Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về - CHAP 15 -



- CHAP 15 - 

SÂN BAY QUỐC TẾ TÂN SƠN NHẤT
Giữa dòng người vội vã trong khung cảnh đón đưa. Giữa những âm thanh ồn ã pha tạp của sân bay có một người con trai đang từ từ tiến về cửa ra vào khu check – in. Đuổi theo sau là một cô gái với bộ dạng hớt hải...

- Anh Phong. Anh đừng đi. Thằng Duy nó hối hận rồi. Nó không muốn vậy đâu. Nó chỉ là nhất thời nghĩ cạn thôi mà... Đừng làm khổ nhau nữa... Con Tâm kéo ghì Phong lại không cho anh tiến vào quầy check – in. Anh đã quyết định ra đi sau hơn một tháng dằn vặt.
- Buông ra. Phong vẫn lạnh tanh. Nỗi đau vì sự phản bội đã làm anh trở nên vô cảm.
- Đừng đi mà. Mà nếu anh muốn đi thì anh chờ nó tới đã. Không lẽ anh không thể cho nó cơ hội sao? Đâu dễ gì mà... Con Tâm lại tiếp tục xuống nước năn nỉ. Mọi chuyện đã vượt quá xa giới hạn vốn có.
- Im đi. Cũng cùng một duộc hết. Đừng biện minh cho nhau nữa. Nếu muốn giải thích hay nói gì khác với tôi thì cả tháng nay đâu có thiếu cơ hội? Cậu ta không thèm hay không cần? Tôi chán lắm rồi. Phong quay qua nhìn con Tâm rồi giằng mạnh tay bỏ đi.

- Duy ơi. Mày đâu rồi. Bắt máy đi... Con Tâm liên tục bấm gọi cho cậu trong khi mắt vẫn dõi theo Phong đang bước vào phía trong. Mặc dù nó biết người sai là Duy nhưng nó có thể hiểu được vì sao cậu lại lạc lối để mọi chuyện đi đến bước đường của ngày hôm nay. Nó liên tục “chà xát” màn hình điện thoại nhưng đầu dây bên kia vẫn không bắt máy. “Không lẽ mày buông xuôi hết vậy sao? Sai thì sửa, thì bù đắp lại cho ảnh chứ mày để ảnh đi luôn sao. Mày thiếu gì cách hã thằng khờ. Để ảnh đi rồi thì hết cơ hội đó...”.

“ Khi người ta cô đơn trái tim mong manh trở nên yếu mềm... Cố sắt đá bên ngoài để che giấu đi bao nhiêu tổn thương...”

Điện thoại Duy cứ liên tục réo rắt những giai điệu xé lòng. Cậu biết đêm nay anh sẽ đi chứ. Lúc này đây cậu chỉ muốn chạy ngay ra sân bay để giữ anh lại. Nhưng... Nhưng làm sao cậu dám đối mặt với anh? Cậu lấy lý do gì mà giữ anh ở lại? Liệu rằng anh có còn muốn tin những lời cậu nói khi giờ đây cậu đang mang trên người chức danh “Kẻ phản bội” ? Niềm tin mà anh dành cho cậu có lẽ đã vỡ nát từ lúc Việt đã phản “giao kèo” và đưa anh đến khách sạn. Nơi mà cậu muốn thực hiện kế hoạch nhưng rồi lại hủy vào phút chót cũng chỉ vì anh. Tất cả cũng vì xoay quanh hai chữ “trả thù”. “Trả thù” – Phải. Chính nó đã làm cậu đánh mất bản thân. Đánh mất chính mình. Và bây giờ sắp đánh mất người mà cậu yêu thương nhất. Trong bóng tối của căn phòng một giọt nước mắt nhẹ rơi xuống. Chạm vào chiếc nhẫn trên tay cậu... Vỡ tan... Bất chợt cậu vùng dậy.
- Alo. Ráng giữ anh Phong lại. Tao đang chạy ra... Cậu bắt máy nói gọn lỏn rồi nhảy lên xe phóng bạt mạng về hướng sân bay.

- Cuối cùng thì mày cũng tỉnh ra. Lẹ lên đi... Con Tâm nói như quát vào điện thoại...
- Anh Phong. Làm ơn nghe em một lần đi. Duy nó muốn gặp anh mà... Nó mới gọi cho em nè. Con Tâm sau khi nghe cậu nói thì vùng chạy vào trong mặc cho bảo vệ chạy theo.
- Gặp để làm gì nữa?
- Em không biết. Nhưng làm ơn. Chờ nó. Làm ơn... Con Tâm nói như sắp khóc tới nơi. Phải có con Uyên ở đây thì tốt quá. Khi không lại về quê ngay lúc này...
- KHÔNG. Vẫn thái độ lạnh lùng Phong quay qua nói với hai người bảo vệ đã đuổi kịp con Tâm. – Tôi không quen cô ta. Các anh hãy đưa cô ta ra ngoài dùm.
- Anh Phong. Con Tâm nắm lấy tay áo anh ghì lại mặc cho hai gã bảo vệ đang giữ lấy nó.
- Lì quá đó.
- Hôm nay dù có gì em cũng phải giữ anh lại trước khi thằng Duy ra tới đây. Nhìn thẳng vào mắt Phong nó quả quyết. Cả hai cứ giằng co qua lại như thế làm những người hiếu kì bắt đầu đứng lại nhìn...
- Thôi được rồi... Cuối cùng rồi anh cũng xuôi theo con Tâm mà ra ngoài chờ cậu tới... Hai người ngồi chờ mang hai tâm trạng khác nhau. Anh đang tự hỏi liệu khi cậu đến có làm cho cơn giận trong lòng anh nguôi đi bớt không? Rồi cậu có giữ anh lại không? Rồi cậu sẽ giải thích mọi chuyện cho anh thế nào. Con Tâm cũng ngồi đó đánh lô tô trong bụng. Nó lằm rằm giục cậu tới nhanh đi trong vô thức. Lúc này nó chỉ hi vọng cậu có thể khuyên được Phong ở lại và tìm cách bù đắp lại vết thương lòng cho anh...
- ANH PHONG. Một tiếng gọi cất lên từ phía sau làm cả Phong và con Tâm cùng quay lại. Từ xa Duy đang hớt hải chạy đến. Lưng áo ướt nhẹp mồ hôi vì chạy bộ từ bãi xe vào. Chẳng mấy chốc cả hai đã chạm mặt nhau.
- Muốn gì? Nói đi? Anh nói mà không thèm ngược lên nhìn cậu.
- Em... Cậu hít một hơi rồi tiếp tục. – Chúc anh đi bình an. Giọng nói của cậu bình thản lạ thường.
- Chỉ vậy thôi? Anh thắc mắc hỏi lại cậu. Không lẽ đuổi theo tới đây chỉ để nói bao nhiêu đây? Điều anh muốn nghe không phải là lời chúc bình an đó. Nói đi. Anh muốn cậu nói với anh nhiều thứ lắm. Nhưng sao...
- Chỉ vậy thôi... Anh đi bình an...
- Cảm ơn cậu. Thoáng chút thất vọng hiện lên khuôn mặt Phong nhưng rồi anh cũng quay đi.
- Anh Phong. Khoan đã. Cậu lại gọi với theo.
- Còn gì nữa? Anh nhìn cậu chỉ bằng nửa con mắt.
- Anh hãy... giữ lại... thứ này... Trả... lại anh... Nói rồi cậu ngập ngừng nắm lấy tay anh. Trong khoảnh khắc. Chiếc nhẫn đã nằm gọn trong lòng bàn tay Phong. Lúc này cậu không đủ can đảm để nhìn anh nữa.
- Duy. Mày làm gì vậy? Con Tâm nãy giờ đã ra tới nơi và chứng kiến hết mọi thứ. Nó cứ tưởng cậu đến là để giữ anh lại. Nhưng không... Mọi chuyện đều ngoài sự phỏng đoán của nó. Trả nhẫn. Nghĩa là muốn cắt đứt. Cất công đuổi đến tận đây chỉ để cắt đứt hết như vầy sao?
- Em không muốn giữ nó nữa. Hãy tìm chủ nhân khác cho nó. Em hết ... hết yêu... anh rồi..... Bất chợt cậu thả tay anh ra rồi quay đầu chạy thẳng ra hướng bãi giữ xe. Cậu không thể đứng đây nổi nữa.
- Cô nói lại với cậu ta. Cái giá phải trả cho việc lừa dối thằng Phong này không rẻ đâu. Khi tôi trở về là lúc cậu ta phải trả giá cho những gì đã gây ra. Anh nói rồi quay trở vào trong trên tay nắm chặt chiếc nhẫn. Khóe mắt có gì đó cay cay. Những “dấu vết” cuối cùng của sự kết thúc. Lần đầu tiên anh khóc vì một người...
VÙ... VÙ.... Tiếng động cơ máy bay xé tan màn đêm tĩnh lặng. Chuyến bay Vietnam – London dã cất cánh. Trên máy bay có một người con trai lặng lẽ nhìn xuống dưới. Anh hi vọng có thể thấy được hình bóng quen thuộc của người mà anh yêu nhất nhưng làm sao có thể được khi mọi thứ đều là những chấm vàng nhòe nhoẹt nhấp nháy lẫn vào đêm tối. Trên tay anh vẫn nắm chặt chiếc nhẫn của người vừa trả lại cho anh.
- Nếu em đã muốn chấm dứt như vậy thì sau này đừng trách tôi. Em đã coi việc trả thù quan trọng hơn tôi thì em cũng sẽ nhận được sự trả thù ấy từ tôi. Hãy đợi đấy... Trong thoáng chốc đôi mắt đang chứa đầy sự đau thương bỗng trở lên lạnh buốt và đáng sợ.
Dưới mặt đất, ở một góc khuất của sân bay Duy đang ngồi đó. Cậu nhìn lên bầu trời, nhìn cái chấm đỏ nhấp nháy từ đuôi chiếc máy bay vừa cất cánh đang xa dần mà rơi nước mắt...
- Xin lỗi anh... Ba tiếng tưởng chừng như đơn giản nhưng suốt cả tháng nay cậu không dám gặp mặt anh để nói. Giờ thì đã xong xuôi hết rồi...
- Sao mày lại làm vậy? Con Tâm tiến đến sau lưng cậu hỏi khẽ.
- Tao không còn mặt mũi nào mà giữ anh Phong lại hết. Chuyện tao gây ra đã đi quá giới hạn. Chỉ vì một suy nghĩ trả thù vớ vẩn mà tao đã đánh đổ hết lòng tin của anh Phong dành cho tao. Ba tao ông ta có lỗi thì tao trả thù được rồi. Còn chuyện anh Phong với Bảo vốn dĩ có gì đâu. Bảo đã về nước lại rồi. Vậy mà tao cứ cố chấp. Để anh Phong đi. Coi như sự giải thoát cho ảnh khỏi đứa tệ bạc như tao. Từ nay anh Phong không cần vương vấn gì tao nữa...
- Về thôi. Tiếng con Tâm nhẹ tênh sau khi nghe cậu nói những lời đó.
- Ừ. Về. Cậu ngước mặt lên mỉm cười. Nụ cười nhạt thếch, vô hồn.
- Rồi mày còn khổ dài dài với chuyện này Duy à... Con Tâm nói thầm trong miệng. Nó không muốn nói cho cậu nghe lời mà Phong nói khi nãy. Nó không muốn cậu phải suy nghĩ thêm nữa...

------------------------------------ Flashback --------------------------------------------------

Đêm ở nhà Duy hai tháng trước.
- Thôi. Được rồi. Đừng nói thêm gì nữa. Mời hai người về cho. Cậu lạnh lùng bước ra mở cửa.
- Con...
- Mời... Cậu nói mà không nhìn mặt ông Minh.
- Có lẽ con đang rất sock. Ba sẽ về. Khi nào con bình tĩnh lại rồi ba sẽ gặp con... Ông Minh nhìn cậu tha thiết nói khi đã ra đến trước cửa.
- Sẽ không có ngày đó đâu.
RẦM.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA. Một tiếng hét vang vọng khắp căn nhà. Tiếng hét phẫn uất pha lẫn bi thương của một người vừa chạm được đến hạnh phúc không được bao lâu thì đã rơi xuống hố sâu của sự thất vọng. Không lẽ tất cả những gì cậu có được đều phải xây dựng trên sự lừa dối sao? Những giọt nước lấp lánh tưởng chừng như rất đẹp lại rơi xuống. Vỡ tan... Chợt... Có gì đó đang phát sáng. Ánh sáng màu xanh ẩn hiện trong bóng tối thu hút tầm mắt cậu...

Đó là ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn mà anh đã trao cho cậu đêm hôm đó.
VỤT... KEENG...
Trong phút chốc cậu tháo chiếc nhẫn ra rồi ném mạnh vào tường.
- Giả dối...
Cậu ngồi thụp xuống chân tường rồi bật khóc. Đã lâu lắm rồi, kể từ đám tang của mẹ. Cậu chưa bao giờ khóc thành tiếng. Ngay cả khi gặp những chuyện không như ý hay chuyện với thằng Tùng cậu cũng không khóc.Vậy mà giờ đây nước mắt cứ rơi không thể kềm lại được. Sự uất ức cứ dâng lên từ từ rồi phát ra thành những tiếc nấc đứt quãng.
- Các người lừa dối tôi. Các người thích bỏ rơi tôi sao? Được. Tôi sẽ trả thù. Tôi sẽ trả thù...
Nói đoạn cậu đứng dậy lau nước mắt, nhặt lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón tay như cũ. Trên gương mặt không có chút cảm xúc nào.
---------------------------------------- End Flashback -----------------------------------------------------------------

Cậu thẫn thờ mở cửa bước vào nhà. Con Tâm theo sau im thin thít. Chợt cậu quay lại nói với nó:
- Cảm ơn mày nhiều. Mày về đi. Tao muốn ở một mình... Cậu nói giọng yếu ớt...
- Nhưng... Nó ngập ngừng không muốn về. Nó sợ cậu làm chuyện dại dột.
- Tao không làm gì dại dột đâu. Tao còn phải sống. Tao còn tâm nguyện của mẹ tao chưa hoàn thành mà. Yên tâm. Cậu nói rồi vỗ vai cậu để trấn an.
- Vậy tao về. Có gì gọi cho tao gấp biết chưa. Con Uyên tự nhiên về quê ngay lúc này. Chứ không hồi nãy nó đã lôi cổ ông Phong... Nói tới đây nó chợt im bặt...
- Thôi. Được rồi... Về đi...
- Vậy tao về. Con Tâm lắc đầu rồi mở cửa ra về. Cậu cũng trở lên phòng.

BỘP. Khi đi ngang bàn học cậu đụng trúng một thứ làm nó rơi xuống đất. Là một cuốn sổ bìa đen bằng da. Cậu chẳng thèm quan tâm tới nó mà ngả người lên giường. Cậu dư biết nó là thứ gì. Nhưng lúc này cậu không muốn nhặt nó lên. Cậu thấy buồn ngủ.. Cậu thấy mệt... Rất mệt...

Dưới đất cuốn sổ mở tung ra... Ánh điện từ nhà kế bên hắt qua làm những con chữ viết trong đó hiện ra một cách mờ ảo...

Ngày... Tháng... Năm...
BA.... Không... Tôi không có ba. Từ ngày ông ta bỏ đi thì tôi đã không có ba. Ông ta không có tư cách... “Từ nay hãy xưng hô Ba – Con với thầy” à. Đừng mơ...
PHONG... Anh lừa tôi... Anh bỡn cợt tôi sao??? Anh coi tôi là thằng ngốc sao. Trong lòng anh tôi ở chỗ nào? Mà chắc không có đâu. Tôi đã quá mù quáng khi lúc nào cũng tin anh vô điều kiện.
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
Không ngoài dự đoán. Sáng nay hắn hoàn toàn ngạc nhiên trước vẻ ngoài của mình.Đúng kiểu hắn thích mà. Không khoái mới lạ. Tiếp tục sau đó. Vẫn chiêu cũ. Chỉ chút xíu là đã xiêu lòng. Mình hiểu hắn quá mà. Người hiểu anh nhất sẽ là người làm anh thê thảm nhất đó Phong à. Bước đầu thành công. Haha.
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
Bữa nay đi gặp BA. Hừ. Khóc à. Nước mắt cá sấu. Tôi khinh.Ráng giả lả cả ngày. Mệt chết đi được.
Hắn vẫn không biết gì. Đúng như dự kiến...
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
Khốn nạn. Lại là Bảo. Không phải hắn nói đã hết yêu Bảo sao. Hết yêu mà sao ôm nhau chặt cứng trước cổng nhà là sao? Tên Bảo kia còn khóc. Là sao???PHONG. Anh được lắm.Đừng tưởng dễ qua mặt tôi.
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
Hừ. Tên Bảo đã về nước. Tối hôm đó chỉ là ôm nhau để chia tay. Mình đã hiểu lầm hắn. Khỉ thật. Sáng nay thấy hắn ngủ mình lại không kềm lòng được. KHÔNG. Không được mềm lòng. Biết đâu tên Bảo kia chỉ tạm thời về nước vài bữa rồi sẽ trở lại. Không được tin hắn... Không được tin... Ngu một lần đã là quá đủ rồi...
Hôm nay ông ta đề nghị bán căn nhà này đi để về ở hẳn bên đó để ông ta tiện chăm sóc mình. Cóc cần.
À quên. Cả tuần nay nhiều “đuôi” quá. Toàn tạp nham. Bữa nay lại có người làm quen. Cũng được. Lê Nguyên Vũ. Đại gia ngang ngửa hắn. Cũng có vẻ hiền hiền. Oke. Cho vô danh sách.
Đã đàm phán với tên Việt thành công. Nó quen với khá nhiều nhà báo nên sẽ giúp được mình chuyện này. Chuyện thành sẽ “bố thí” hắn cho nó. Mình không cần thứ người lươn lẹo bắt cá hai tay như hắn. Đám công tử nhà giàu đó ai cũng như ai. Chỉ giỏi lừa gạt người khác...
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
Cả tuần nay hắn lại biến mất. Đã nói là chấm dứt mấy chuyện đó rồi mà. À quên. Hắn là vua nói dối mà. Chỉ dỗ ngọt mình thôi. Chẳng dễ gì mà từ bỏ được. Bỏ rồi “nghĩa khí” giang hồ để đâu nữa. Cơ mà không biết hắn có sao không? Lỡ giống như lần trước nữa thì sao... Mà vết thương lần trước sâu hoắm. Mới lành lại đây thôi. Đúng là ngốc. Lúc nào cũng tự làm cho bản thân bị nguy hiểm. Hứa với mình cho đã vô rồi cuối cùng cũng thế... Ủa mà sao phải lo mấy chuyện này... Thất hứa thì ráng chịu... Cơ mà... Tự nhiên nhớ hắn quá...DẸP... DẸP... Không nhớ nhung gì hết... Đã nói là phải tuyệt tình mà...
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
....................................
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
...................................
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
...................................
*****************
Ngày... Tháng... Năm...
Càng ngày càng mệt mỏi khi lúc nào cũng nơm nớp sợ hắn phát hiện cái “đuôi gà” kia. Lỡ mà hắn biết coi như tiêu tùng. Nhưng thôi ráng... Bây giờ việc quan trọng nhất là phải làm Vũ nghe theo ý mình. Chỉ có vậy mới làm cho hắn hiểu cái cảm giác bị lừa dối ra sao.
Trần Hữu Minh – Sắp tới lúc rồi. Vở kịch của tôi và ông sắp hạ màn. Kể đi. Kể cho tôi nghe nguyên nhân vì sao ông rời bỏ mẹ con tôi càng nhiều càng tốt...

*****************
Ngày... Tháng... Năm...
Đêm nay mình và Vũ sẽ đến khách sạn. Một viên chắc dư sức làm Vũ ngủ say như chết. Chụp vài tấm hình nóng bỏng lưu vào điện thoại rồi vô tình cho hắn thấy là đủ. Với cái bản tánh của hắn thì chỉ bao nhiêu đó là đã đủ làm hắn nổi cơn điên. Chấm dứt mọi thứ. Không biết lúc đó hắn sẽ thế nào nhỉ? Chắc sẽ lồng lộn lên rồi đập phá đồ đạc cho xem. Haha. Nhưng... Lỡ hắn làm chuyện gì khác hay tự làm bản thân bị thương thì sao? Đả kích này không nhỏ tí nào... Mà kệ đi. Hắn không ngốc tới mức đó đâu. Đã quyết định trả thù thì phải theo tới cùng.

Chắc giờ này thằng Việt đã gửi những văn bản đó đến các toà soạn. Hi vọng sáng mai các báo sẽ đồng loạt đăng bản tin đó. Trần Hữu Minh – Hãy chờ mà xem danh dự ông cố gắng gầy dựng bao nhiêu năm nay sụp đổ trong chốc lát. Bỏ rơi vợ con chạy theo danh lợi. Cái tội này không nhẹ tí nào. Đừng hòng ở lại ngành sư phạm này nữa. Haha.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------
1 Tháng trước – Khách Sạn R

Vũ vẫn đang ngủ say trên giường do tác dụng của thuốc. Trên người chỉ đắp hờ chiếc chắc mỏng để che đi phần cơ thể trần trụi. Còn Duy? Cậu cũng đang cởi trần đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Mọi chuyện đã thành sao?
“Are you sure you want to delete 28 picture to the Recycle Bin?”

Ngón tay cậu di di vào khoảng không giữa 2 tùy chọn YES & NO trên màn hình. Sau một thoáng suy nghĩ.

DONE.

28 bức hình đã bị xóa sạch.

- Cuối cùng thì em vẫn không đủ nhẫn tâm làm anh đau lòng...

Cái cảm giác khi nằm vào lòng Vũ để chụp những tấm hình kia làm cậu chợt rùng mình. Cậu làm thế thì có khác nào lặp lại lịch sử với tên Tùng ngày đó? Chỉ khác ở chỗ ngày đó cậu là người bị hại còn bây giờ cậu là người chủ động đi hại người khác. Mặc dù chỉ là lợi dụng Vũ để hoàn thành kế hoạch nhưng sau khi chuyện thành thì Phong sẽ làm gì Vũ? Rồi Vũ sẽ ra sao? Quả thực cậu chưa từng nghĩ tới. Sự tức giận và mong muốn trả thù đã làm cậu lu mờ lí trí. Cái cảm giác nằm trên tay Vũ làm cậu nhớ những lúc ở cạnh Phong. Cũng là nằm gọn trong lòng một người khác đó. Nhưng lạnh lẽo và bất an. Khác hẳn với sự ấm áp và an toàn khi bên Phong. Phải chăng cậu đã sai...

Nhìn Folder hình ảnh vừa chụp trống không cậu khẽ nở một nụ cười rồi lẳng lặng bước lại bên giường định mặc đồ lại cho Vũ.
RẦM... Cửa phòng bật mở. Trước mắt cậu anh đang đứng đó trân trân nhìn cậu đang cầm quần áo của Vũ trên tay. Theo sau anh là Việt.
- Sao... Sao anh lại ở đây?
- Ư... Duy... Sao anh... Thuốc ngủ đã tan và Vũ đang từ từ tỉnh lại...
- MÀY... BỐP... Phong nhào tới đấm vào mặt Vũ.
- Phong. Dừng lại... Vũ. Mặc đồ lại rồi đi đi. Mọi chuyện em sẽ giải thích với ansau.
- Nhưng... Vũ vừa tỉnh dậy thì đã lãnh ngay cú đấm của Phong nên choáng váng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng luýnh quýnh làm theo lời cậu.
- EM BỎ TÔI RA. Phong gầm lên khi cậu ôm chặt anh để ngăn anh không tiếp tục đánh Vũ.
- VŨ. ANH ĐI NHANH ĐI. Cậu cũng gắt lên giục Vũ mau chóng ra khỏi phòng.
- Anh Phong. Anh thấy rồi đó. Không cần em bày chuyện thì cậu ta cũng vốn dĩ như thế. Coi cậu ta lo cho tình nhân kìa... Việt đứng đó vừa nói vừa nhìn cậu cười khẩy.
- Như vậy là sao? Em giải thích đi. Phong quay lại hỏi cậu khi Vũ đã rời khỏi.
- Em... Cậu không biết phải bắt đầu từ đâu.
- Em sao? Tại sao không nói đi? Hay em muốn tôi tin em vô điều kiện? Tin em trong sạch khi đã nhìn thấy chuyện hồi này? Anh nắm chặt vai cậu hỏi gằn từng câu.
- Em...
- ĐỪNG CÓ EM NỮA. TÔI CẦN EM GIẢI THÍCH...
- Cậu ta còn nói được nữa sao? Mọi chuyện đã quá rõ ràng. Việt đứng ngoài bồi thêm vào.
- Em không biết bắt đầu từ đâu nữa... Nhưng... Em với Vũ chưa làm gì hết... Lúc này đây mọi thứ trong đầu cậu xáo tung lên. Sức ép từ Phong càng làm cậu rối thêm...
- Chưa làm gì mà cởi áo. Thằng kia còn cởi sạch. Lúc nãy còn cầm quần áo của nó. Haha. Việt lại đốc thêm vào.
- Em với nó đã làm gì rồi? Nói thật được không? Giọng Phong bỗng nhẹ lại... Anh nhìn cậu... Ánh nhìn hiu hắn...
- Em... không... có... Cậu thật sự bối rối khi chạm phải ánh mắt đó của Phong. Nó làm cậu hổ thẹn cực kì. Cậu đã làm gì thế này... Từ trước tới giờ cậu có hận hay thù gì anh đâu mà lại đem anh ra mà “trả thù” cơ chứ... Cái chuyện giữa cậu và ông Minh đã vô tình cuốn anh vào vòng xoáy này. Chuyện của anh và Bảo thật ra có gì đâu. Chỉnh bản thân cậu cũng lờ mờ nhận ra. Vậy mà...
- Không có ? Vẫn bằng ánh mắt đó anh nhìn cậu.
- Em muốn... trả... thù... Cậu cúi gằm mặt nói ra từng tiếng trong cổ họng...
- Trả thù? Anh tròn mắt nhìn cậu.
- ... Cậu vẫn cúi mặt không thể nói thêm gì.
- Vì chuyện của Bảo đúng không?
- ... Đú..ng vậy.... Em... nghĩ... anh đã nói dối em về chuyện của Bảo... Em... nghĩ... anh không coi trọng em...
- Thì ra đến cuối cùng em cũng không tin anh đến nỗi bây giờ phải đi ngủ với thằng khác... Em đã phản bội anh rồi đó Duy à... Được lắm... Được lắm... Nói rồi anh đứng lên thất thểu bước ra khỏi phòng. Dáng di liêu xiêu trông đến tội...
- Anh Phong. Em và Vũ chưa làm gì hết... Cậu chạy theo giữ tay Phong lại nhưng anh vẫn không đoái hoài tới mà chỉ lẳng lặng rút tay ra bỏ đi. Trước khi đi anh còn quay lại nói thêm một câu:
- Tại sao tôi phải tin một người không tin tôi? Đây là điều em dạy cho tôi đó... Nghe anh nói cậu chỉ biết đứng chết trân nhìn anh bước dần xuống cầu thang mà lòng đau như cắt...
- Điểm mạnh của mày là yêu Phong hết lòng và điểm yếu của mày cũng là hết lòng yêu Phong. Ngay từ đầu lúc mày tìm tới tao rồi nói cho tao nghe cái kế hoạch trả thù non nớt hay nói trắng ra là tầm phào của mày là tao đã biết chắc mày sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được. Mày nghĩ mày đủ nhẫn tâm để làm anh Phong đau lòng? Những gì nãy giờ đã trả lời thay câu hỏi này. Rồi mày ngây thơ tới mức nghĩ tao sẽ tin mày sẽ nhường anh Phong cho tao sao? Thôi thì coi như tao đã thành toàn ước mơ trả thù dùm mày. Bây giờ thì mày đã toại nguyện rồi đó. À quên. Chuyện sáng mai chắc sẽ vui lắm đó. Mày sắp nổi tiếng toàn quốc rồi đó. Con ruột đi vạch mặt ba ruột trên báo. Trò hề lớn nhất trong năm. Duy à. Tao không biết mày thông minh mày sáng suốt đến đâu nhưng giờ tao chỉ thấy mày đang vì một phút giận dỗi mà sắp đánh mất hết mọi thứ rồi. Thằng ngu... Hahaha..... Việt từ phía sau lên tiếng bằng một giọng điệu hết sức đểu giả. Nói rồi hắn cũng bỏ đi với một tràng cười mỉa mai để lại cậu một mình thẫn thờ... Không có cái dại nào bằng việc “hợp tác” với tình địch... 

Tác giả: Tiểu Duy
- END CHAP 15 -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét