỉ có hai màu trắng – tím. Đồ vật trong phòng cũng không có gì nhiều. Một chiếc bàn học trên đó có 1 lọ hoa nhỏ màu tím, 1 chiếc tủ và 1 chiếc giường. Trên tường có những lỗ đinh cũ nhưng không có gì treo trên đó vì vốn dĩ nhưng thứ treo ở đó đã “được” hay “bị” chủ nhân của căn phòng gỡ xuống.
CẠCH - Cửa phòng bật mở.

- Anh dậy rồi à? Cảm thấy trong người sao? Duy bước vào và hỏi.
- Uhm. Cũng ổn. Mà sao tôi lại ở nhà cưng?
- Hũm? Cưng? Anh gọi ai vậy? Cậu nhìn hắn. Một bên lông mày hơi cong lên. Cưng? Anh đang gọi thú cưng của anh chắc?
- Ở đây chỉ có hai đứa. Không lẽ tôi nói với cái bình hoa trên bàn?
- Tôi tên Duy không phải tên cưng. Tối qua anh xỉn rồi đi xiêu vẹo trước hẻm nhà tôi. Tôi vô tình đụng trúng anh nên mang anh về đây.
- Ừ thì Duy. Hắn nhún vai cười hiền.
- Anh mặc áo lại này. Tối qua anh ói ra bẩn hết nên tôi đã giặt lại dùm anh - Nói đoạn Duy đưa chiếc áo đã được giặt sạch và ủi thẳng thớm cho Phong.
- Cảm ơn ha. Mặc dù đây là nghĩa vụ của cưng... Àh quên... Của cậu... Haha...
- Sao cũng được. Vậy nhé. Coi như hết nợ nần. Anh về đi. Nói rồi cậu dợm bước quay trở ra.
- Ủa! Sao đuổi tôi về sớm vậy? Có gì ăn không? Đói rồi! Phong nói rồi nheo nheo mắt.
- “Còn muốn ăn nữa sao? Thôi. Cứ chìu hắn tí rồi tống đi cho lẹ. Coi như dịch vụ chăm sóc bệnh nhân có khuyến mãi. Khuyến mãi xong có thể tống đi được rồi.” Cậu thầm nghĩ.

- Oke. Coi như trả nợ quỷ thần. Xuống bếp đi. Tôi nấu cho anh ăn. Cậu quay qua bảo hắn.
- Chà. Biết nấu ăn hã? Ăn được không đó? Hắn hỏi rồi gãi gãi cắm nghi ngờ. Vì vốn dĩ trong đầu hắn “con trai” và “nấu ăn” là hai phạm trù không ăn nhập gì với nhau. Đó là chuyện chỉ dành cho phái nữ và người hầu.
- 5 năm nay tôi ăn đồ do tội tự nấu không bị gì thì chắc anh cũng không chết được đâu. Cậu buông nhẹ một câu rồi bước xuống cầu thang.
- Hũm, sao lại là tự nấu? Mẹ cậu đâu? Nghe Duy nói vậy hắn cũng tò tò theo sau lưng cậu thắc mắc.
- Tôi ở đây một mình. Mẹ tôi đã mất. Ba không rõ tung tích từ lúc tôi còn rất nhỏ. Cậu trả lời mà không quay đầu lại nhìn đối phương. Hắn nghe rồi cũng đứng sững trên cầu thang nhìn theo bóng cậu khuất dần vào căn bếp. Đột nhiên hắn cười. Một nụ cười không rõ lý do. Nhưng có lẽ trong lòng hắn đang suy nghĩ gì đó về Duy - Cậu trai lúc nào cũng ráng ra vẻ lạnh lùng khó gần kia.
Trong bếp Duy đang làm đồ ăn cho Phong. Cậu thoăn thoắt xắt nguyên liệu, sơ chế rồi chiên xào nêm nếm các kiểu. Trông cậu làm cứ như một đầu bếp chuyên nghiệp vậy. Cũng đúng thôi. Từ ngày mẹ mất thì cậu đã tự nhủ rằng mình phải tự lập và phải làm được tất cả mọi chuyện để lo bản thân. Việc đầu tiên sau đám tang là cậu nhờ một người hàng xóm đứng ra bán căn nhà cũ đi rồi mua một căn nhà khác nhỏ hơn để sống và sử dụng phần tiền còn dư ra để trang trải cuộc sống. Một sự tính toán táo bạo của một đứa nhóc chỉ mới 14 tuổi. Cũng may người hàng xóm đó là một người tốt nên đã cố hết sức giúp cậu để có thể bán được căn nhà với giá cao nhất. 5 năm qua buổi sáng thì đi học. Đến chiều về cậu lại làm việc Online trên mạng để kiếm thêm thu nhập vì không thể dựa vào số tiền bán nhà còn dư vì nếu cứ chi mà không thu thì cũng đến lúc cạn - Cụ thể việc làm đó của cậu là gõ văn bản thuê cho một tòa soạn báo. Có thể coi như cậu đã thu xếp tạm ổn cho đời sống vật chất nhưng về mặt tinh thần thì không được may mắn. Cụ thể là việc vừa xảy ra năm ngoái... Cậu những tưởng rằng đã tìm đến cái chết để tìm một sự giải thoát nhưng trong lòng cậu luôn có một giọng nói ngăn cản cậu không được làm thế vì cậu biết cậu là hi vọng cuối cùng của mẹ cậu khi bà từ giã cõi đời này.
Trở về với thực tại. Đồ ăn đã nấu xong và dọn ra bàn trước sự ngỡ ngàng của Phong. Hắn không ngờ rằng một cậu trai có thể nấu ra được chừng này thức ăn và còn nhìn rất hấp dẫn nữa. Duy không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống và xớm cơm ra chén rồi mời hắn ăn.
- Anh ăn đi rồi về.
- Cưng... àh ... Cậu muốn đuổi tôi về lắm hã? Sao cứ hở tí là kêu tôi về thế. Hắn chau mày nhìn cậu hỏi.
- Không phải. Nếu anh là một người bình thường thì chắc tôi sẽ giữ anh lại lâu hơn. Nhưng rất tiếc...
- Cậu làm như tôi bị cùi hủi gì không bằng. Ủa. Mà không bình thường là sao??? Phong hằn học hỏi lại.
- Ừ thì tôi không muốn giao du với loại công tử sống vì tiền và ngông cuồng như anh. Thế thôi. Hì. Cậu nhún vai trả lời lại.
- Cảm ơn. Tôi no rồi. Đột nhiên Phong đứng dậy dằn chén cơm xuống rồi bỏ ra cửa.
- Anh không ăn à ? Lúc nãy vừa mới đòi ăn mà? Duy chạy theo hắn ra cửa.
- Tôi không cần. Ăn mà phải bị sỉ nhục như thế thì ăn làm gì. À quên. Tôi không sống vì tiền. Tiền với tôi không là gì cả. Cậu làm ơn nhớ dùm và đừng bao giờ nói câu đó với tôi. Hắn nặng giọng trả lời lại làm cậu lập tức phải tính “đường lui”. Không nên chọc giận “đại thiếu gia”. .
- Thôi được rồi. Tôi xin lỗi. Vào nhà ăn cơm nhé. Duy nắm vai Phong kéo lại. Đoạn xoa xoa lưng hắn để làm dịu cơn giận đang bốc lên đỉnh đầu của Phong “đại thiếu gia”.
- Buông ra đi. Hắn hất tay cậu rồi đẩy mạnh.
BỐP. Duy bị đẩy bất ngờ nên không kịp trở tay. Cậu té ngửa ra sau đầu đập vào kệ giày. Cậu cảm thấy đau nhói ở sau đầu rồi từ từ rơi vào trạng thái vô thức. Phong quay lại thấy vậy thì hốt hoảng đỡ Duy sau đó bế cậu lên ghế Salon rồi lay người cậu liên tục.
- Nè. Thằng kia mày làm gì bạn tao đó? Buông nó ra. Nhỏ Uyên từ đâu xuất hiện rồi xông vào xô hắn ra khỏi người Duy. Tiện thể bồi thêm một cú đấm vào bụng Phong.
- Ơ. Tôi... Hắn lắp bắp... Bà chằn lửa này ở đâu phóng ra thế này. Đã vậy còn thui hắn một cú đau thấu trời. .
- Nó mà có mệnh hệ gì thì mày chết với tao. Nhỏ Uyên quay lại đe dọa.
- Uyên... Tiếng Duy yếu ớt vang lên – Cậu đã tỉnh lại.
- Mày sao rồi? Nó làm gì mày? Sao nó lại ở trong nhà mày? Nói mau... Nhỏ Uyên dường như đã mất bình tĩnh vì nhỏ rất thương và coi trọng Duy. Nhỏ coi cậu như anh em trong nhà chứ không phải là một người bạn thân nữa. Từ ngày Duy xảy ra chuyện nhỏ càng thương và để mắt đến cậu nhiều hơn. Trong lòng nhỏ tự nhủ rằng sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại thằng bạn này của nhỏ nữa vì nó đã phải chịu quá nhiều bất hạnh rồi.
- Mày bình tĩnh đi. Hàng xóm nghe lại tưởng có đánh nhau... Duy ngồi dậy vừa xoa đầu vừa nói. Dù đang mơ màng nhưng cậu cũng dư biết chuyện gì đang xảy ra khi nhìn thái độ hung hăng của nhỏ Uyên cùng vẻ mặt đang ngớ ra của vị “đại thiếu gia” kia.
- Thế nó làm gì mày mà mày bất tỉnh ra thế kia. Mày trả lời tao nhanh... Nhỏ Uyên vẫn tiếp tục “gầm rú”.
- Tao trượt chân nên té đập đầu vào cái kệ giày thôi mà. Còn Phong tối qua anh ta xỉn bị tao đụng trúng nên tao phải đưa về đây chứ không dám để ngoài đường.
- Mày liều ghê. Lỡ nó làm gì mày thì sao? Mày dư biết nó đâu phải loại tốt lành gì...
- Nè. Cô đừng có nói năng kiểu đó. Cô nói vậy mà nghe được à. Loại không tốt lành là loại gì? Phong lúc này đã “hoàn hồn”sau cú đấm của Uyên và đang phản ứng lại những lời nói của nhỏ.
- Nói không đúng à. Cái thứ công tử nhà giàu vắt mũi chưa sạch ăn bám vào đồng tiền của cha mẹ để làm càn thì có phải loại tốt lành gì. Ở trường đã vậy không biết ngoài đường chắc là hạng du côn du đãng. Nhỏ Uyên trừng mắt trả lời lại.
- Nè. Cô quá đáng rồi đó. Cô lấy tư cách gì miệt thị người khác như vậy hã? Phong gầm lên rồi hùng hổ lao đến chỗ Uyên. Nhỏ Uyên cũng lui lại thủ thế - Nhỏ là đai đen Karate nên chẳng ngán ai trong mấy màn đánh nhau này.

Nhanh như chớp nhỏ đã tung ra một cú đá vào khủy chân làm Phong khụy xuống. Sau đó nhỏ lấy thế tiến tới rồi đấm thêm một cú nhưng... BỘP... Người nhỏ nhỏ đánh trúng không phải là hắn... Duy đã lao tới chặn nhỏ lại nhưng không may nhận nguyên cú đấm đó vào mặt. Máu mũi cậu chảy ra.
- Sao mày lại đỡ cho nó. Tao đang bảo vệ mày mà. Nhỏ Uyên hốt hoảng.
- Mày chưa biết sự tình gì mà cứ xa xả mắng người rồi đánh người. Như vậy mà là đúng hã. Mày lớn rồi phải biết suy nghĩ chứ? Mày dám chắc anh ta như vậy thật sao mà nói vậy? Tối qua tới giờ tao vẫn an toàn. Anh ta đã làm gì tao đâu mà mày lại cư xử như vậy? Mày về đi. Khi nào bình tĩnh thì quay lại đây nói chuyện với tao. Duy ôm mũi gắt lên với nhỏ.
- Mày... RẦM. Nhỏ Uyên hầm hầm bỏ ra và dập cửa lại......
Haizzz... Cậu thở dài rồi ngồi phịch xuống ghế tay ôm chiếc mũi đang chảy máu... Phong thấy vậy vội vơ lấy hộp khăn giấy trên bàn rồi chạy lại cầm máu cho cậu. Một lúc sau khi mọi chuyện đã ổn thì hắn mới từ từ lên tiếng:
- Sao lại đỡ cho tôi?
- Tôi không có đỡ cho anh. Mà tôi chỉ lo cho con bạn tôi thôi. Nó vốn nóng tính và hay không làm chủ được hành vi. Nếu lúc nãy tôi không ngăn nó lại thì chắc giờ này anh đang ở trong bệnh viện và nó thì ở công an phường giải trình cũng nên.
- Òhm... Hắn nhún vai rồi nhìn cậu với ánh mắt biết ơn.
- Anh có ăn cơm nữa không? Không ăn thì tôi dọn xuống và anh có thể đi về. Duy hỏi.
- Uhm. Ăn chứ. Hắn cười hiền.
Trong bữa ăn Phong ăn những món Duy nấu mà không thể ngừng đũa. Hắn gắp liên tục từ món này sang món khác ăn cứ như chết đói mấy ngày rồi. Duy cười rồi hỏi hắn:
- Bộ anh thiếu ăn hay sao mà ăn ghê vậy?
- Không. Nhưng đây là bữa cơm nhà nấu ngon nhất mà tôi được ăn. Hắn trả lời mà tay vẫn gắp lia lịa.
- Ủa. Nhà anh giàu như vậy mà không thể nấu ra món gì vừa miệng sao?
- Không hẳn. Nhưng cái tôi cần không phải là đồ ăn ngon. Mà là tình cảm của gia đình. Từ lúc tôi hiểu chuyện thì hầu như không có một bữa cơm gia đình. Ba mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn. Họ chỉ gặp tôi và thảy cho tôi một cục tiền sau đó lại biến mất vào cái thế giới ngập tràn công việc của họ. Đôi lúc tôi có cảm tưởng họ đang nuôi một con thú cưng chứ không phải nuôi con của họ. Họ chỉ cần cho con thú đó ăn chứ không cần biết nó cần gì và không cần quan tâm nó suy nghĩ ra sao...
- Có phải vì vậy mà anh muốn nổi loạn để trả thù?
Chợt hắn buông đũa nhìn lên rồi sững sờ trước câu hỏi của Duy. Cậu như nói trúng vào tim đen của hắn. Thật ra hắn cũng không phải là thứ quậy phá hay ngỗ ngược gì. Đơn giản là vì chỉ muốn ba mẹ để mắt đến nên hắn mới làm ra những trò đó. Có lẽ lúc ba mẹ nói chuyện lâu nhất với hắn là lúc la mắng khi hắn giở trò quậy phá và bị phàn nàn. Đối với hắn có lẽ đó là cách hắn cảm nhận được cái gì gọi là“tình cảm gia đình” - Cảm nhận theo cách riêng của hắn.
- Cậu hiểu vậy cũng được... Phong đáp gọn lỏn...
- Tôi muốn làm bạn với anh được không? Đột nhiên Duy đề nghị. Cậu cũng không hiểu sao lại đề nghị như vậy. Có phải vì cậu thấy đâu đó trong hắn có bóng dáng của cậu trong cái ngày mà mẹ cậu qua đời. Cái ngày mà cậu không còn bất kì một ai thân thuộc bên cạnh. Cái cảm giác chơi vơi và cô đơn tận cùng. Cậu hiểu cái gì gọi là “thèm khát” một thứ gọi là “tình cảm gia đình”. Tuy trong lòng không hẳn tin tưởng vào con người kia vì cả hai chỉ mới biết nhau chỉ vài ngày cộng thêm “dư chấn” sau việc xảy ra năm ngoái cũng làm cậu khá đắn đo trong việc tin tưởng người khác nhưng trong lòng cậu vẫn có cái gì đó gọi là niềm tin đặt hắn nên đã ra quyết định... Chỉ làm bạn thôi mà...
- Hã? Hắn tròn mắt nhìn cậu. Cậu không sợ tôi sao? Chưa bao giờ có ai đề nghị như vậy với tôi cả.
- Ừ thì tôi sẽ là người đầu tiên. Có lẽ chúng ta chung hoàn cảnh... Cậu bỏ lửng câu nói...
- Chung hoàn cảnh sao... Phong lẩm nhẩm...
- Oke – Phong chìa tay ra rồi nói – Hân hạnh được làm bạn với bạn Duy – Tôi là Trần Khánh Phong.
- Trịnh trọng quá đó. Hi vọng anh đừng lấy tôi ra làm trò quậy phá là được. Duy cười rồi đưa tay ra bắt tay Phong.

Xoẹt. Có cái gì đó rất lạ khi hai người nắm tay nhau. Cả hai đều cảm nhận được điều đó có lẽ không đơn thuần chỉ là một tình bạn dựa trên sự cảm thông vừa chớm nở...
Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 1 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét