Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 14 -



- CHAP 14 -

Khi hạnh phúc đạt đến cực điểm cũng là lúc người ta thường lơ là “phòng bị” nhất. Mọi thứ có vẻ như đang rất êm đềm nhưng có ai biết được những mối đe dọa ngầm vẫn luôn quanh quẩn... Cũng như khi đi biển những ngư dân thường truyền kinh nghiệm cho nhau rằng “Trước những cơn bão lớn mặt biển thường yên lặng đến đáng sợ”...
- Hôm nay vui không nhóc con? Phong choàng một tay qua ôm cậu khi đang lái xe về sau buổi hẹn hò “đầu tiên”..
- Anh tự trả lời đi. Hức... Cậu chàng của chúng ta có vẻ đã hơi chếnh choáng vì liên tục “xin thêm” thứ “nước trái cây” kia.
- Đã nói rồi mà không nghe. Phong ngao ngắn lắc đầu khi nhìn thấy “nhóc con” đang ngất ngư trong vòng tay anh.
- Không phải anh nói biết uống rượu mới là đàn ông sao? Hôm nay em đàn ông vậy thôi chứ còn đòi gì nữa hà. Hức.. Cậu nói rồi chồm người hôn lên má anh.
- Biết vậy hồi nãy cho uống Coca quách cho xong. Giờ vật vưỡng ra. Phong cằn nhằn rồi nhìn ra phía trước tập trung lái xe mà không để ý cậu đang tựa nghiêng đầu vào ghế nhìn anh mỉm cười. Thật ra cậu đâu có say... Mặc dù có hơi khó chịu vì lần đầu uống rượu nhưng chỉ bao nhiêu đó thì nhằm nhò gì. Vì tối nay cậu đã say thứ khác còn mạnh hơn rượu. Say tình, say hạnh phúc...
- Xuống xe đi ông tướng. Ngồi đó nhìn tui hoài vậy. Trong thoáng chốc xe đã về đến trước cửa nhà Phong.
- Tối nay em phải ở nhà anh hã? Có tiện không? Cậu nhe răng cười ranh mãnh.
- Nhà nào cũng là nhà em hết rồi. Còn giả nai. Nói rồi anh cốc đầu cậu.
- Bế em xuống đi.
- Dẹp đi. Đừng giở trò nhõng nhẽo vớ vẩn. Phong nhanh chóng xuống xe để tránh màn làm nũng của “đầu bếp nhỏ”.
- Xuống. Anh vòng qua phía đối diện mở cửa rồi gằn giọng ra lệnh cho cậui đang ngồi phụng phịu trong xe.
- Ủa mà sao anh không cho xe vô nhà luôn? Cậu thắc mắc hỏi khi thấy Phong lại dừng xe ở trước cửa chứ không chạy vào garage.
- Trong garage hết chỗ rồi. Đang xây cái mới ở phía sau. Chiếc này mới mua nên anh gửi tạm ở bãi giữ xe gần đây. Giờ mình vô nhà lát nữa có người đem xa ra bãi.
- Nhà có hai cha con, mẹ anh thì đi qua bển rồi mà mua chi lắm thế.
- Tại thích. Haha. Thôi vô. 12 giờ khuya rồi... Phong vừa nói vừa kéo tuột cậu vào nhà.
- ANH PHONG. Một tiếng gọi đột ngột vang lên từ phía sau.
- Hã. Giờ này ai gọi anh vậy? Cậu thắc mắc quay qua hỏi anh rồi nhìn xung quanh.
- ANH PHONG. Tiếng gọi đó lại cất lên. Lần này càng gần hơn. Từ trong góc tối bên kia đường thấp thoáng một bóng người đang chạy về phía hai người.
- Chẳng lẽ... Một chút bối rối thoáng hiện lên mặt Phong. Dường như anh đã phần nào “định vị” được người đó là ai.
- Chẳng lẽ sao anh?
- Anh đi đâu giờ này mới về? Em chờ anh từ tối đến giờ. Giọng nói đó đã áp sát. Bóng người đã rõ ràng. Đó là...
- BẢO. Cả anh và cậu đều đồng thanh gọi tên người vừa xuất hiện.
- Ủa. Bạn là ai sao lại biết tên mình? Cậu trai vừa xuất hiện ngạc nhiên hỏi Duy.
- Sao em... Em... Phong lắp bắp không nói nên lời. Bên cạnh Duy đang chăm chú nhìn anh. Đây là lần đầu cậu thấy anh nao núng khi giáp mặt người khác. Phải. Một người mà anh nói rằng đã mất. Bây giờ lại nghiễm nhiên đứng trước mặt hai người.
- Không phải em nói rằng em sẽ về sao? Mặc dù là hơi trễ... Bảo nói rồi nở nụ cười tươi rói.
- Em... Không phải...
- Phải gì... Ủa mà bạn anh hã? Lúc này Bảo mới bắt đầu chú ý tới cậu.
- À... Đây là...
- Em là bạn cùng lớp của anh Phong. Bữa nay có party của lớp nên về hơi trễ. Ban nãy em tính ngủ nhờ nhà ảnh giờ em phải về tại vì tự nhiên em nhớ ra ở nhà có việc cần giải thích với ba mẹ. À. Ý em là về phụ ba mẹ dọn dẹp... Lời nói của cậu đã bắt đầu trở nên lộn xộn. Sự xuất hiện của Bảo làm cậu hoang mang tột độ.
- Anh là Bảo. Người yêu của anh Phong mới ở nước ngoài về. Anh nhỏ hơn anh Phong một tuổi nên chắc cũng lớn hơn em rồi. Bảo tự nhiên giới thiệu về mình.
- Dạ. Thôi. Em xin phép... Khó khăn lắm cậu mới có thể bật ra những câu nói tạm biệt này. Sau lời giới thiệu của Bảo mọi giác quan trong người cậu như đông cứng lại. Cậu đang rối trí và không thể suy nghĩ được thêm gì nữa. Tự nhiên giáp mặt một người “trở về” từ cõi chết làm sao không rối được. Phải chăng đêm đó anh đã nói dối cậu về chuyện của Bảo?
- Duy... Anh nắm tay cậu lại.
- Em về. Ở nhà em có việc thật mà.
- Thôi. Để cậu ấy về đi anh. Ngày mai đi học còn gặp mà. Em có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe lắm nè. Bảo đã tiến đến bên cạnh ôm tay Phong.
- Đừng. Duy... Anh vẫn không buông tay cậu ra. Anh không muốn cậu ra về ngay lúc này. Anh muốn giải thích về sự xuất hiện của Bảo. Anh biết rằng “nhóc con” của anh đang rất hoang mang về “vị khách không mời” đột ngột xuất hiện này. Anh nhìn cậu rồi khẽ lắc đầu như muốn nói gì đó nhưng không biết cậu có thấy và hiểu được không.
- ANH LÀM ƠN BUÔNG RA ĐI. ĐỂ TÔI VỀ. Cậu la lên rồi giằng mạnh tay chạy nhanh về phía khoảng không đen kịt đang bao trùm trước mặt. Trong bóng đêm chợt ánh lên những hạt pha lê trong suốt.
- Để Duy về đi rồi ngày mai em sẽ trả anh lại cho cậu ấy. Em không muốn phá hoại chuyện của hai người đâu. Lúc này Bảo đã buông tay Phong ra. Cậu nói giọng buồn buồn.
- Haizzzz.... Phong khẽ thở dài rồi mở cửa cho Bảo vào nhà. Dù gì cũng không thể để Bảo đứng hoài ngoài cửa.
- Mọi thứ vẫn như ba năm trước anh nhỉ? Bảo nói sau khi nhìn bao quát khắp nhà một lượt.
- Ừ. Vẫn thế. Anh chán chườn buông mình lên ghế. Việc gặp lại Bảo sẽ là niềm vui nếu nó xảy ra cách đây hai năm như giao hẹn. Và hơn hết là không nên xảy ra trước mặt Duy thế này. Mặc dù lý do chỉ có một nhưng biết mở miệng nói với cậu ra sao đây?
- Em khỏi bệnh từ bao giờ? Sau một hồi im lặng Phong cất tiếng hỏi Bảo.
- Hai năm trước.
- Vậy sao không quay về tìm anh?
- Vì em muốn nhân cơ hội khi ở Mỹ để học một số thứ em thích...
- Học? Từ bao giờ em thích học vậy? Hỏi rồi Phong nhìn Bảo bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Khi còn quen nhau chưa bao giờ anh thấy Bảo tỏ ra là một người ham học vậy thì có sao bây giờ cậu ta lại nói như thế?
- Trong thời gian nằm bệnh em đã suy nghĩ rất nhiều. Em không muốn bị ba anh coi thường. Ông ấy lúc nào cũng nghĩ em là kẻ bất tài và vô dụng. Nên em quyết định ở lại theo học một khóa đào tạo về du lịch trong hai năm nay.
- Vậy thì tại sao em không báo tin cho anh khi em vẫn còn sống và đã hết bệnh?
- Em định cho anh một bất ngờ. Và em nghĩ...
- Em nghĩ gì?
- Em nghĩ anh sẵn sàng chờ em...
- Chờ một người đã chết? Em còn nhớ ngày em đi em đã bảo anh hãy đừng liên lạc với em và nếu trong một năm mà em không có tin tức gì thì anh hãy xem như em đã chết? Thậm chí em còn nói anh phải kiếm người khác đi nữa. Đúng không ? Phong nhìn Bảo đầy vẻ trách móc sau một loạt các câu hỏi. Không phủ nhận Phong đang rất vui vì Bảo vẫn chưa chết. Anh mừng bị Bảo đã khỏi bệnh. Nhưng giờ thì anh đang rất giận. Cái lý do học hành kia không phải là câu trả lời mà anh cần. Bảo đã bỏ qua cảm giác và sự chờ đợi lẫn hy vọng của anh trong suốt một năm trời để ở lại thêm hai năm với một cái lý do khó mà tin được. Sau khi hết thời hạn một năm mà Bảo vẫn biệt vô âm tín làm anh vô cùng đau khổ vì nghĩ cậu đã không vượt qua được căn bệnh đó. Không lẽ cái “không muốn bị xem thường” kia quan trọng hơn tình cảm của anh sao?
- Đúng. Nhưng...
- Em đừng nhưng nữa... Quả thực là anh đã chờ em. Chỉ cho đến năm ngoái...
- Duy xuất hiện đúng không? Bảo tiếp lời Phong.
- Chắc em đã biết? Anh chẳng lấy gì làm ngạc nhiên vì với tính của Bảo thì muốn thăm dò những chuyện này không phải quá khó khăn. Huống chi anh cũng chẳng giấu diếm. Chỉ cần hỏi vài người quen cũ của cả hai người là sẽ biết hết. Không ít thì nhiều.
- Em về đây đã hơn một tuần và có nhờ người quen nghe ngóng tình hình của anh và biết được hai người đang quen nhau. Lúc đầu em có hơi buồn vì anh đã... Nhưng rồi nghĩ lại thì cũng tại em hai năm nay đã quyết định sai lầm khi ở lại để cho người khác có cơ hội tiếp cận anh...
- Duy không hề tiếp cận hay cưa cẩm anh. Chuyện của anh và Duy phát triển theo tự nhiên. Tuy rằng lúc đầu anh đã hơi bất công khi áp đặt hình dáng của em lên Duy. Nhưng qua mấy tháng nay thì mọi chuyện đã khác... Anh đã yêu Duy...
- Em... Có lẽ em không... nên về đây đúng không? Bảo hỏi anh giọng run run đứt quãng.
- Anh không nói thế...
- Nhưng ý của anh là như vậy. Em dư hiểu tính anh mà...
- Rồi hiện tại em đang ở đâu? Phong chuyển sang chủ đề khác.
- Vẫn chỗ cũ.
- Rồi em có dự định gì sắp tới không?
- Em chưa biết. Em vốn dĩ muốn về đây để sống cùng anh nhưng giờ thì không được nữa rồi. Có lẽ em sẽ quay về Mỹ.
PHỰT... Trong căn phòng chợt lóe lên một ánh lửa. Phong châm một điếu thuốc rồi ngồi trầm ngâm. Từng vòng khói thuốc cứ nhẹ nhàng tuôn ra rồi tan vào những khoảng trống hư vô. Lúc này đây anh chỉ muốn ngay lập tức chạy đến bên Duy để giải thích mọi chuyện cho cậu hiểu. Anh không muốn cậu mất đi niềm tin vào mình. Mất đi cái niềm tin mà khó khăn lắm mới xây dựng được. Anh muốn nói với cậu rằng cậu mới chính là hiện tại còn Bảo... Bảo thì sao? Là quá khứ? Tuy nói vậy nhưng những kỷ niệm đẹp của hai người trước kia lại không cho phép anh đối xử tệ với Bảo... Ngoài trời lóe lên một tia sét...
RÀO... RÀO... Trời đêm bắt đầu đổ một cơn mưa... Cơn mưa vô tình như cố ý... Phong lặng lẽ đến cạnh cửa sổ nhìn vào màn mưa dày đặc trong đêm. Anh đâu hay biết ở gần căn biệt thự sang trọng của nhà anh có một người đang thẫn thờ quyện mình vào những giọt mưa. Lạnh buốt...
-------------------------------------------------------------------------------------------------
- Các cậu điều tra Bảo cho tôi. Ba năm nay cậu ta đã làm gì, ở đâu. Tôi muốn phải thật rõ ràng. Tuyệt đối bí mật. Ông Minh lạnh lùng ra lệnh cho đám đàn em. Đêm qua ông đã chứng kiến mọi chuyện và đã đi theo cậu. Kết quả ông đã “nhặt” được cậu về nhà trong tình trạng ướt nhèm và suy sụp. Cả đêm cậu không nói gì chỉ ngồi trên giường thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Không gian đặc quệnh nhức nhối những nỗi niềm.
- Sao ông chủ có vẻ quan tâm tới cậu ấy quá vậy? Nếu chỉ là người tình của cậu Phong như cậu Bảo thì đâu đến mức phải vậy. Tôi thấy ông không đơn thuần chỉ là quý mến cậu ấy. Ông Hạnh quản gia lên tiếng hỏi sau khi đám đàn em đã ra về.
- Nó xứng đáng được nhiều hơn như vậy... Ông thở dài.
- Ý ông là?
- Chắc ông còn nhớ tôi từng kể trước đây tôi có một người vợ và một đứa con trai trước khi cưới bà Nguyệt không?
- Tôi nhớ. Không lẽ...
- Đúng vậy. Là nó... Lúc nó và thằng Phong vừa mới quen nhau tôi đã cho người điều tra về nó và kết quả là điều tôi không ngờ tới... Bây giờ tôi chỉ muốn cố hết sức mình để bù đắp cho nó...
- Nếu em không yêu phải con trai cưng của thầy thì chắc thầy không bao giờ nhớ tới sự tồn tại của một đứa con khác tên Duy đúng không? Mà vốn dĩ tôi họ Nguyễn mà. Nguyễn Khánh Duy. Haha... Tiếng cười cay đắng bật ra từ miệng Duy sau câu nói. Nãy giờ cậu đã vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người. Cậu từ từ tiến vào phòng khách với ánh mắt đầy căm phẫn dành cho ông Minh.
- Không phải. Ba...
- Đừng xưng hô như vậy. Từ ngày ông bỏ ra đi thì ông đã không phải là ba tôi rồi. Ông cũng vậy, con trai ông cũng vậy. Trần Hữu Minh, Trần Khánh Phong. Hai người ai cũng lấy chuyện lừa dối người khác ra làm trò vui. Cha nào con nấy...
- Con đừng nói Phong như vậy nó sẽ... Với lại Phong không phải...
- Thôi. Được rồi. Đừng nói thêm gì nữa. Mời hai người về cho. Cậu lạnh lùng bước ra mở cửa.
- Con...
- Mời... Cậu nói mà không nhìn mặt ông Minh.
- Có lẽ con đang rất sock. Ba sẽ về. Khi nào con bình tĩnh lại rồi ba sẽ gặp con... Ông Minh nhìn cậu tha thiết nói khi đã ra đến trước cửa.
- Sẽ không có ngày đó đâu.
RẦM.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA. Một tiếng hét vang vọng khắp căn nhà. Tiếng hét phẫn uất pha lẫn bi thương của một người vừa chạm được đến hạnh phúc không được bao lâu thì đã rơi xuống hố sâu của sự thất vọng. Không lẽ tất cả những gì cậu có được đều phải xây dựng trên sự lừa dối sao? Những giọt nước lấp lánh tưởng chừng như rất đẹp lại rơi xuống. Vỡ tan... Chợt... Có gì đó đang phát sáng. Ánh sáng màu xanh ẩn hiện trong bóng tối thu hút tầm mắt cậu...
----------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Ai vậy mày? Sao nhìn lạ hoắc vậy?
- Hình như là thằng Duy bồ ông Phong đó.
- Phải không đó sao nay nó lột xác dữ vậy. Y như Hot boy.
- Phải mà. Mày nhìn cái nhẫn đá xanh kìa.
- Chậc. Chắc là được “thiếu gia” lên đời rồi đây.

Sáng nay cả trường lại được dịp xôn xao khi cậu xuất hiện với một hình ảnh hoàn toàn khác thường ngày. Cặp kính cận đã biến mất. Thay vào đó là lens màu nâu sành điệu. Tóc vuốt gel thời trang. Lỗ tai phải đeo chiếc hoa tai đính đá xanh cùng màu với chiếc nhẫn trên tay. Nhìn cậu không khác nào một công tử nhà giàu nào đó. Có vẻ nhìn rất lạ lẫm với nhiều người trong trường nhưng với nhỏ Uyên và con Tâm thì không hề. Tụi nó vừa thấy cậu đã linh cảm có chuyện gì đó bất thường. Vì không phải tự nhiên mà có sự thay đổi này. Mặc dù theo chiều hướng tốt nhưng nó không phải là tính cách của cậu hàng ngày. Cậu chưa bao giờ muốn chưng diện như thế này khi đến trường.
- Mày bị gì vậy Duy? Sao bữa nay mày ăn mặc lạ vậy? Nhỏ Uyên nhấn vai cậu ngồi xuống băng ghế đá “tra khảo”. Con Tâm cũng ở đâu xáp lại ngồi kế bên cùng lúc.
- Gì mà lạ? Mày đâu phải lần đầu thấy tao thế này? Cậu nhoẻn miệng cười. Nụ cười vô hồn.
- Nhưng đây là ở trường... Con Tâm lên tiếng.
- Đơn giản. Tao thích. Vậy thôi. Tao lên lớp trước đây. Cậu đáp gọn lỏn rồi đứng lên bỏ đi mặc kệ hai đứa nó đang há hốc mồm vì ngạc nhiên.
- Thôi rồi. Lại có chuyện rồi... Con Tâm thở dài đầy ngao ngán. Nhỏ Uyên kế cạnh cũng ngồi đăm chiêu suy nghĩ.
REENG... REENG... Chuông vào lớp vang lên. Phong cũng vừa vào tới. Sáng anh đến sớm để gặp cậu nhưng cậu đã rời khỏi nhà từ sớm. Vừa vào trường đã nghe các “vịt trời” bàn tán xôn xao nên anh đã nhanh chóng lên lớp để kiểm chứng. Nhưng vào lớp nhìn quanh quất chẳng thấy cậu đâu.
- Uyên, Tâm. Duy đâu? Phong lật đật hỏi hai nhỏ khi tụi nó vừa vào lớp.
- Ủa. Nó lên lớp nãy giờ rồi mà. Hai nhỏ ngạc nhiên hỏi lại anh.
- Gì kỳ vậy ta. Tới giờ học rồi mà... Nói rồi cả ba người đồng loạt gọi điện thoại để kiếm cậu nhưng đều chung một kết quả “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được...”
- Uyên. Có khi nào nó ra chỗ gì ngoài quận 7 không? Mày kể với tao nó hay lên cơn sảng trốn học chạy ra ngoải mà.
- Không có đâu. Khi nào buồn hay gặp chuyện gì nó mới ra thôi. Chứ giờ đang yên đang lành chạy ra đó chi... Nhỏ Uyên vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy.
- Thật ra là có đó... Phong khẽ lên tiếng.
- Hã... Hai nhỏ cùng quay phắt lại.
- Tối qua..... abcxzy... % ^ & $ 8 $ & !!!........
- Trời đất. Gì mà như phim Hàn vậy trời. Mà kiểu này còn hơn vậy nữa. Hèn chi sáng nay nó như vậy. Chắc tối qua về nhà xong nó chạm dây rồi...Tâm. Tao với mày đi ra đó kiếm nó thử. Còn ông. Cha già dịch. Ngồi yên đây. Lỡ nó đi đâu đó một hồi nó chui lên thì túm nó lại rồi báo tin cho tụi tui nếu tụi tui chưa về kịp.
- Nhưng...
- Anh ở đây đi. Em với con này đi được rồi. Có gì thì tụi em alo về cho. Nói rồi cả hai nhỏ tất cả ôm cặp chạy ra cửa phóng xuống nhà xe chỉ còn mình Phong ngồi lại trong lớp lòng rối ren. Bao nhiêu khả năng, bao nhiêu tình huống tốt xấu từ từ hiện lên trong đầu anh...
- Tập trung đi anh. Còn có vài tiết nữa là thi rồi. Một giọng nói rất đỗi quen thuộc vang lên từ sau lưng Phong kèm theo vài cái vỗ vai. Cậu đã ngồi ở bàn sau lưng anh từ lúc nào.
- Sáng giờ em đi đâu mà giờ mới lên lớp. Biết anh lo lắm không? Phong lật đật quay lại hỏi.
- Em xin lỗi. Hồi nãy em đứng trên này sát giờ vô học mới thấy anh chạy xe vào nên đoán anh chưa ăn gì. Em quay trở ra để mua đồ ăn sáng cho anh. Nói rồi cậu chìa ổ bánh mì thương hiệu “Dì Tư” cho anh. Miệng nở một nụ cười hiền.
- Em... Phong ngỡ ngàng khi thấy cậu vẫn như ngày thường. Tự nhiên đến mức tưởng chừng như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Anh định nói tiếp thì cậu đưa tay ra dấu im lặng vì giảng viên đang nhìn hai người.Một lúc sau cậu lại vỗ vai anh rồi đưa một tờ giấy gấp đôi.
“Hết giờ học ra sân sau với em. Em sẽ trả lời hết những thắc mắc của anh nãy giờ.”
Ba tiết học chậm chạp trôi qua làm Phong cứ thấp thỏm. Những lời giảng viên nói cứ như gió thoảng qua bộ óc đang chất đầy những thắc mắc của anh. Anh muốn nhanh chóng được nói chuyện với cậu. Rồi cuối cùng cũng hết giờ. Nhanh như chớp anh chộp lấy cổ tay cậu rồi lôi xuống sân sau cứ như sợ cậu trốn mất.
- Anh từ từ coi. Làm gì mà lôi em dữ vậy. Cậu nhăn nhó xoa xoa cổ tay vì bị anh nắm quá chặt.
- Rồi. Em nói đi.
- Anh muốn nghe chuyện gì trước? Cậu mỉm cười hỏi anh.
- Sao hôm nay lại ăn mặc như vậy tới trường?
- Vì anh thích và vì em muốn thay đổi.
- Được. Coi như anh chấp nhận lý do này.
- Chuyện tiếp theo.
- Chuyện tối qua anh muốn giải thích với em.
- Không cần. Cậu cắt ngang lời anh. Trên môi nở một nụ cười nhẹ.
- Vì sao? Phong tròn mắt ngạc nhiên khi nghe cậu nói hai chữ “Không cần”.
- Vì sao lại không cần? Không lẽ em không nghĩ rằng anh đã nói dối em về chuyện của Bảo bao lâu nay sao? Anh đã nói với em Bảo đã mất nhưng tối qua...
- Tối hôm đó anh đã nghĩ gì khi đeo cho em chiếc nhẫn này? Cậu không trả lời câu hỏi của anh mà đưa ngón tay lên rồi hỏi ngược lại.
- Ý em là sao? Sao lại hỏi anh như vậy?
- Trả lời em đi. Thái độ của cậu bình tĩnh lạ.
- Rất đơn giản. Lúc đeo cho em anh muốn xác nhận với em rằng anh đã chấp nhận tình cảm của em và anh đối với em là thật lòng chứ không phải coi em là bản sao hay thế thân của Bảo.
- Vậy là đủ rồi. Cậu trả lời rồi tiến lại ôm anh.
- Em làm anh khó hiểu quá. Nói vậy nhưng rồi Phong cũng quàng tay ôm lấy “đầu bếp nhỏ” của anh.
- Thật ra tối qua em đã rất giận. Rồi sau khi thầy đưa em về rồi có một chuyện khác lại xảy ra. Cả đêm qua em thức trắng để suy nghĩ về tất cả. Nhưng càng nghĩ em càng đi vào ngõ cụt. Em cảm giác như mọi thứ đè nặng lên người em. Em đã muốn buông bỏ tất cả. Cái ý nghĩ bị anh lừa dối là thứ làm em đau lòng nhất. Em nghĩ anh đang đùa giỡn với em khi nói rằng Bảo đã mất. Em tưởng anh chỉ dùng em đã che lấp khoảng trống trong lúc Bảo không có mặt. Chỉ cho tới khi nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay em mới “tỉnh” ra. Em nhận ra rằng nếu em đã chấp nhận đeo nhẫn của anh thì em phải tin anh. Bảo đã từng là một phần cuộc sống của anh. Hai người đã từng có với nhau rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ. Có lẽ anh sẽ khó mà quên được những chuyện đó. Nhưng. Anh bây giờ đã chấp nhận tình cảm của em và ở bên em thì anh là của em chứ không phải của Bảo. Hì hì. Cậu nói rồi cười khì.
- Em không sợ anh sẽ quay về với Bảo sao? Phong nhìn sâu vào mắt cậu hỏi.
- Nếu lựa chọn đó làm anh hạnh phúc thì em sẽ rút lui. Em sẽ trả lại anh chiếc nhẫn này. Đôi khi nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng là cách để hạnh phúc. À. Nếu chuyện đó xảy ra thì em chỉ mong anh cho em giữ lại tấm bảng gỗ treo trên “Nụ hôn bất tử” để kỷ niệm chuyện của em và anh. Xem như là... Cậu không thể tiếp tục câu nói của mình được nữa vì đôi môi đã bị Phong chiếm mất.
- Sao em lúc nào cũng liều như vậy. Em dám đánh cược hạnh phúc của chính bản thân em sao? Phong nói sau khi rời môi cậu. Trong giọng nói pha lẫn niềm xúc động.
- Cuộc sống vốn dĩ là một trò chơi. Ai có gan và may mắn thì sẽ thắng thôi. Với lại tối qua khi nghĩ đến lúc anh đã cố níu tay em lại rồi thêm cái lắc đầu của anh làm em muốn liều một phen...
- Em không sợ sẽ thua sao...
- Em vốn dĩ đâu có gì mà sợ mất? Nếu thua thì em cũng còn chút “tiền vốn” nếu anh được hạnh phúc... Cậu dựa đầu vào vai anh còn hai tay quàng nhẹ ra sau lưng.
- Anh hứa với em. Sẽ không bao giờ anh để em thua đâu. Nói rồi Phong ôm cậu thật lâu như sự bảo chứng cho lời hứa. Chợt anh sực nhớ ra điều gì nên buông cậu ra...
- Em nói tối qua còn chuyện gì xảy ra với em nữa?
- Em... Rất có thể... Nhưng.... Cậu ngập ngừng không biết có nên nói chuyện ông Minh cũng là ba của cậu cho anh biết không. Mặc dù cậu không thừa nhận nhưng việc cậu là con của ông về một khía cạnh khác vẫn có giá trị. Điều làm cậu lo lắng nhất là hai từ “loạn luân”.
- Sao tự nhiên em ấp úng vậy?
- Có lẽ sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ nói cho anh biết nên giờ em nói luôn vậy. Nhưng anh hứa đừng kích động.
- Chuyện gì mà em có vẻ nghiêm trọng thế? Ông ấy nào?
- Là ba anh. Cũng là ba ruột của em...
- Rồi sao? Phong thản nhiên hỏi lại cậu.
- Ơ. Sao anh tỉnh rụi vậy... Trái với suy nghĩ của cậu. Anh hoàn toàn không có phản ứng gì. Câu hỏi cụt lủn của anh làm cậu hơi sock.
- Có gì đâu mà quan trọng? Lại một câu hỏi khác.
- Nghĩa là em với anh là anh em cùng cha khác mẹ. Mối quan hệ của chúng ta...
- Tào lao. Nghe anh hỏi.
- Ba em bỏ đi năm em bao nhiêu tuổi?
- 5 tuổi.
- Em nhỏ hơn anh bao nhiêu tuổi?
- 3 tuổi.
- Thấy có sự vô lý chưa?
- Ý anh là sao? Những câu hỏi của Phong làm cậu hơi rối. Trong đầu cậu lúc này thoáng lên một suy nghĩ gì đó nhưng trong nhất thời cậu vẫn chưa phân tích ra được.
- Dạo này khả năng phân tích của em đâu mất hết rồi nhỉ. Nếu năm đó em 5 tuổi thì anh 8 tuổi. Nếu anh nhớ không lầm thì em từng nói ba mẹ em kết hôn được 7 năm rồi mới xảy ra chuyện. Mẹ anh thì chỉ có một mình anh. Và ba em chỉ mới quen với mẹ anh trong một chuyến công tác trước khi hai người dọn về ở chung 1 năm. Nói tới đây em hiểu vấn đề chưa?
- Ờ ha. Cậu bật ra hai chữ Ờ ha thật nhẹ nhàng. Khúc mắc đã được giải. Nói như cậu từ nãy đến giờ thì Phong là anh cùng cha khác mẹ với cậu nhưng vô lý ở chỗ không lẽ Phong được sinh ra từ trước khi ba cậu quen với mẹ anh sao? Tối qua mọi chuyện xảy ra quá dồn dập làm cậu không còn khả năng để phân tích nữa. Bây giờ thì đã rõ...
- Haha. Vậy là thông suốt rồi ha.
- Xưa giờ em cứ tưởng hai người là cha con ruột không đó. Ông ấy đối xử với anh rất tốt mặc dù không thể hiện ra bên ngoài thôi.
- Thì anh có nói ông ấy không tốt đâu. Nhưng vốn dĩ ông ấy không phải ba ruột nên anh cũng hơi xa cách. Ông ấy cũng biết ý nên cũng không ép buộc anh phải gần gũi ông.
- Ừm. Thôi. Xong. Về nhà. Em đói bụng rồi... Hì hì...
- Khoan.
- Gì nữa anh?
- Anh muốn biết lý do thật sự vì sao em lại thay đổi bề ngoài của mình.
- Thứ nhất. Em thích.
- Đừng có trả lời kiểu đó. Anh cắt ngang lời cậu.
- Chưa. Nghe nói hết đã. Thứ nhất. Em thích. Thứ hai. Tối qua em thấy ngoại hình với cách ăn mặc của Bảo khá giống em thường ngày. Mà anh cũng từng nói em và Bảo rất giống nhau mà. Nếu bảo đã mất thì không sao. Nhưng bây giờ Bảo vẫn còn sống. Hai người sẽ còn gặp nhau nhiều. Em không muốn sẽ có sự nhầm lẫn hay so sánh nào trong lòng anh về bề ngoài của tụi em. Nên em quyết định thay đổi. Em muốn cái ấn tượng đầu tiên của anh về em là một người khá giống Bảo sẽ không còn. Với anh cũng thích em thế này mà... Cậu điềm tĩnh trả lời kèm theo một nụ cười tươi.
- Em nói đúng... Có lẽ như vầy sẽ tốt hơn...
- Bây giờ về được chưa??? Đói muốn xỉu rồi nè. Mà về cũng có được ăn liền đâu. Còn phải nấu nướng để phục vụ “đại thiếu gia” nữa chứ. Cậu giả vờ nhăn nhó.
- Ai bảo em là “đầu bếp nhỏ” của anh chứ. Anh kề sát tai cậu nói nhỏ rồi hôn lên má cậu một cái thật kêu. Mọi chuyện lại trở về quỹ đạo vốn có. Tuy vẫn còn chút trục trặc nhưng không đáng ngại. Thời gian sẽ sửa chữa mọi thứ... Ở phía xa có hai đứa con gái đang “rình” để theo dõi hết mọi chuyện. Trên môi họ cùng nở một nụ cười mãn nguyện...

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 14 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét